Chương 1: Gửi bạn tâm thư của tôi
‘… sẽ viết thư cho họ ít nhất là 1 lần 1 tháng, và họ sẽ phải hồi đáp trong vòng 1 tuần. Không một ai có thể đọc những lá thư này trừ người nó gửi tới, vì vậy không phải lo lắng rằng những suy nghĩ thầm kín của bạn sẽ lọt vào tay người khác.’ Giám đốc Sở Thần Sáng, Garwain Robards kết thúc với một nụ cười miễn cưỡng trước những người phụ nữ và đàn ông đang im lặng ngồi trước mặt mình. ‘Và bây giờ, mảnh giấy chứa số của người các bạn bắt cặp cùng sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của các bạn. Nhớ rằng không ai biết con số mà họ được gán cho là bao nhiêu nên người nào tò mò muốn dò la xung quanh cũng vô dụng thôi.’
Một bàn tay giơ lên đúng lúc Robards đang định kết thúc bài diễn văn của mình.
‘Gì vậy Benjamin?’ Robards nói, mắt ông ta nhắm lại như thể đang cầu nguyện để được ban thêm sự kiên nhẫn.
‘Xin hỏi mục đích của việc này là gì ạ?’ cậu Thần-Sáng-thực-tập John Benjamin hỏi, giọng thể hiện rõ sự ái ngại của mình với ý tưởng này. Cậu ta đang ngồi tựa lưng vào ghế, lơ đãng xoay xoay đũa phép giữa những ngón tay, lông mày nhíu lại đầy khó hiểu trên khuôn mặt tròn vo.
Robards thở dài, sự sốt ruột thể hiện rõ hơn bao giờ hết. ‘Như tôi đã nói nhiều lần trước, Bộ cảm thấy sau cuộc chiến, sự tin tưởng và tình bạn đã đổ vỡ giữa các nhân viên cần phải được cải thiện. Vì vậy, họ đề xuất ý tưởng này với nỗ lực nhằm cứu vãn những mối quan hệ trong Bộ.’
‘Những mối quan hệ?’ Ginny Weasley nhắc lại, lông mày cô nhướn lên hoài nghi.
‘Không có cách nào khác để thiết lập sự đoàn kết trong Bộ sao? Cách mà không tốn nhiều thời gian, sức lực và giấy da ấy.’
Một vài tiếng khúc khích nổi lên từ những Thần Sáng ngồi quanh Ginny nhưng chúng ngay lập tức chìm xuống khi nhận được cái trừng mắt đầy chết chóc từ Robards.
‘Mấy nhóc,’ Robards nói, giọng ông ta đột nhiên nài nỉ , ‘có thể xin các người tán thành việc này được không? Chỉ 1 lần thôi? Tôi không đòi hỏi quá đáng đúng chứ?’
‘Tất nhiên là không rồi, thưa ngài,’ anh của Ginny, Ron Weasley, đáp lại đầy kiểu cọ. Đôi mắt xanh không biểu lộ bất cứ điều gì ngoài sự chân thành tuyệt đối, nhưng khóe miệng anh lại cong lên thấp thoáng một nụ cười mỉa.
‘Ron!’ Hermione Granger, người đang ngồi kế bên Ron, rít lên. Cô thúc cùi chỏ vào mạng sườn bạn trai và giơ ngón tay lên môi, ra hiệu anh nên im lặng.
‘Cô muốn bổ sung gì sao, cô Granger?’ Robards nói gay gắt, thính giác nhạy bén của ông ta ngay lập tức bắt được tiếng thì thầm vừa-đủ-nghe của Hermione.
‘Không, thưa ngài,’ Hermione đáp nhanh, má cô ửng đỏ. ‘Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời.’
‘Thật mừng là có người thấy vậy,’ Robards nói, nhẹ nhõm thấy rõ. ‘Dù sao, trừ khi có ai phản đối thêm điều gì, những mảnh giấy chứa số của người các bạn bắt cặp cùng giờ đã có trên bàn làm việc của các bạn.’
Tất nhiên, chưa đầy 1 giây sau khi Robards dứt lời, 45 mảnh giấy da với những con số in đậm màu đen xuất hiện trên 45 cái bàn với 45 tiếng “bốp” nho nhỏ.
Một sự náo loạn ngay lập tức nổ ra giữa những Thần Sáng trước còn tỏ vẻ thờ ơ khi họ cố chộp lấy mảnh giấy và đọc to số của mình đầu tiên.
‘187!’ Ginny hô lên vui sướng, vẫy cao số của cô nàng một cách đầy chiến thắng.
Tiếng la của Ginny được theo sau bởi một loạt những giọng nói khác.
‘165!’
‘420!’
‘76!’
Cuối cùng, người duy nhất chưa đọc số của mình là Hermione. Thay vì hòa vào sự náo nhiệt, cô đang cúi xuống mảnh giấy da và vội vàng viết nguệch ngoạc gì đó.
‘Hermione! Em số mấy vậy?’ Ron hỏi một cách hào hứng, nhoài người qua bức tường ngăn cách giữa chỗ làm việc cá nhân của họ và cố gắng ngó qua mảnh giấy của Hermione.
‘217,’ Hermione đáp mà chẳng buồn nhìn lên.
‘Chị có vẻ không thích thú lắm thì phải,’ một giọng nói vang lên phía sau Hermione.
Cả Hermione và Ron cùng quay lại, Ginny đang đứng sau lưng bọn họ, tay chống hông và nhe răng cười.
Hermione nhún vai. ‘Em nghe Robards nói rồi đó; đọc số của mình lên cũng chẳng ích gì.’
Ginny đảo tròn mắt. ‘Cho vui thôi mà Hermione. Coi nào, có tinh thần vui chơi chút đi chứ!’
‘Chị có tinh thần đấy chứ,’ Hermione cáu gắt nói. Cô đã quay lại với bản ghi nhớ đang viết dở, điên cuồng cắn cây bút lông khi mải lục lọi trí nhớ để tìm kiếm từ ngữ mình cần.
‘Làm gì với chị ấy đi,’ Ginny chế giễu thì thầm với Ron trước khi hối hả ghé thăm bạn trai mình, Harry Potter, trong văn phòng riêng.
‘Ginny đúng đó,’ Ron nói nghiêm túc ngay khi cô em gái biến mất đằng sau cánh cửa gắn biển tên ‘Harry Potter’. ‘Kì nghỉ lễ sắp đến rồi, em nên vui vẻ thay vì gồng mình lên.’
‘Em đâu có gồng mình!’ Hermione cao giọng, đập cây viết lông ngỗng xuống bàn, thể hiện rõ sự căng thẳng của mình. ‘Em chỉ ước mọi người đừng làm phiền em để ít nhất em còn hoàn thành được một việc gì đó!’
Ron trợn tròn mắt lên, rồi nheo lại. ‘Được thôi,’ anh nói ngắn gọn rồi ngồi xuống để Hermione không còn nhìn thấy mình nữa.
Hermione thở dài buồn bực. Cô không định nổi nóng với Ron như vậy. Anh ấy đúng, gần đây cô thường xuyên căng thẳng. Hermione cũng không biết lí do vì sao. Những âm thanh và cử động dù khẽ khàng nhất cũng khiến cô khó chịu.
‘Em xin lỗi, Ron,’ cô nhẹ nhàng nói với bức tường ngăn cách nơi làm việc của họ.
Ron không đáp lại.
Nghiến răng thất vọng, Hermione buộc sự chú ý của mình trở về với bản ghi nhớ dang dở trước mặt. Cuối cùng… Ron sẽ trở lại thôi.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Chiều hôm đó, Hermione hối hả giữa lối đi ngăn cách những khoang làm việc của văn phòng Thần Sáng. 1:15 và cô chỉ có 45 phút tạt qua văn phòng Pháp sư Thủ Tiêu* lấy hồ sơ mình cần, mua đồ ăn cho cô và Ron, độn thổ về Hang Sóc để chép vài số điện thoại trước khi trở về Sở Thần Sáng tham dự cuộc họp bắt buộc mà Robards đã lên lịch. Cô chẳng còn để trong óc cái thử thách đoàn kết liên bộ ban sáng nữa.
Mải sắp xếp suy nghĩ về những việc cần làm buổi chiều khiến Hermion không chú ý khi cô bước vào thang máy của Bộ – cho đến khi cô va phải một người.
‘Ối!’ Hermione kêu lên khi cô trượt chân, suýt làm rơi cả chồng giấy trên tay. May thay, thang máy chật ních người cũng đồng nghĩa với việc chẳng còn đủ chỗ cho cô ngã nữa, đám phù thủy và pháp sư đứng sau đã giúp cô khỏi bị vồ ếch rồi.
Một vài người càu nhàu và tránh xa khỏi Hermione nhưng cô chẳng để tâm. Thay vào đó cô còn đang bận nhặt cây đũa phép dưới sàn và nói với người lạ mặt cô vừa đụng phải, ‘Tôi xin lỗi, anh không sao chứ?’
‘Chưa bao giờ tuyệt hơn,’ một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Vai Hermione cứng lại, lòng đầy chán nản. Cô có thể nhận ra cái giọng đó ở bất cứ đâu.
Người kia dường như không quan tâm đến sự khó chịu của cô, bình tĩnh nói, ‘Có thể cô muốn đứng lên đấy; đám người ở trong thang máy này không có thói quen chú ý nơi họ đang đi đâu.’
Tức điên, Hermione đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Draco Malfoy. ‘Là tôi vô ý; Tôi không cố tình đụng phải anh.’
‘Tất nhiên rồi’, Draco đáp trơn tru. Đôi mắt xám lạnh của anh nhìn chăm chăm về phía trước, tuyệt không biểu lộ một tia cảm xúc khi anh nhếch môi nói chuyện với Hermione.
Cảm thấy vô vọng để tiếp tục câu chuyện với Draco, Hermione thở dài quay đi rồi tự hỏi, tại sao sau bao nhiều năm làm việc cùng nhau, họ không thể thu hẹp – chứ đừng nói là cải thiện – mối quan hệ của họ. Và thật ra, có rất nhiều điều về Draco mà Hermione không biết.
Anh ta chắc chắn đã trở thành người tốt, điều này Hermione khẳng định, khi tận mắt chứng kiến Draco năm 17 tuổi mạo hiểm cả tính mạng vì sự an toàn của Harry.
Nhưng sau buổi đêm ở sân trường Hogwarts, mọi chuyện hết sức mù mịt. Draco dường như biến mất khỏi thế giới pháp thuật. Không ai biết anh ta đi đâu, cũng không ai biết chuyện gì đã xảy đến với anh ta khi Chúa tể Hắc ám bị đánh bại.
4 năm sau sự mất tích đó, Draco tái xuất hiện trước cửa Bộ Pháp thuật, hốc hác, xanh xao, bầm dập nhiều đến khó nhận ra. Giờ đây, một năm sau sự việc đó, Draco trông vẫn hốc hác và nhợt nhạt, dù có hai vết sẹo dài chạy dọc hai gò má và những đường nét quý tộc đã bị hao mòn tổn hại nhưng đó vẫn là một bước tiến vượt bậc so với vẻ ngoài của anh ta khi đột ngột xuất hiện 1 năm trước.
Cuối cùng thì thang máy cũng xuống đến tầng trệt và khi tấm lưới vàng trượt mở, cả Draco và Hermione đều bước ra phía cửa. Thấy vậy, Hermione khựng lại, biết rằng tốt nhất không nên cản đường của Draco.
Tuy nhiên, sau vài giây, Hermione ngạc nhiên khi thấy Draco cũng dừng lại và đợi
cho cô bước ra cửa trước. Miệng của Hermione hơi há ra, nhưng cô chộp ngay lấy cử chỉ lịch sự khó hiểu này của Draco và ra khỏi thang máy.
Bước ra, Hermione không đi tiếp. Thay vào đó cô đợi ở cửa thang máy, quyết tâm hỏi cho bằng được lí do đằng sau hành động tốt bụng vừa rồi của Draco.
Phải một lúc lâu sau Draco mới đi ra. Anh ta không ngạc nhiên gì khi thấy Hermione đang đợi.
‘Sao anh lâu vậy?’ Hermione hỏi, bỗng chốc quên mất mục đích chính của việc đợi chờ này.
‘Cô làm rơi thứ này,’ Draco đáp gọn lỏn. Anh chìa tay ra. Trong bàn tay anh là một mẩu giấy nhỏ nhàu nát.
Mất một lúc để Hermione nhìn chằm chằm đầy bối rối vào tay của Draco. Và phải mất một lúc nữa để cô nhớ ra – vì tâm trạng cô đang rất tệ – thử thách tâm thư.
‘Ồ, cảm ơn,’ cô nói, cười ngập ngừng khi trí nhớ quay trở lại. Cô với tay ra để lấy mảnh giấy da trong tay Draco. Và khi làm vậy, lòng bàn tay cô khẽ chạm vào Draco.
Trong nửa giây, Hermione thấy những ngón tay của Draco cử động như thể sắp nắm chặt lại; nhưng rồi, chúng vẫn giữ nguyên.
‘Có lẽ lần tới cô nên cẩn thận hơn với đồ đạc của mình,’ Draco nói bình thản trước khi thả tay xuống. Gật đầu cụt lủn với Hermione, anh lướt qua cô và sải bước thật nhanh đến chỗ lò sưởi, nơi các nhân viên đang tấp nập dùng bột Floo ra vào.
‘Đợi đã!’ Hermione nói với theo, vươn tay nắm lấy cánh tay của Draco. Anh dừng lại và chầm chậm quay đầu, nhướn một bên lông mày nhợt nhạt lên trước cánh tay bị Hermione ghì lấy.
Hermione ngay lập tức buông tay, mặt đỏ bừng. ‘Tôi – à – cảm ơn vì đã nhặt mảnh giấy dùm nhé,’ cô lắp bắp. Cô đã quên sạch những điều cô định hỏi.
Draco nhún vai, đáp thờ ơ, ‘Đó là tất cả những gì cô muốn nói với tôi à?’
‘Không,’ Hermione nói, điên cuồng suy nghĩ một lí do hợp lý vì đã gọi Draco lại. Và rồi một suy nghĩ chợt đến. ‘Anh là Pháp sư Thủ tiêu đúng không?’
‘Đúng.’
‘Vậy hôm nay cục trưởng có đi làm không? Tôi cần lấy lại hồ sơ Bulstrode; Hôm trước tôi để nó ở đó để ông ấy xem xét.’
‘Tôi đang giữ nó.’
‘Thật sao?’ Hermione ngạc nhiên nói. ‘Tôi lấy nó được chứ?’
Draco dò xét Hermione một cách lạnh lùng như thể dò tìm một tia không trung thực trên mặt cô. Cuối cùng anh thò tay vào trong túi áo chùng và rút ra một con hạc giấy be bé. ‘Tất cả đều ở trong này.’
‘Một con hạc?’ Hermione thốt lên, không giấu nổi sự kinh ngạc trong giọng nói. ‘Tôi không bao giờ tưởng tượng nổi là anh – ‘
‘Cô còn cần gì ở tôi nữa không,’ Draco cắt lời, giọng lạnh lùng, ‘hay chỉ có vậy?’
Hermione cắn môi. ‘Không,’ cô đáp yếu ớt, ‘chỉ vậy thôi. Một ngày tốt lành.’
‘Cô cũng vậy.’
Sau đó Draco lướt qua Hermione lần thứ hai và đi đến chỗ lò sưởi, lần này không bị Hermione quấy rầy.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Khi Hermione, Ron, Ginny và Harry từ Bộ trở về Hang Sóc vào tối hôm đó, cả bọn được chào đón bởi hai bất ngờ: Fred và George trở về, nhưng kinh ngạc hơn nữa là hai cô vợ mới trong vòng tay họ: Angelina Johnson và Alicia Spinnet.
‘Angelina, Alicia!’ Ginny ré lên, rút tay mình khỏi tay Harry và chạy đến để ôm hai người vợ của anh trai.
‘Em không hề biết đấy!’
‘Bọn chị cũng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra,’ hai tuyển thủ Quidditch đồng thanh nói, cười ngoác miệng. ‘Thật vui vì được gặp lại mọi người, Angelina nói thêm.
‘Quidditch thế nào rồi Harry?’
‘Em không có nhiều thời gian để chơi lắm,’ Harry giải thích, bước đến trước bắt tay hai đồng đội cũ, ‘Công việc chiếm hết thời gian mất rồi.’
‘Đừng ngớ ngẩn thế Harry!’ Alicia đáp, đảo tròn mắt. Cô thụi nhẹ vào tay Fred và nói, ‘Anh ấy và George chẳng có mấy thời gian rảnh ngoài công việc, nhưng cả hai vẫn đến luyện tập với bọn chị mỗi buổi tối.’
‘Ờ, họ phải làm thế mà đúng không?’ Ron nói to, buông tay Hermione (hiển nhiên anh ấy đã quên sạch trận cãi vã sáng nay khi Hermione trở về với một tay đầy những súp và sandwich), tham gia vào cuộc nói chuyện. ‘Ý em là, kết hôn với hai tuyển thủ Quidditch nổi tiếng… Mèn đét ơi, các anh trai mình chắc đang hứng chí lắm đây.’
‘Bọn này vẫn ở đây, Ronniekins,’ George nói, vò tung tóc em mình. Ron rít một tiếng tức tối và né xa tầm với của anh. Fred và George cười nhăn nhở với nhau trước cảnh ấy.
Những giờ tiếp theo tràn đầy những màn tranh luận khôi hài về việc kinh doanh của cặp sinh đôi, Tiệm Phù Thủy Quỷ Quái nhà Weasley.
‘Công việc rất phát đạt kể từ khi cuộc chiến kết thúc,’ Fred hăng hái nói. ‘George và anh đã nghĩ ra hàng đống đồ giỡn mới với sự giúp sức của Alicia và Angelina. Tất nhiên, Harry, em có thể lấy bao nhiêu em muốn. Dù bọn anh mới đang trong giai đoạn thử nghiệm…’
‘Thế còn em thì sao?’ Ron tức giận cắt ngang.
‘À, bọn này sẽ cân nhắc, em trai bé bỏng, bọn này sẽ cân nhắc…’
Trong lúc mọi người con đang xao nhãng bởi cuộc nói chuyện, Hermione lặng lẽ lấy lí do, nói rằng cô còn có việc phải hoàn thành, và trốn đến sự im lặng dễ chịu của căn phòng ngủ gác mái bé nhỏ.
Ngay khi Hermione ở trong cái bóng tối lạnh lẽo nơi phòng ngủ, cô thở dài nhẹ nhõm và đổ sụp xuống chiếc giường nhỏ. Cô chưa bao giờ ủng hộ tiệm giỡn của Fred và George, và tiếng nói chuyện ầm ĩ dưới lầu khiến cô khó có thể chịu đựng vào lúc này. Cô muốn được ở một mình, và phòng cô là nơi duy nhất trong nhà mà cô có thể nghĩ đến.
Không có gì để làm, Hermione thắp ngọn đèn duy nhất lơ lửng trên trần nhà bằng một động tác phẩy đũa phép và lấy từ trong túi ra hồ sơ vụ Bulstrode. Trong một lúc, cô nghiền ngẫm hình con hạc mà Draco phù phép biến thành với sự thích thú đáng kể.
Đây không phải chuyện lạ khi nhân viên của Bộ biến hồ sơ và thư từ thành các hình dáng khác nhau. Đó là một câu thần chú đơn giản và được sử dụng thường xuyên bởi nó giúp phân biệt các loại hồ sơ và khiến chúng thuận tiện hơn khi mang theo. Mỗi pháp sư hoặc phù thủy đều có kiểu dáng riêng biệt của mình. Hermione chưa từng nghĩ của Draco sẽ là hình con hạc.
Hermione day mắt đầy mệt mỏi trước khi mở con hạc giấy ra và trải nó lên chồng giấy da đã được phù phép nén lại thành hình con chim. Cô lấy tờ giấy trên cùng và cố gắng tập trung vào dòng chữ bé tẹo, nhưng thay vào đó cô thấy trí óc mình trôi đến vài thứ khác: cuộc nói chuyện dưới lầu, trận cãi vã với Ron, cuộc gặp gỡ với Draco…
Khi suy nghĩ của cô bất đắc dĩ lang thang đến điều cuối cùng kia, Hermione nhớ đến mảnh giấy Draco nhặt giúp cô. Giật mình, cô nhận thấy mình có thể bắt đầu lá thư cho qua thời gian.
Ý nghĩ này khá hấp dẫn Hermione, nên cô đặt hồ sơ đang cầm xuống, ghi nhớ trong đầu sẽ quay lại với nó sau, và lấy ra một mảnh giấy da mới, một lọ mực, và một chiếc bút lông trong ngăn kéo bàn cạnh giường.
Hermione ngồi trong tư thế thoải mái nhất có thể trước khi trải tấm giấy da ra trước mặt. Mất vài phút, cô ngẩn nhìn vào khoảng không trong khi cố tìm cách mở đầu lá thư đầu tiên.
Cuối cùng, Hermione quyết định cô sẽ viết về bản thân mình. Nếu cô và người này sẽ trở thành bạn tâm thư trong suốt mấy tháng tới, tốt nhất là anh ta nên biết mọi điều về cô trước lá thư thứ hai. Hài lòng với quyết định này, Hermione cầm lấy bút lông, nhúng nó vào lọ mực, và bắt đầu viết.
Gửi bạn tâm thư của tôi (ừm, được rồi, chúng ta không hẳn là bạn tâm thư nhưng đó là từ tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra),
Tôi không rõ chính xác cách để xưng hô với bạn, mọi điều tôi biết chỉ là số của bạn mà thôi. Không may là tôi không thể viết nó ra, dù việc đó khá hấp dẫn. Nhưng theo một cách nào đó, không biết những lời này được gửi đến ai thật hồi hộp và bí ẩn, bạn có nghĩ vậy không? Để dễ dàng cho cả hai chúng ta, có lẽ chúng ta nên đặt biệt danh cho chính mình, và chúng ta có thể dùng chúng để gọi tên nhau. Nếu bạn thích ý tưởng này, cứ thoải mái nghĩ tên của mình và gửi tôi trong lá thư tiếp theo.
Tôi mất khá nhiều thời gian để quyết định sẽ viết gì. Ý tôi là, có rất nhiều điều tôi muốn kể với bạn. Tôi chưa bao giờ có một ai để có thể kể những bí mật của mình. Tôi có nhật kí và sổ nhật trình, nhưng đây là chuyện khác khi kể nó ột người sống thực sự. Khác theo nghĩa tốt, đúng vậy. Nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định sẽ kể bạn nghe một chút về bản thân tôi, để bạn đại khái biết tôi là người như thế nào.
Tôi có thể viết về những điều tôi yêu thích, nhưng sẽ chán lắm, nên tôi bỏ qua kĩ thuật mở đầu và đi luôn vào vấn đề. Bạn đã bao giờ cảm thấy mình đang giấu đi một phần của bản thân khỏi thế giới này vì bạn sợ sẽ không ai chấp nhận bạn nếu bạn để lộ mặt tính cách đó? Đó đại loại là cái mà tôi đang cảm nhận. Thật nực cười; những người tôi biết trong suốt 11 năm nghĩ rằng họ có thể đọc thấu tôi như đọc một cuốn sách, nhưng họ thậm chí còn chưa đọc xong trang bìa. Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao tôi lại sợ để bản thân tỏa sáng. Chẳng có gì để tôi phải sợ hãi. Nói tôi tự mãn, nhưng tôi không có mảng tối, không có bất cứ điều gì phải giấu giếm cả. Không có gì ở tôi khiến mọi người khó chịu, vậy tại sao tôi lại nhấn chìm bản thân trong công việc thay vì dành thời gian đi ăn uống với bạn bè như bao người bình thường khác?
Phải chăng bởi tôi luôn cảm thấy dễ chịu hơn với giấy, giấy da, những cuốn sách và bút viết, nhưng hiện giờ, tôi không sợ phải để lộ một phần của mặt bị che giấu đó. Ví dụ, tôi là người lí tưởng để bạn tâm sự mỗi khi bạn có vấn đề cần giải quyết với cuộc sống hoặc các mối quan hệ. Tôi nghĩ một phần bởi khả năng nhìn nhận vấn đề một cách logic của mình, nhưng cũng bởi tôi có cách để cảm thông mà không ai có. Tôi không giống người khác, luôn đòi hỏi câu trả lời. Tôi quan sát đến khi chắc chắn mọi điều về những tình huống cũng như con người ta.
Một lần nữa, nghe có vẻ tự cao tự đại, tôi hòa hợp với tất cả mọi người. Hừm, hầu như tất cả. Có một người… Tôi không biết anh ta rõ lắm, mặc dù tôi quen anh ta từ khi tôi theo học Hogwarts. Tôi nhớ lần đầu tiên thấy anh ta, tôi đã lập tức không ưa bởi thấy anh ta bắt nạt vài học sinh khác chỉ vì dòng máu của họ. Tôi là phù thủy gốc Muggle, bạn thấy đấy, nên điều đó thật sự đánh tôi một đòn đau và làm tôi sợ rằng sẽ có những người ngoài kia công kích tôi vì nguồn gốc của mình. Khi tôi bắt đầu biết nhiều hơn một chút về anh ta thì tôi lại thấy thương hại. Dù luôn hành động như một thằng ngốc trước tôi và bạn tôi, nhưng đó không phải lỗi của anh ta; bởi lẽ, cha mẹ đã nuôi dạy anh ta trở nên như vậy. Tôi gần như có thể hiểu tại sao anh ta lại thô lỗ với mọi người đến thế, kể cả khi tôi không thích điều đó. Tuy nhiên, anh ta căm ghét giống nòi của tôi, nên tôi không bao giờ thử kết bạn với anh ta kể từ ngày đầu tiên gặp gỡ.
Khi tôi nhìn lại vài đoạn văn trước, tôi thậm chí còn ngạc nhiên rằng mình đã viết chúng . Từ sau, thử thách này sẽ dễ dàng hơn những gì ban đầu tôi tưởng. Tôi nghĩ thật khó khăn để kể với người không quen những bí mật mà tôi thậm chí không thể kể với những người thân thiết, nhưng có vẻ lời lẽ cứ tự động tuôn trào khỏi ngòi bút theo ý chúng. Có lẽ Bộ đúng… có lẽ việc này sẽ giúp hàn gắn tình bạn bị sứt mẻ giữa mọi người. Tôi chỉ có thể hi vọng là thế.
Ôi trời, thời gian đã dần trôi kể từ lúc tôi ngồi xuống và bắt đầu lá thư này. Đã hơn một giờ rồi. Tôi nghĩ bạn trai đang gọi tôi xuống ăn tối, nên tôi sẽ kể bạn một điều ngẫu nhiên về bản thân trước khi kết thúc lá thư này. Khi trời đổ tuyết, tôi thích ngồi bên bậu cửa sổ và nhìn ra ngoài. Ngắm những bông tuyết trôi theo làn gió tuyệt đẹp đến độ tôi không thể nói thành lời. Nó cho tôi sự thanh thản mà tôi khó có thể tìm kiếm ở bất cứ đâu trong cuộc sống bận rộn của mình. Chưa kể tuyết có gì đó thật lãng mạn và mơ mộng, và tôi là người rất lãng mạn đấy.
Bây giờ thì tôi phải dừng đây, bởi tôi nghĩ là ai đó đang lên lầu. Tôi rất tiếc vì bức thư đầu ngắn quá. Hãy hồi âm sớm nhất khi bạn có thời gian nhé. Tôi rất mong được đọc bức thư của bạn.
Chân thành, bạn tâm thư (tôi vẫn đang nghĩ tên).
(*) Hit Wizard: Bác Lý Lan đã dịch là Pháp sư Thủ tiêu