Chu Ngọc nghi ngờ Vệ Ninh tự luyến, buổi tối cậu đòi chia giường ngủ với anh, kiên quyết bảo vệ liêm sỉ của mình.
Vệ Ninh đau đầu nói: "Bây giờ em dùng cơ thể anh, sợ gì chứ?" Anh đã giải thích rất nhiều lần, đấy chỉ là tới kỳ thôi, không phải anh cố ý hôn cậu.
Chu Ngọc: "Em sợ anh ngồi lên em rồi tự xử."
Vệ Ninh hết cách: "Anh ngủ dưới đất được chưa?"
Chu Ngọc ngượng ngùng: "Dù sao bây giờ em là Alpha."
Vệ Ninh kiên quyết: "Không cần chăm sóc cho anh." Tuy cơ thể hiện giờ là Omega nhưng tư tưởng anh vẫn là Alpha.
Chu Ngọc vui vẻ nói: "Được."
Vệ Ninh bị nóng nên thức dậy.
Anh mở to mắt, kéo cổ áo ngủ -- đương nhiên không đời nào anh mặc bộ đồ Husky -- cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc.
Tần suất quá cao.
Vệ Ninh sờ trán nóng hổi, thầm nghĩ tần suất bùng nổ đến kỳ -- e rằng không phải chuyện đơn giản, anh đã vào kỳ kết hợp rồi.
Nếu thật sự là kỳ kết hợp, thuốc ức chế hay đánh dấu tạm thời đều không có tác dụng, chỉ có thể thông qua cơ thể - thành kết mới xong.
Vệ Ninh: "..."
Anh lay Chu Ngọc dậy, nhăn mặt nói ra vấn đề này.
Chu Ngọc ngáp dài ngáp ngắn, mới nghe nửa câu đã hú hồn.
"Vậy phải làm thiệt hả?" Chu Ngọc nói: "Thật ra...!thật ra hồi sáng em trêu anh thôi." Cậu hơi hoảng hốt, dù bây giờ không phải là Omega, cậu vẫn thích nằm dưới hơn, huống hồ cậu đã làm Omega 28 năm.
Cuối cùng đến ngày trở mình rồi sao? Chu Ngọc thầm nghĩ, nén nước mắt làm Công, liệu mình làm nổi không?
Vệ Ninh đen mặt cắt ngang suy nghĩ của Chu Ngọc: "Chúng ta đến bệnh viện, đừng nghĩ nhiều."
Chu Ngọc không biết mình nên vui hay buồn: "Dạ."
Vệ Ninh: "Em cắn anh một miếng trước đã." Anh quay đầu, để lộ phần gáy.
"..." Chu Ngọc phục rồi, lão Vệ ngày càng thạo việc.
Cậu không hề do dự, sợ Vệ Ninh quay đầu lại hôn mình lung tung nên lập tức ngậm gáy Omega, nhe hàm răng sắc nhọn, thổi pheromone Alpha vào tuyến thể đối phương.
Vệ Ninh kêu "Á" rồi nhũn người ngả vào lòng Chu Ngọc.
Chu Ngọc ôm anh, cậu không ghét bỏ cơ thể anh đầy mồ hôi.
Mồ hôi thơm nức mũi - Chu Ngọc nghĩ vậy đấy.
Vệ Ninh chờ cho pheromone giao hòa ổn định, anh đứng phắt dậy: "Đến bệnh viện nhờ bác sĩ cho thuốc." Nhớ chuyện Chu Ngọc ghét thuốc ức chế vì ảnh hưởng sức khỏe, anh nói thêm: "Loại thuốc làm dịu thôi, ảnh hưởng cực nhỏ."
Chu Ngọc gật đầu.
Hai người gọi lão Vương dậy, quyết định sẽ đến bệnh viện tư có cổ phần của nhà họ Vệ.
Trước đó họ đã liên lạc với phía bệnh viện, bác sĩ giỏi nhất chuyên trị cho Omega đang chờ sẵn.
Dọc đường, Vệ Ninh cảm giác sắp đến cơn nên nói với Chu Ngọc: "Cắn thêm miếng đi em."
Chu Ngọc: "Đừng làm rộn, có lão Vương ở đây."
Lão Vương lập tức hạ màn chắn sau xe.
Chu Ngọc: "..." Cậu nhìn thoáng qua gáy Vệ Ninh, bốn vết cắn rướm máu xếp hàng đồng đều, do dự nói: "Cắn nữa sẽ banh luôn."
Vệ Ninh sờ gáy, nhìn miệng Chu Ngọc mà không nói câu nào.
Nước bọt của Alpha không mạnh bằng đánh dấu tạm thời nhưng ít ra có thể giảm bớt hơi nóng, đỡ phải cắn thêm hai dấu răng.
Chu Ngọc thấy trán Vệ Ninh không ngừng rịn mồ hôi, cậu sờ bàn tay nóng hổi của anh, cắn răng nói: "Em chỉ nghĩ cho cơ thể mình thôi đấy." Dứt lời, cậu chu mỏ để Vệ Ninh hôn.
Vệ Ninh gật đầu, ghì vai Chu Ngọc rồi ngửa đầu hôn cậu, không ngừng hút nước bọt của Alpha.
"Ổm khôm (ổn không)?" Tiếng nói Chu Ngọc quẩn quanh môi lưỡi hai người.
Vệ Ninh nói nhỏ: "Không đủ." Dứt lời, anh quắp cổ Chu Ngọc, hút nhiều nước bọt hơn nữa.
Chu Ngọc: "Áu áu áu."
Lão Vương cố giữ cho xe ổn định, kiêu ngạo nghĩ rằng chỉ cần ở trên xe mình, ông chủ phu nhân muốn làm gì cũng được, tuyệt đối sẽ không bị chuyện gì cắt ngang quấy rầy.
Đến cổng bệnh viện, lão Vương không thấy ai xuống nhưng cũng không giục.
Lát sau ông chủ và phu nhân xuống xe, phu nhân đỡ ông chủ, miệng hai người họ lấp la lấp lánh.
Lão Vương muốn giúp nhưng phu nhân xua tay, bảo ông ta về chỗ ngồi, sau đó tự mình đỡ ông chủ vào bệnh viện.
Lão Vương: "???" Không phải nên là ông chủ đỡ phu nhân sao? Có phải ông chủ yếu quá không?
Chu Ngọc nhũn hết cả người, bước chân nhẹ hẫng: "Lão Vệ, kỹ thuật hôn không tệ nha."
Vệ Ninh mặt không đổi sắc, vừa rồi anh nghe lão Vương gọi điện cho chị Trương, dặn chị ấy phải tẩm bổ cho ông chủ đến cùng, Chu Ngọc coi như chứng thực anh thận hư - mất sức.
Bác sĩ khoa Omega nhìn tư thế hai người bước vào, cảm thấy khá là mơ hồ: "Tôi nhận được thông báo là giảm bớt kỳ kết hợp cho phu nhân sếp Vệ..." Sau đó ông nhìn Chu Ngọc: "Có cần gọi cả bác sĩ khoa Alpha đến không?"
Chu Ngọc lắc đầu: "Tôi không sao."
Vệ Ninh ngồi xuống trước mặt bác sĩ: "Kỳ kết hợp như có như không, ông kiểm tra rồi kê đơn thuốc cho tôi."
Tuy bác sĩ có lòng tốt muốn gọi người bên khoa Alpha đến kiểm tra cho sếp Vệ, nhưng thấy nét mặt Vệ Ninh khó chịu, ông nghĩ kỳ kết hợp không phải chuyện đùa nên nhanh chóng gọi điều dưỡng, chuẩn bị kiểm tra cho Vệ Ninh.
Giữa chừng Chu Ngọc đi toilet.
Thấy sếp Vệ đã đi, bác sĩ mới trò chuyện với Vệ Ninh đang nằm trên giường đợi kết quả: "Phu nhân, tôi thấy triệu chứng của cậu rất giống với kỳ kết hợp, trước đây tôi từng nói với cậu í? Sức khỏe cậu không có vấn đề, một ngày nào đó sẽ đến kỳ thôi.
Cậu xem, không phải tới rồi đó sao?" Ông ngừng giây lát rồi nói tiếp: "Nếu cậu đến gặp bác sĩ tâm lý sớm, nói không chừng đến kỳ luôn rồi.
Sếp Vệ và cậu vừa hòa hảo, không phải pheromone trở nên bình thường sao? Tôi thấy bệnh tâm lý cần thuốc chữa tâm lý hơn, vậy nên mới tạo thành chứng rối loạn pheromone của cậu."
Trước đây Chu Ngọc từng kiểm tra ư? Thế mà Vệ Ninh không biết, bấy giờ anh chỉ có thể thản nhiên nói: "Ngày nào tôi cũng ăn uống vui chơi, không có vấn đề tâm lý." Trong mắt anh, Chu Ngọc chỉ ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đi vào giấc ngủ vô cùng ngon lành, vận động cơ thể nhiều nhất là mỗi sáng dắt chó đi dạo, đâu hề giống kiểu tâm lý có vấn đề?
Bác sĩ cười nói: "Tôi vẫn còn nhớ tám năm trước cậu tiêm mười bốn liều thuốc ức chế một lần, khóc lóc hỏi tôi liệu cơ thể có hỏng hóc, không bao giờ làm Omega bình thường nữa? Đến nay cậu vẫn chưa kể cho ai nghe chuyện này, tôi cũng không để lọt tiếng gió.
Bây giờ sếp Vệ với cậu đã hòa hảo, tôi nghĩ nên nói cho cậu ấy biết.
Sếp sẽ thương cậu thôi, cậu giấu chuyện này tận đáy lòng, không sợ nghẹn mãi thành bệnh sao?"
Vệ Ninh đột ngột ngồi dậy.
Tám năm trước Chu Ngọc tiêm mười bốn liều thuốc một lần ư? Sao anh không biết gì hết?
Bác sĩ bị anh dọa sợ: "Cậu chậm đã, bật dậy như vậy sẽ choáng đầu, coi chừng bị ngã."
Vệ Ninh vừa định hỏi rõ chuyện này, trước mắt anh bỗng chốc tối sầm, chỉ kịp nghe bác sĩ gọi điều dưỡng đến đo huyết áp, vài ba phút sau anh không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Chờ đến khi tỉnh táo, anh phát hiện mình đang ngồi trên nắp bồn cầu, khóa quần đã kéo để lộ cậu nhỏ, hơn nữa anh còn đang cầm thước như kiểu sắp đo chiều dài...!
Vệ Ninh: "..." Anh vứt cây thước từ đâu ra chẳng biết, kéo khóa quần ra khỏi phòng, bước đến bồn rửa tay, nhìn khuôn mặt phản chiếu trên gương treo tường.
Anh với Chu Ngọc đã đổi về như cũ..