Không biết là ai run rẩy hỏi lại:- Giá bao nhiêu cơ?Vân Tích Sam chắc nịch trả lời lần nữa:- 3 triệu USD.Lúc này, lại có một người khác lên tiếng:- Đợi đã, có phải vừa nãy Kiều Kiều nói đó là quà chị gái tặng cậu ấy để chúc mừng cậu ấy ra viện phải không?Lần này, ngay cả Vân Tích Sam cũng phải im lặng.
Một bạn học khác không nhịn được hỏi:- Kiều Kiều, bình thường quà sinh nhật của cậu là cái gì vậy?Các bạn học nghe vậy đều quay sang hóng hớt, Sở Kiều Kiều cũng bất đắc dĩ trả lời:- Hở, quà sinh nhật á? Thì cũng là mấy món quà bình thường thôi? Cũng chẳng có gì quá đặc biệt đâu.Kiều Tư ngồi bên cạnh khoé môi giật giật:- Không phải sinh nhật năm ngoái ba cậu tặng cho cậu một hòn đảo tư nhân còn ông nội cậu thì tặng khách sạn gần bờ biển sao?Trương Hinh bên cạnh cũng thêm vào:- Ba dượng cậu năm nào cũng tặng máy bay tư nhân nhỉ? Ngụ ý là, ta luôn mong chờ con đến hay ta luôn chào đón con gì gì đúng không?Dung lão sư ngồi bên cạnh nghe nãy giờ cũng không nhịn được nhảy vô góp vui:- Lần đầu tiên thầy biết mỗi lần sinh nhật được tặng mấy căn biệt thự là bình thường đấy.Bạn học Tô Thần không biết từ đâu chạy tới:- Trung tâm thương mại Thịnh Thế cũng là quà sinh nhật của cậu mà, đúng không?Sở Kiều Kiều nghẹn lại, không nhịn được mà phản bác một chút:- Thịnh Thế là tài sản thừa kế của mình, nên nó vốn dĩ là của mình rồi.
Chỉ là hợp đồng chuyển nhượng trùng hợp được đưa vào sinh nhật của mình thôi! Không phải quà sinh nhật!Lời biện bạch của Sở Kiều Kiều thực vô lực mà cũng thực yếu ớt.
Gương mặt nhỏ buồn bực không vui, lông mày cau lại cái miệng nhỏ mím chặt thành đường thẳng, hai má viết rõ chữ không vui, nhìn qua cũng thấy vô cùng đáng yêu.
Mấy người xung quanh cũng không nhịn được mà phì cười.
Cười đủ rồi, Trương Hinh nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, liền kéo theo Sở Kiều Kiều và Kiều Tư đứng dậy chào tạm biệt rồi ra về.
Buổi tối Trương Hinh còn phải qua phụ đạo cho Sở Kiều Kiều nữa.
Mọi người thấy vậy thì cũng tản ra, chuẩn bị ra về.
Hôm nay, các học sinh "bình thường" của lớp 10A1 đã được mở mang tầm mắt, không nghĩ tới, bạn học Sở Kiều Kiều bình thường điệu thấp lại chính là đại gia ngầm trong truyền thuyết.
Mỗi người một tâm trạng mà ra khỏi phòng học.
Sở Kiều Kiều về kí túc xá tắm rửa thay đồ được một lúc thì Trương Hinh tới rồi, tối nay Kiều Tư có việc nên không đến cùng.
Hai người bắt đầu buổi học phụ đạo như lúc trước khi Sở Kiều Kiều bị thương.
Học được một lúc thì cả hai đều cảm thấy có chút đói, nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 7 giờ tối rồi, cũng đã đến lúc ăn cơm tối.
Hai người cũng không muốn phiền phức quá, vậy nên cũng chỉ đi xuống của hàng tiện lợi dưới kí túc xá mua đồ ăn lấp đầy bụng là được.
Mà một phần cũng do đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi này rất ngon, hầu hết xuất phẩm đều là từ các nhà ăn trong trường, vậy nên cũng rất đảm bảo.
Rất nhiều học sinh đều thích mua cơm ở đây bởi vì nó tiện mà còn đỡ tốn thời gian.Hai người ăn xong cơm tối, nhân tiện đi dạo mấy vòng tăng cường tiêu hóa rồi quay trở về học tiếp.
Khoảng 9 giờ tối là kết thúc buổi học.
Trương Hinh cũng trở về kí túc xá, còn Sở Kiều Kiều thì nằm trên giường bấm điện thoại nhắn tin với Phương Nhã Lan và Sở Kiêu một lúc rồi mới chuẩn bị đi ngủ.Sáng hôm sau thức dậy, lại là một ngày đẹp trời.
Thời gian lớp sáng bắt đầu là vào 7 rưỡi sáng, nếu vào đông thì sẽ là 8 giờ, dậy muộn hơn một chút, nhưng cảm giác cả người đều thoải mái.
Lúc Sở Kiều Kiều bước vào lớp, phòng học đã có kha khá học sinh rồi, mặc dù hôm qua xảy ra chút chuyện, thế nhưng cũng không ảnh hưởng lắm, thái độ của các bạn học đối với Sở Kiều Kiều vẫn như bình thường.
Điều đó cũng khiến Sở Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may vẫn như bình thường, nếu các bạn học tự nhiên mà nhiệt tình lên, cô cũng sẽ không phải rất vui vẻ.Cuộc sống học sinh cứ như vậy mà vui vẻ trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã đến kì thi đánh giá.
Theo thời gian càng gần, tâm trạng khẩn trương của Trương Hinh cũng ngày càng rõ ràng, mà tâm điểm của sự lo lắng đó lại chính là Sở Kiều Kiều.
Thế nhưng cái gì nên đến vẫn phải đến, cho dù Trương Hinh có không muốn thể nào thì kì thi đánh giá vẫn phải diễn ra.Thực ra Sở Kiều Kiều cũng không có gì phải lo lắng, đến ngày thi ấy, cô bình tĩnh cầm theo đồ dùng cần thiết với một hình kim tự tháp nhỏ có đáy là hình tam giác, trên mỗi mặt lại khắc lần lượt a,b,c,d.
Đây chính là thứ mà Sở Kiều Kiều đã chuẩn bị sẵn để đối phó với kì thi này.
Cô cũng không có nhiều hi vọng bản thân sẽ đối trọi được với đám thiên tài biến thái này, vậy nên đã định sẵn là sẽ sử dụng quan hệ gia đình rồi.Mặc dù kì thi này là thi trắc nghiệm, thế nhưng cách tính điểm của nó lại khá là hay ho, đúng 1 câu được 1 điểm, thế nhưng sai 1 câu thì lại trừ 2 điểm, bỏ trống thì không mất điểm nào, cứ thế mà tính, sẽ không có việc khoanh bừa ăn may nữa.
Thế nhưng kì thi đánh giá giữ năm học thì lại không như thế, lúc ấy là kì thi điền đáp án, thế nhưng đến lúc ấy rồi nói sau.Có điều không hiểu sao Sở Kiều Kiều cứ cảm thấy lần này bản thân không cần nhờ gia đình cũng sẽ qua được.
Cái cảm giác đó thực sự rất mãnh liệt, giống như cả thế giới đều đang gào thét bên tai cô vậy.
Sở Kiều Kiều cảm thấy, chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt, còn lại bình thường chỉ số may mắn của cô đều sẽ là max cấp.Ba ngày thi tập trung rất nhanh đã kết thúc, thời gian chấm điểm là khoảng ba ngày, trong lúc đó các bạn học sinh sẽ được vui chơi xả stress.
Sau khi biết điểm khoảng 4 tuần thì đến lễ hội trường, sau đó là các hoạt động tập thể, vui chơi không bắt buộc, nhưng nếu ai không thích hoặc đi học xa nhà có thể nhân cơ hội này về thăm gia đình.
Đây cũng được biết tới là kì nghỉ hè, kéo dài khoảng tháng rưỡi, các lớp học, các khối hay các khu cũng thường chọn thời gian này để đi du lịch tập thể.
Cũng không biết năm nay lớp bọn họ có đi đâu không.
Thế nhưng cũng chưa cần lo lắng chuyện đó, việc trước mắt mà các bạn học đang tích cực chuẩn bị nhất chính là lễ hội trường sắp tới..