A Thiền - Đinh Mặc FULL


Tháng 12 năm đó là một mùa đông ấm áp.
Phúc Minh đã sụp đổ nhưng vì trả nợ kịp thời mà kết thêm được nhiều mối quan hệ rộng rãi.

Trong lòng nhiều người, Trương Mặc Vân vẫn là một huyền thoại kinh doanh đáng ngưỡng mộ.

Vì vậy, ông có rất nhiều cơ hội để gây dựng lại sự nghiệp.
Tuy nhiên, lần này Trương Mặc Vân không còn dễ dàng mạo hiểm nữa, mà ông cùng với anh em đáng tin cậy còn ở lại, khảo sát thật kỹ lưỡng và cân nhắc suy xét.

Trong suốt quá trình, ông đều để cho Trương Tĩnh Thiền tham gia vào.

Và cậu thiếu niên kiêu ngạo này đến khi làm việc nghiêm túc, đã không làm bố và các chú bác thất vọng.

Anh hoàn toàn theo kịp, thậm chí còn đề xuất những giải pháp và phương thức sáng suốt, sắc bén hơn.
Buổi chiều chủ nhật, khi Trương Tĩnh Thiền đến nhà Lý, anh vừa từ một bữa tiệc nào đó trở về, mặc bộ vest đen chất liệu tinh tế, cổ áo sơ mi còn thoang thoảng mùi rượu, nhưng chỉ khi đến rất gần mới ngửi thấy.

Cả nhà Lý đều đã đi làm, chỉ có Lý Vi Ý ở nhà.

Cô mở cửa, ngẩn người nhìn vẻ ngoài trưởng thành hơn nhiều của anh.
Trương Tĩnh Thiền một tay đút vào túi quần tây, không chớp mắt bước thẳng vào nhà, tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu cô: “Nhìn đến ngốc rồi à? Về sau, những bữa tiệc xã giao như này anh còn phải tham gia nhiều, em phải quen dần đi.” Anh hơi ngừng lại, rồi tự thêm một câu: “Đều ở những nơi chính đáng, sẽ không làm chuyện lung tung đâu.”
Lý Vi Ý cười nhạo: “Đợi lúc nào em thấy vết son trên cổ áo anh thì hẵng giải thích.

À không, có vết son thì chia tay luôn, không cần giải thích.” Cô nói với ánh mắt sáng rực, như thể khá muốn thoát khỏi cuộc sống của anh.
Trương Tĩnh Thiền dừng bước, lạnh lùng nhìn cô một cái: “Hai chữ chia tay, đừng có treo ở trên miệng.”
Lý Vi Ý nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Em đùa mà.”
“Đùa cũng không được.”
Lý Vi Ý nghĩ đúng là khát vọng chiếm hữu kỳ lạ… Rõ ràng mấy tháng này hai người vẫn luôn ngại ngùng bên nhau, chỉ thấy đấu võ mồm chứ không nói lời ngọt ngào nào.

Nhưng một khi đề cập đến quyền sở hữu, anh lại vô cùng nghiêm túc, như thể sợ cô không có chừng mực, phá hỏng việc phát triển tình cảm trong tương lai.
Lý Vi Ý cảm thấy anh giống như một bác gái hay lo lắng lại mê tín, muốn theo hiện kế hoạch yêu đương đến cùng, ha ha ha.
Trong phòng bật một chiếc máy sưởi nhỏ, Trương Tĩnh Thiền vừa bước vào thấy nóng.

Anh cởi áo vest vắt lên lưng ghế, rồi xắn tay áo lên, hai chân dài trong quần tây dứt khoát ngồi xuống, cầm bút đỏ lên: “Làm xong bài thi chưa? Đưa anh xem.”
Lúc này, Lý Vi Ý không còn cảm thấy anh giống bà gái nữa.

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy có thể nhìn thấy góc nghiêng hàm của anh gần trong gang tấc, yết hầu sắc nét quyến rũ, chiếc áo sơ mi ôm lấy vòng eo săn chắc thon gọn, sơ vin trong chiếc quần tây.

Anh trong độ tuổi này vừa có khí chất trong trẻo của thiếu niên, lại vừa bắt đầu có sự chững chạc và tính toán của thanh niên.

Lý Vi Ý không dám nhìn lâu hơn, đưa bài thi cho anh, rồi cầm một quyển sách che khuất mặt.
Một lúc sau, giọng nói lười biếng của anh vang lên: “Có tiến bộ nhưng không nhiều, tổng điểm tăng 5 điểm.”
Lý Vi Ý đã bỏ sách xuống: “Như vậy đã là tốt lắm rồi, được chưa? Em đứng nhất môn văn hóa trong số các học sinh năng khiếu đấy.”
Nhưng anh lại không hài lòng: “Chẳng lẽ người ta còn chê em nhiều điểm sao? Em đừng so với học sinh trường em, mà phải so với những người muốn thi vào Học viện Mỹ thuật tỉnh trên cả nước.

Còn câu hỏi này, lần trước rõ ràng anh đã giảng rồi, sao lại sai nữa?”
Lý Vi Ý không tin, thò đầu nhìn vào, nghe anh nói với giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “He asked me if I was going to the cinema tomorrow.

Anh đã nói rồi, thì đằng sau ‘if’ phải theo sự thay đổi thời gian thực tế xảy ra sự việc.

Hỏi về ngày mai, đương nhiên phải dùng ‘will’, dùng “was going to” làm gì? Một mục kiến thức đơn giản như vậy, dựa vào trực giác cũng có thể điền đúng, vậy mà em mất điểm những hai lần!”
(Đinh Mặc: Theo ngữ pháp trước đây lão Mặc học thì hình như dùng là “would”, nhưng 2 ngày trước lão Mặc học một tiết ngữ pháp thì bảo là dùng “will”.

Phải dựa theo sự thay đổi thời gian thực tế xảy ra sự việc.

Tiếng Anh của lão Mặc đã tàn từ lâu, sau này sẽ đổi thành câu hỏi khác.)
Lý Vi Ý cũng nhận ra, hai tay nắm chặt bài thi, vẻ mặt hối hận: “A! Em nhớ mà, em thật sự nhớ mà nhưng lúc làm bài làm cuống quá, não em chưa kịp suy nghĩ kĩ, lại điền sai mất! Aaaa…” Cô giậm chân thật mạnh mấy cái, rồi đập đầu xuống bàn.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô làm trò với vẻ mặt thờ ơ.
Kể từ khi tiếp nhận cô bạn gái này, cảm xúc cáu kỉnh khó tả đó vẫn luôn chôn giấu trong lòng anh, lúc ít lúc nhiều.
Trương Tĩnh Thiền rất phiền muộn khi phải kèm cặp người khác học tập, anh đã quen với việc tự mình dẫn đầu, hoàn hảo một mình.

Huống chi còn là kèm cặp cho học sinh cấp ba.

Anh cũng rất bận, được chưa? Vừa phải giữ vững vị trí đầu khoa, bây giờ còn phải giúp bố phục hưng sự nghiệp, chỗ nào cũng cần phải lo nghĩ.
Nhưng ngày đầu tiên xác định quan hệ với cô, anh cũng không biết mình thiếu mất cái gân nào, mà lấy việc dạy kèm bài vở để dụ dỗ cô chịu khó thi vào Học viện Mỹ thuật tỉnh ở bên cạnh.

Cuối tuần nào trong mấy tháng nay, cho dù như hôm nay, anh đã mệt đến mức không muốn động đậy, ngay cả bố cũng nói mệt thì nghỉ đi một lần, thành tích của Lý Vi Ý đã đủ đạt rồi.

Nhưng anh chỉ nghỉ ngơi trên xe bố 5 phút, rồi vẫn tự mình bắt taxi chạy đến đây.
Kết quả là cô không chỉ sai cùng một dạng bài, mà còn biểu diễn một màn đập trán vào bàn gỗ trước mặt anh?
Cảm giác cáu kỉnh khó giải tỏa đó lại lần nữa dâng lên trong lòng.

Trương Tĩnh Thiền thản nhiên nhìn chằm chằm vào đôi má trắng trẻo mềm mại của thiếu nữ,  cái cổ mảnh khảnh, còn có đôi mắt cô rõ ràng đang nhận lỗi nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ tinh nghịch và hoạt bát.

Chỉ cần nhìn là biết cô đang đối phó qua loa với anh.
Trương Tĩnh Thiền tiện tay cầm một quyển sách bài tập, cuộn lại, dùng một đầu đặt ở cằm cô, nâng mặt cô lên.
“Không thể tiếp tục như này được nữa.” Anh nói.
Hành động này của anh, dáng vẻ ngả ngớn hiếm thấy khiến Lý Vi Ý cũng sững sờ.

Rõ ràng anh chỉ dùng sách nâng cằm cô, tại sao cô đã cảm thấy thẹn thùng không chịu nổi.
“Học tập phải có biện pháp trừng phạt, nếu không em sẽ không nhớ lâu.”
“Trừng phạt như nào?” Trong lòng Lý Vi Ý chùng xuống, không phải phạt cô làm thêm nhiều đề thi nữa chứ, ông trời ơi, cô muốn một người bạn trai, không phải muốn thêm một người mẹ…
Cô còn chưa kịp oán thầm xong, Trương Tĩnh Thiền đã ném quyển sách đi, rồi đổi bằng tay làm cùng một động tác như vậy, tay kia của anh chống lên bàn, vây cô trong lòng.

Anh cúi đầu xuống, khi môi hai người gần như chạm nhau, anh nhìn cô một cái.
Trong mắt cô toàn là ánh nước long lanh, không tránh né, không chán ghét, cũng không nhắm mắt lại, nhưng hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn đã bị anh nghe thấy.
Tâm trạng Trương Tĩnh Thiền tốt lên trong chốc lát, nhắm mắt lại cẩn thận hôn lên môi cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lý Vi Ý.

Ngay cả tay cô còn không biết đặt ở đâu, chỉ có thể níu lấy cổ áo anh.

Nhưng anh trai rất nóng nảy mỗi khi dạy kèm này, lúc hôn lại vô cùng dịu dàng.

Mặc cho cô nắm cổ áo, anh thậm chí còn nghiêng người về phía cô, như thể rất sẵn lòng được cô dẫn dắt.
Tay kia của anh rời khỏi mặt bàn, đặt lên vai cô rồi nhẹ nhàng ôm lấy.

Nụ hôn của anh cũng rất lịch sự, Lý Vi Ý cảm thấy anh không hổ danh là học giỏi.
Hôn được khoảng vài phút, bắp chân Lý Vi Ý bắt đầu run rẩy, anh cuối cùng cũng rời khỏi môi cô, Lý Vi Ý tưởng đã kết thúc, kết quả anh lại hỏi: “Ngồi lên người anh được không?”
“Hả?”
Trương Tĩnh Thiền cười, Lý Vi Ý chưa bao giờ thấy anh cười như vậy, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên, đẹp trai đến mức khiến người ta không chịu nổi.

Cô nhìn đến ngây người.
Trương Tĩnh Thiền kéo cô ngồi lên đùi mình, hai tay anh ôm lấy, Lý Vi Ý nắm lấy cánh tay rắn chắc thon gầy của anh, nói: “Không phải anh đã nói đợi thi đại học xong mới ở bên nhau sao?”
Trương Tĩnh Thiền cụp lông mi xuống: “Không tính là ở bên nhau, đây là hình phạt học tập, tiện thể làm ấm người.”
Lý Vi Ý: “Có ai từng nói da mặt anh rất dày chưa?”
Mặt anh cách cô rất gần: “Có ai từng nói môi em rất mềm chưa?”
Lý Vi Ý hoàn toàn bị đánh bại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui