A Thiền - Đinh Mặc FULL


Hứa Dị không gặp cô, cũng không trả lời tin nhắn.
Nhưng mỗi ngày, nhà của Lý Hiểu Ý đều nhận được hoa tươi gửi tới cho em gái, còn có trái cây đắt tiền.

Đôi khi là đồ chơi cho trẻ em, hoặc thuốc bổ cho người già. 
Cả nhà đều không thấy ngạc nhiên, chỉ có mình Lý Vi Ý nhíu mày ngày càng sâu hơn.
Có một hôm, mẹ Lý nói: “Này, sao gần đây mẹ không thấy Hứa Dị đến? Vừa hay tối nay mẹ sẽ nấu thịt cừu, Vi Ý, nếu thằng bé rảnh thì mời đến đây ăn tối.”
Bố Lý cũng đồng ý, lấy ra một chai rượu nói: “Vừa đúng lúc đồng hương cho anh một chai rượu gạo tự ủ, mùi vị khá ngon.

Mặc dù Hứa Dị đã từng uống nhiều loại rượu ngon, nhưng loại rượu gạo này là mang một hương vị khác.

Gọi thằng bé đến đây uống với bố một chén.”
Lý Vi Ý: “Gần đây anh ấy rất bận, không rảnh đâu ạ.” 
Mẹ Lý quở trách: “Con còn chưa hỏi người ta!”
“Thật sự không cần gọi anh ấy đâu.”
Mẹ Lý: “Con bé này, Hứa Dị đối xử tốt với con bao nhiêu năm như vậy, con có thể quan tâm người ta một chút được không? Con không gọi thì để mẹ gọi!” Nói xong bà định lấy điện thoại ra.
Lý Vi Ý vội vàng ngăn bà lại, nói: “Mẹ đừng gọi, con với anh ấy đã cãi nhau rồi, nói chung là chuyện người trẻ bọn con, mẹ đừng nhúng tay vào,  nếu không con sẽ giận đấy.”
Cô không muốn giải thích nhiều với bố mẹ, dù sao cũng sẽ xuyên không về quá khứ, cô đã quyết tâm xóa đi đoạn tình cảm này, như vậy Hứa Dị cũng sẽ không bị tổn thương.
Mẹ Lý trợn trừng hai mắt nhìn cô, cuối cùng vẫn không kiên trì nữa.
Chờ đến 9 rưỡi tối, Lý Vi Ý ra ngoài như thường lệ.


Mẹ Lý đứng trên tầng, nhìn thấy cô leo lên một chiếc xe lạ, người lái xe rõ ràng rõ ràng là một người đàn ông, mẹ Lý càng cau mày, suy đi tính lại rồi gọi điện cho Hứa Dị.
Qua bao nhiêu năm, trong lòng mẹ Lý, Hứa Dị đã sớm giống như con rể bà.
“Cô ạ, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Hứa à, gần đây công việc có bận không, cơ thể con vẫn khỏe chứ, đã lâu cô không thấy con đến nhà ăn cơm.”
Hứa Dị ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, rồi trả lời: “Cô, con… gần đây khá bận.”
Anh ta ngập ngừng, lại khiến mẹ Lý càng đoán già đoán non trong lòng, bà cẩn thận hỏi: “Cô muốn hỏi thêm câu nữa, gần đây con với Vi Ý vẫn ổn chứ?”
Hứa Dị càng trầm mặc, một lúc sau, anh ta nghẹn ngào nói: “Cô, em ấy muốn chia tay với con… Em ấy còn muốn rời bỏ con, con thực sự…” 
Anh ta không nói tiếp được nữa, mẹ Lý nghe xong chỉ thấy đầu ong ong, vừa tức giận lại vừa áy náy, hỏi: “Con bé không lẽ… không lẽ…”
Hứa Dị hít một hơi thật sâu, dường như đã khống chế được cảm xúc, nói: “Cô, con nghĩ em ấy chỉ nhất thời bị mê muội, hoặc bị ai đó lừa gạt.

Tình cảm nhiều năm của chúng con…”
Mẹ Lý lập tức nói: “Đúng rồi, chắc chắn là như vậy, nhất định con bé đã gặp phải kẻ lừa đảo.

Con bé này, đã lớn từng này tuổi rồi mà vẫn không chịu suy nghĩ.

Tiểu Hứa, con lớn hơn con bé, đừng coi là thật, cũng đừng để ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa nhé.”
Hứa Dị nói: “Không gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng con.

Cô có thể giúp con một việc được không?” 

“Con cứ nói, cứ nói!”
“Con muốn tạm gác lại công việc một thời gian, đưa em ấy đi du lịch, chỉ có hai đứa bên nhau để hóa giải những khúc mắc.”
“Được! Đây là một cách hay, cô ủng hộ con.”
“Nhưng hiện tại em ấy còn không muốn gặp con.” Hứa Dị cười khổ nói, “Chứ đừng nói là đi du lịch cùng con hơn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hứa Dị ở đầu dây bên kia ngồi một mình trong phòng làm việc của biệt thự yên tĩnh, điện thoại đặt trên bàn, bật chế độ loa ngoài, vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh.
“Hộ chiếu của em ấy vẫn đang ở chỗ con, cô ơi, buổi sáng ngày kia, cô cứ nói là mình sẽ đi du lịch Hải Nam, bảo em ấy đưa cô đến sân bay.

Đến sân bay, con sẽ đưa em ấy đi.”
“Được, cô nhất định sẽ giúp con.”
Kết thúc cuộc gọi, Hứa Dị ngồi một mình một lúc lâu, cuối cùng cười tự giễu, gọi điện cho thư ký: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Thư ký ở đầu dây bên kia trả lời với vẻ tươi cười, mừng rỡ: “Chủ tịch, máy bay tư nhân đã chuẩn bị sẵn sàng, hòn đảo nhỏ ở Maldives cũng đã thuê xong, ngày mai sẽ được trang trí.

Chiếc nhẫn cũng đã được vẫn chuyển bằng đường hàng không từ Châu Âu.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngài và phu nhân đến.”
“Ừ.” Hứa Dị trả lời, nhưng lại không nghe thấy cảm xúc vui mừng.

Anh ta cúp máy, rồi châm một điếu thuốc lá, chẫm rãi hút.

Cô đã thay đổi rồi.
Bắt đầu từ lúc thức dậy vào buổi sáng hôm đó, ánh mắt cô nhìn anh ta rất khác lạ.
Anh ta đã đợi cô bảy năm, chỉ có được cô một năm, rồi chỉ một buổi tối, cô nói tình yêu cuối cùng sẽ tan thành mây khói.
Tình cảnh này dường như đã từng xảy ra.
Liệu bí mật ẩn giấu giữa cô và Trương Tĩnh Thiền 8 năm trước sẽ lại xảy ra?
Nhưng Hứa Dị không quan tâm.
Bí ẩn cũng được, mà lãng quên cũng chẳng sao.
Không phải cô, thì cũng là cô. 
Anh ta vẫn có thể nhận ra linh hồn của cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên, vẫn là cùng một người, chỉ là đôi lúc cô bị lạc lối mà thôi.
Hứa Dị nhấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, thở ra một hơi khói dài, anh ta nghĩ không ai có thể ngăn cản anh ta có được hạnh phúc.

Vi Ý, em cũng không thể.

Ngày hôm sau, cũng là buổi chiều ngày thứ năm Lý Vi Ý xuyên không trở lại, cô nhận được điện thoại của Trương Tĩnh Thiền: “Có phát hiện mới, em xuống nhà đi.”
Từ đằng xa, Lý Vi Ý đã nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền mặc áo khoác đen ngồi trong xe, hai tay đang đặt trên vô lăng.

Ánh nắng xuyên qua, chất liệu vải đen càng làm tôn thêm cái cổ trắng ngần và cổ tay thon dài của anh.

Lý Vi Ý từ sớm đã cảm thấy nơi đẹp nhất của anh là xương mày, hai đường nét đó giống như được bậc thầy thư pháp dùng bút lông vừa tỉ mỉ vừa tự nhiên viết lên vậy, toát lên vẻ điển trai, cao ngạo.
Cô ngồi lên ghế phụ, Trương Tĩnh Thiền khởi động xe, hai người im lặng một lúc, anh hỏi: “Ban ngày em ở nhà làm gì?”
Lý Vi Ý nhìn anh một cái, nghĩ thầm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao, có phải anh cắn rứt lương tâm rồi mới chịu nói chuyện với cô không.
Cô trả lời: “Vẽ tranh, xem phim truyền hình, tôi còn có thể làm được chuyện gì? Tôi còn không được cho phép làm chuyện chính.”  
Trương Tĩnh Thiền không nói gì.

Lý Vi Ý khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Hôm nay anh và tôi sẽ khó khăn lắm đây.”
“Gì cơ?”
Lý Vi Ý xem thời gian: “Chúng ta chưa đến 6 giờ chiều đã gặp nhau rồi, chẳng phải là ở cùng nhau tận 6 tiếng sao? Thời gian dài như thế không nói gì, ha ha… dĩ nhiên tôi chả có vấn đề gì.” 
“Đâu ai bảo không cho em nói đâu.”
“Cũng chẳng có gì để nói!” Cô tiếp lời.
Cuối cùng Trương Tĩnh Thiền cũng nhìn cô một cái, trên mặt vẫn không hề giận dữ hay vui vẻ, anh không tiếp lời cô mà chuyển chủ đề: “Có hai phát hiện.

Thứ nhất, anh đã tìm ra ở Tương Thành năm đó còn một khoản tiền bí ẩn.

Nửa tháng sau khi bố anh nhập cuộc, hắn ta cũng mua hợp đồng tương lai đậu tương; rồi hắn ta cũng bán ngay sau bố anh bán 1 ngày, kẻ đứng sau hưởng lợi 300 triệu.”
Vẻ mặt Lý Vi Ý nghiêm túc: “Đã tìm ra kẻ đó là ai chưa?”
“Một cái tên xa lạ Vương Minh.

Quan trọng là anh có thể khẳng định, trong kiếp trước không hề có người này nhập cuộc vào khoản vốn này.” 
“Là nội gián!”
Trương Tĩnh Thiền gật đầu.
“Nhưng làm sao bọn chúng lại biết được?”
“Không thể xác định.

Phúc Minh không phải là một công ty có cơ chế bảo mật và kiểm soát rủi ro nội bộ hoàn thiện, thậm chí còn rất sơ sài.

Có lẽ trong quá trình bố anh huy động vốn đã bị một số người nhắm đến; hoặc tài khoản tài chính của bố anh có tính bảo mật không cao; hoặc là… Em có nhớ ngày chúng ta nói với ông ấy về hợp đồng tương lai, trong quá trình đó có tổng cộng ba người vào phòng làm việc không.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận