A Thiền - Đinh Mặc FULL


Hai người nhấn chuông cửa, Chung Nghị ra mở cửa nhìn thấy họ thì vô cùng ngạc nhiên.

Anh ta không quen cậu con trai lạ đứng cạnh Lý Vi Ý, anh ta nhìn Trương Tĩnh Thiền trong thân hình con gái, nở nụ cười: “Tiểu Vi Ý, là em đấy à.”
Đèn nhà anh ta hơi tối, bao nhiêu năm không gặp, nụ cười của Chung Nghị vẫn dịu dàng, chín chắn như trong trí nhớ của Lý Vi Ý, chỉ là có vài phần mệt mỏi.

Lý Vi Ý lại nhớ trước đây anh ấy vì chị gái mà xông vào đánh nhau với Chu Chí Hạo, trong lòng cô đau xót.
Trương Tĩnh Thiền thì không hề xúc động, anh nói: “Chung Nghị, em có chuyện muốn nói với anh.”
Chung Nghị ngẩn người, anh ta gật đầu, nhìn sang Lý Vi Ý: “Người này là?”
Trương Tĩnh Thiền: “Bạn em, vào trong nói, anh ấy cũng vào nghe cùng”
Chung Nghị cười khách khí: “Xin chào.”
Lý Vi Ý: “Chào anh Chung Nghị, em là… Trương Tĩnh Thiền, là bạn rất thân của Lý Vi Ý nên hôm nay mới đi đến cùng, anh đừng trách em nhé, hì hì.”
Chung Nghị nhìn thấy một cậu con trai cao to, tuấn tú, cười lên nhìn giống một bông hoa, mặt mày rạng rỡ.

Anh ta không ngờ Lý Vi Ý – người mà anh ta trong lòng coi như em gái ruột, nhỏ tuổi như vậy đã có bạn trai, lại còn là một người… sến súa như vậy.”
Chung Nghị không biểu hiện ra ngoài mặt, anh ta lãnh đạm nói: “Tiểu Trương, mời vào.”
Kiểu dáng nhà Chung với nhà Lý là cùng một loại, thoạt nhìn rất đơn sơ, mặt tường cũng có vài mảng bong tróc, nhưng quét dọn rất sạch sẽ.
Một phòng khép hờ, thỉnh thoảng có tiếng ho, chắc là bố của Chung Nghị.
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý ngồi trên chiếc ghế xô pha cũ, Chung Nghị rót cho hai người cốc nước trắng, nói với Trương Tĩnh Thiền với giọng điệu dịu dàng của anh trai: “Tiểu Vi Ý, tìm anh có chuyện gì không?”
Lý Vi Ý ngồi bên cạnh khép chặt đầu gối, hai tay phủ lên trên, ngồi ngơ ngác nhìn Trương Tĩnh Thiền.


Dáng vẻ này của cô không hề có khí phách của một người đàn ông, khiến Chung Nghị lại lần nữa âm thầm nhíu mày.
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên nhìn Lý Vi Ý một cái, mắt Lý Vi Ý va phải tầm mắt của anh, không biết như nào lại ngồi thẳng lại trong vô thức.

Lúc này cô mới có chút dáng vẻ cứng cỏi của một người con trai.

Trương Tĩnh Thiền thu hồi tầm mắt.
Cô gái mặc trên mình bộ đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, lưng tựa vào ghế xô pha, ngồi vắt chân, tay phải đặt lên đùi, từ tốn nói: “Chung Nghị, đừng gọi em là Tiểu Vi Ý nữa, gọi tên là được.

Bao nhiêu năm nay chưa từng liên lạc, không cần phải tỏ ra thân thiết.”
Chung Nghị bỗng run người, cho dù cô nhóc trước mặt mới chỉ 17 tuổi, ánh mắt hờ hững nhưng lại sắc bén đến mức giống như có thể nhìn thấu lòng người, thậm chí còn tiềm ẩn cảm giác áp bức.

Anh ta cảm thấy kì lạ, nhưng nghĩ lại đúng là đã lâu chưa gặp lại, Lý Vi Ý có khả năng đang ở giai đoạn nổi loạn.
Chung Nghị không hề tức giận, anh ta chỉ cười rồi nói: “Được, em cũng đã lớn rồi.”
Lý Vi Ý không biết Trương Tĩnh Thiền uống nhầm phải thuốc gì, tại sao lại đi ăn hiếp người ta, cô ỷ vào chiều cao của mình, lén lút véo nhẹ vào… eo phía sau của anh.

Cô ngồi ở vị trí này chỉ có thể nhéo ở eo, cảm giác ở tay rất mềm, đây là một loại cảm giác rất vi diệu.

Kết quả là tay cô bị Trương Tĩnh Thiền đè lại, tay anh vừa nhỏ vừa mềm.

Lý Vi Ý càng cảm thấy kì quái hơn, cô bị chính tay mình giữ lại. 
Trương Tĩnh Thiền buông tay cô ra, thấp giọng nói: “Đừng làm loạn.”
Chung Nghị cúi đầu uống nước, lại thầm thở dài lần nữa.
Lý Vi Ý đỏ mặt.
Trương Tĩnh Thiền lại nhìn Chung Nghị: “Em nói ngắn gọn thôi, hôm nay em đến đây chỉ có một lý do: Trong trái tim anh còn có Lý Hiểu Ý không? Nếu anh không còn, thì em không cần phải nói tiếp nữa, bọn em sẽ đi ngay lập tức.

Thật lòng mà nói, anh không cần băn khoăn về những việc khác.

Đó là những chuyện của sau này.” 
Chung Nghị sửng sốt nhìn anh, giọng điệu của đối phương bình thường, nhưng mỗi câu nói đều thẳng thắn, sắc bén giống như mang một ý nghĩ khác.
Hai người nhìn nhau, nhưng điều kì lạ là họ như đã trao đổi xong thông tin bằng ánh mắt.
Chung Nghị chỉ im lặng nửa phút, nói: “Anh vẫn còn, vậy thì sao?”
Lý Vi Ý trong lòng mừng rỡ điên cuồng, mũi cay cay, cướp lời hỏi: “Là có một chút, hay là một nửa, hay là còn rất nhiều?”
Nhưng Chung Nghị không trả lời.
Lý Vi Ý lại hỏi: “Vậy trong những năm qua, anh đã từng có người khác chưa?”
Câu hỏi này Chung Nghị trả lời rất rõ ràng: “Không có.”
Lý Vi Ý cảm thấy hài lòng.

Trương Tĩnh Thiền cũng cảm thấy hơi hài lòng, lúc trước khi đến, anh chỉ lo Chung Nghị là một người lính đầu óc đơn giản.

Nhưng sau khi gặp mặt, anh nhận thấy anh ta có tư duy đủ quyết đoán và tính cách hiền lành.
“Bây giờ tình hình của Lý Hiểu Ý…  chị gái em rất nguy hiểm.” Một câu nói Trương Tĩnh Thiền đã khiến sắc mặt của Chung Nghị thay đổi.
“Bạn trai mà chị ấy sắp quen là một tên cặn bã, một kẻ rác rưởi.

Người này trong tương lai nhất định sẽ khiến chị ấy đau khổ cả đời.

Anh có đồng ý theo đuổi lại chị ấy không?”
Chung Nghị nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đan lại vào nhau của mình, anh nói: “Vi Ý, anh đã từng nghe nói về Chu Chí Hạo, điều kiện gia đình của anh ta rất tốt, cũng chưa từng nghe đến tiếng xấu đồn thôi.

Mọi người đều nói anh ta đối xử với chị em rất tốt.

Anh ta có thể mang đến cho chị em một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Lý Vi Ý trợn to mắt, ôi trời, nhìn thì có vẻ cứng nhắc mà cũng biết nghe ngóng xung quanh cơ đấy.
Trương Tĩnh Thiền: “Không có chí khí như vậy sao?”
Chung Nghị cười: “Em còn nhỏ, không hiểu được.”
Lý Vi Ý nói xen vào: “Anh cứ nói là anh có muốn theo đuổi không đã?”
Chung Nghị cúi đầu, rầu rĩ đáp: “Do anh không có năng lực.”
Không gian bỗng nhiên yên lặng.
Trương Tĩnh Thiền cười nhạt, Lý Vi Ý không hiểu được ý nghĩa của nụ cười này, là coi trọng hay là xem thường Chung Nghị.
Trương Tĩnh Thiền nói: “Đáng tiếc là mọi chuyện lại không giống như anh nghĩ.” Anh nhìn Lý Vi Ý: “Kể chi tiết cho anh ấy nghe về Chu Chí Hạo đi.”
Lý Vi Ý lập tức hăng hái, ngồi thẳng lưng lại, không do dự nói: “Em có rất nhiều tiền, cũng có nhiều mối quan hệ.

Vi Ý đã nhờ em thuê thám tử tư để điều tra về Chu Chí Hào......”

Cô không hề chú ý rằng Trương Tĩnh Thiền đặt tay lên môi và cằm, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Anh ta có xu hướng bạo lực rất mạnh, trước đây còn thường xuyên đánh nhau, thậm chí còn đánh cả bạn gái.

Hiện tại anh ta không đánh chị, vì vẫn chưa theo đuổi được thành công.

Cuộc sống cá nhân anh ta cũng rất loạn, trước đây còn có vài bạn gái cùng lúc.

Phẩm chất tồi tệ, học vấn dốt nát, hoàn toàn dựa vào gia đình.

Ngày nào anh ta cũng chơi bài bạc, có lúc trong một đêm thua mất vài chục nghìn tệ.

Không phải em coi thường tầng lớp bình dân, chút tài sản ở nhà đó, chắc có lẽ chỉ đủ cho anh ta đập phá vài năm? Nếu chị lấy anh ta, cả đời này coi như xong!”
Thấy Chung Nghị không nói gì, Lý Vi Ý giơ cao một tay, nói: “Em thề những lời em nói đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, thì… em, Trương Tĩnh Thiền cả đời này bất lực!”
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên nhìn cô.
Chung Nghị kinh ngạc không nói lên lời nhìn chàng trai đang rất tự tin, rồi lại lần nữa lo lắng nhìn “em gái nhỏ Vi Ý”.
Trương Tĩnh Thiền buông bàn tay đang đặt trên cằm xuống, nói với Lý Vi Ý trước: “Chuyện này, cô nói không tính.” Rồi anh quay sang Chung Nghị, nói: “Nếu những lời anh ấy nói không đáng tin, thì Lý Vi Ý cả đời này nghèo kiết xác.”
Chung Nghị: “…”
Tại sao hai người này cứ giành nhau tự trù ẻo bản thân, sao anh ta lại ngửi thấy có mùi sát khí vậy nhỉ.
(Đinh Mặc: Tôi đã bảo đây là bộ truyện ngọt ngào mà.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận