Á Nô

Quân Huyền Kiêu nếu là muốn giữ Thẩm Ngọc ở bên người, cho dù Thẩm Ngọc có không cam tâm tình nguyện đi nữa, hắn cũng sẽ mạnh mẽ cướp đoạt cưỡng bức, cần gì phải giở trò tiểu nhân như thế?

Hắn cố gắng kìm nén tức giận, nhìn vẻ mặt thất vọng của Tống Thanh, cũng không muốn giải thích nhiều thêm nữa!

"Là Bổn vương làm thì lại làm sao? Tống Thanh, ngươi đừng quên ngươi là thuộc hạ của Bổn vương, cũng không phải là người nào của Thẩm Ngọc! Ngươi phải biết rõ ngươi đến cùng thì phải trung thành với ai!"

Tống Thanh cúi đầu nói: "Tống Thanh xuất thân Trấn Bắc quân, thuộc hạ ngưỡng mộ Vương gia hùng tài vĩ lược* khí khái anh hùng, Tống Thanh còn nhớ năm đó người Hung Nô lòng lang dạ thú, Vương gia hoành đao lập mã*, dẫn đầu Trấn Bắc quân trong một đêm giết chết năm mươi ngàn tinh binh của Hung Nô, dáng vẻ hào khí ngất trời! Mà không phải...không phải như bây giờ dùng thủ đoạn đê hèn để đối phó một người câm..."

*hùng tài vĩ lược: người giỏi mưu lược

*hoành đao lập mã: cưỡi ngựa giương đao

"Tống Thanh." Trấn Bắc Vương ánh mắt sắc bén, "Ngươi không cần phải dùng đến loại biện pháp này kích động Bổn vương, Bổn vương trước kia không để ý đến thế nhân nói ta giết người như ngóe, không chuyện ác gì là không làm, trời không dung đất không tha, hiện tại cũng chẳng quan tâm đến một người câm cho ta là lãnh huyết đê hèn."

....

Thẩm Ngọc ánh mắt đầy trông mong nhìn vào trong Vương phủ, Tống Thanh chậm trễ mãi không thấy ra, dự cảm bất thường trong lòng y càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Thẩm Ngọc tựa như đã hiểu được, ở trước mặt Trấn Bắc Vương, y nhỏ bé vô năng đến nhường nào.

Cảm giác tuyệt vọng đang dần dần nuốt chửng lục phủ ngũ tạng của y, tại sao mình đã không còn chút giá trị lợi dụng nào, Trấn Bắc Vương vẫn còn không chịu buông tha cho y? Một lần lại một lần đem y chà đạp đến thương tích đầy mình, hiện tại ngay cả người thân duy nhất cũng cướp đi, hắn muốn đem mình chà đạp thành cái dạng gì mới bằng lòng bỏ qua cho y đây?

"Ẩn phi?"

Thẩm Ngọc mờ mịt xoay người lại, nhìn thấy một người nam nhân mặc vải bố.

"Vương gia phái ta tới."

Nam nhân mặc vải bố có lông mày rậm, mũi to môi dày, trông giống như một tên đồ tể hung tàn.

Thẩm Ngọc ở trong vương phủ đã lâu nhưng lại chưa từng thấy qua người này bao giờ.

"Vương gia nói, để ta dẫn ngươi đi tìm mẹ."

Mẹ!

Thẩm Ngọc trong lòng vui mừng, rốt cuộc cũng nghe được một chút tin tức.

Nhưng mà, tướng mạo nam nhân này nhìn không quen, Thẩm Ngọc cảm thấy rất lạ mặt, hơn nữa y phục hắn mặc trên người cũng không phải y phục của bọn hạ nhân trong vương phủ.

Thẩm Ngọc có hơi chần chừ một chút, nếu như nói Trấn Bắc Vương còn dạy y cái gì, đó chính là không nên tùy tiện tin tưởng người khác.

"Ngươi biết mẹ ta ở đâu?"

Nam nhân mặc bố y xem không hiểu thủ ngữ của Thẩm Ngọc, có chút cấp thiết nói: "Ta xem không hiểu ngôn ngữ bằng tay, ngươi đi theo ta là tốt rồi, mẹ ngươi ở cách đây không xa, Vương gia có sắp xếp chỗ ở cho nàng."

Thẩm Ngọc dáng vẻ đề phòng lui về phía sau hai bước, trong lòng càng thêm hoài nghi, nếu là do Trấn Bắc Vương ra lệnh, thế nào lại không thấy Tống Thanh đi ra?

"Ngươi nhìn xem, ta còn có lệnh bài vương phủ."

Nam nhân mặc vải bố quả nhiên lấy ra một khối lệnh bài, quả thực là vương phủ, nếu như là ở trước kia, Thẩm Ngọc chỉ cần có một tia hi vọng để tìm mẹ, nhất định là sẽ đi cùng hắn.

"Ta vẫn nên chờ tin tức của Tống đại ca thì hơn."

Nam nhân này hết lần này đến lần khác tìm cách lừa gạt, Thẩm Ngọc lại vẫn như cũ đề phòng hắn, đáy mắt nảy sinh ra một tia ác độc, bỗng nhiên nghiêng người vồ lấy y, động tác nhanh nhạy mãnh liệt.

Hắn có võ nghệ!

Thẩm Ngọc muốn hướng về phía vương phủ tìm người cầu cứu, thế nhưng y kêu không được, bị nam nhân mặc vải bố dùng tay đánh một cái lên cổ ngất đi, vội vã khiêng ở trên vai dần dần biến mất ở trong màn đêm tối.

....

Thời điểm Thẩm Ngọc tỉnh lại, thấy mình ở trong một gian phòng nhỏ tối om, song cách đó hai trượng, ở góc tường chồng chất lên rất nhiều vò rượu, chắn ngang trước mặt là một bức bình phong hoa mai cũ kỹ.

Đây là một cái hầm, hoặc là phòng kho ở phía sau ám các.

Thẩm Ngọc muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay của mình bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị trói vào cùng một chỗ.

"Tỉnh rồi?"

Một giọng nữ từ sau tấm bình phong truyền đến, Thẩm Ngọc nghe rất quen tai, là Vương phi!

Quả nhiên, người nam nhân cao to vạm vỡ kia là do Vương phi phái đến, khó trách hắn lại có lệnh bài thân phận vương phủ.

"Không nghĩ tới tiểu người câm giống như ngươi cũng có chút tâm nhãn, lấy cả lệnh bài vương phủ ra cũng không lừa gạt được ngươi, nếu không phải tráng hán này có chút võ nghệ, sợ là không bắt nổi ngươi."

Vương phi sai người thu lại bình phong, nàng đem ly trà trong tay đặt lên bàn, đứng dậy.

"Ước chừng đã mấy ngày không gặp." Vương phi mang theo nụ cười của người chiến thắng đi tới, "Ẩn phi."

Thẩm Ngọc nhìn quanh bốn phía, chỗ này, không phải là vương phủ, Trấn Bắc Vương không có ở đây, Tống Thanh cũng không ở, y không người có thể dựa vào.

Nực cười nhất là, người đầu tiên mình nhớ đến, vẫn là người lãnh khốc vô tình kia...Trấn Bắc Vương.

"Đừng nhìn nữa, không người nào có thể cứu ngươi, ngươi vẫn còn trông cậy vào Vương gia sẽ đau lòng ngươi, che chở ngươi sao? Nơi này là Tần Hoài Lâu, cách rất xa vương phủ."

Vương phi ôm tay, cúi đầu nhìn xuống Thẩm Ngọc.

Tần Hoài Lâu, nghe nói là nơi tìm vui của nam nhân, Hồng Liên cũng đi ra từ nơi này.

Nàng muốn làm gì? Giết mình sao? Thẩm Ngọc nghĩ thầm, người Vương phi hận nhất chính là mình, hiện tại mình rơi vào tay nàng, đại khái là không còn đường sống sót mà đi ra ngoài, chỉ là không biết mẹ đến cùng là đi nơi nào, còn sống hay đã chết.

Thẩm Ngọc nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Sao nào? Nhanh như vậy đã nhận mệnh?"

Vương phi mạnh mẽ đá một cước vào bên eo Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc đau đến cuộn tròn người lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Tiểu tiện nhân, ngươi không phải ỷ vào Vương gia yêu thích gương mặt này của ngươi, thích thân thể này của ngươi, ở trước mặt Bổn Vương phi diễu võ dương oai sao? Ngươi ngược lại là đắc ý! Ha ha ha...., bởi vì ngươi, ta bị Vương gia lạnh nhạt vắng vẻ bao lâu nay? Bị Vương gia hiểu lầm, trong mắt hắn ta biến thành một độc phụ, Vương gia sẽ không bao giờ yêu ta nữa....tất cả những thứ này, đều là do ngươi ban tặng! Ngươi có biết, ta ngày nhớ đêm mong đều là muốn giết chết ngươi!"

...

Không phải tớ không nhắc, nhắc rồi, không chửi bậy, không spoil, đọc và làm theo hộ tớ, tôn trọng nhau một chút, để tớ thấy thêm một lần nữa tớ sẽ chặn thẳng tay luôn nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui