T/N: Sắp có biến
Chương 12: Trong những giấc mơ
Hermione quan sát Draco ngầm vật lộn với sự kiêu hãnh của chính mình trong vài phút. Khi cuối cùng anh cũng đưa mẩu giấy cô thấy anh cầm trước đó, cô mỉm cười không chắc chắn. ‘Cảm ơn.’
Draco không đáp lại. Hermione thấy anh ta nhìn mình khi cô đưa lại gần thứ anh vừa tìm ra và đọc.
‘Nghiền lá phụ tử – ba nhúm,’ cô lầm bầm. Cô ngước nhìn Draco dò hỏi. ‘Đây chắc chắn là một phần của độc dược nào đó.’
‘Nhận xét thông minh lắm,’ anh ta lẩm bẩm, không thèm giấu vẻ chế giễu.
Hermione cắn môi dưới để ngăn câu đáp trả chực chờ trên miệng. ‘Anh nghĩ là độc dược nào?’
‘Tôi không biết.’ Draco thọc tay vào túi. ‘Phải đến hàng trăm độc dược dùng lá phụ tử.’
‘Đúng nhỉ,’ Hermione hối lỗi nói, ‘Tôi quên mất. Snape đã bảo đó là thành phần thảo dược phổ biến thứ ba đúng không?’
Draco có vẻ ngạc nhiên là cô vẫn nhớ điều đó. Hermione lưu ý, rồi thông minh đáp,
‘Có thể tôi tập trung nhiều hơn vào môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vào năm thứ bảy, nhưng không phải tự nhiên tôi lại có bằng Pháp sư Tận sức môn Độc dược đâu nhé Malfoy.’ Cô dừng lại, ngón tay lướt theo lề mẩu giấy bị xé. ‘Anh nghĩ “hai tháng” ở dưới nghĩa là gì?’
‘Điều chế, ngồi đợi hoặc nấu nhừ,’ câu trả lời vang lên gần-như-ngay-lập-tức.
Hermione nhướn mày lên một phần inch. ‘Anh có nghĩ ra bất cứ độc dược nào cần đợi hai tháng và ba nhúm phụ tử không?’
‘Một vài.’
‘Như là? Tất cả những gì tôi nghĩ ra là các hỗn hợp chữa bệnh dùng để giảm đau từ lời nguyền hắc ám, và tôi còn không biết liệu chúng có cần nấu trong hai tháng không.’
‘Không cần.’
‘Không muốn phí hơi đúng không?’ Hermione cáu kỉnh, sự kiên nhẫn của cô đang bị xé rách từng mảnh bởi thái độ không hợp tác của Draco. ‘Tôi còn có việc khác phải làm nếu anh không định nỗ lực chút nào.’ Cô nắm cánh tay Draco, ấn mảnh giấy vào lòng bàn tay anh. ‘Nếu anh cần, tôi ở phía trong.’
Draco có vẻ không hề kinh ngạc trước cơn giận dữ của Hermione. Thay vào đó, anh ta chỉ nhìn xuống bàn tay đang đặt trên cánh tay mình với vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút khó chịu.
‘Ôi, đừng có nói ra!’ Hermione chán ghét nói, vội vàng thả tay Draco như thể đó là khúc gỗ nóng cháy hừng hực. Cô hơi lắc đầu, hít thật sâu để trấn tĩnh lại trước khi thêm vào bằng giọng trầm ổn, ‘Đưa nó cho Dawlish. Ông ấy có thể nghĩ ra vài ý kiến khác.’
‘Tôi cũng đang định làm thế, nhưng cảm ơn vì đã nhắc nhở,’ Draco nói, thấp thoáng nụ cười nửa miệng trên môi.
Không trả lời, Hermione quay phắt đi và rời con hẻm.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Khi Hermione trở về Hang Sóc, cô thấy căn nhà trống trơn. Bà Weasley để lại mẩu giấy trên bàn nhắn rằng bà đưa cặp sinh đôi, Angelica, Alicia và Ginny tới Hẻm Xéo để hít thở không khí trong lành, Harry và Ron thì rời đi trước đó để ăn bữa xế trước khi đến Bộ. Hermione được nghỉ nguyên ngày vì phần việc điều tra vụ Malkin.
Cũng lâu rồi Hermione mới ở nhà Weasley một mình, và cô không tránh khỏi cảm giác cô đơn. Cô đã quen cảnh bà Weasley hối hả quanh nhà với que đan trong tay, hay Harry và Ron ngồi trước lò sưởi hào hứng chơi Pháo Bung Xòe nên sự trống rỗng của căn nhà dường như càng mạnh mẽ hơn.
Hermione nhón một cái bánh quy gừng đang được để nguội trên đĩa khi cô ra khỏi bếp. Đôi chân dẫn cô đến phòng khách, cô mỉm cười trước cây thông Giáng Sinh vĩ đại cạnh cửa sổ. Ai đó – Fred hoặc George, không nghi ngờ gì nữa – đã phù phép thiên thần trên ngọn cây hát rống lên các bài hát Giáng Sinh bằng giọng chói lói mỗi khi có người vào phòng, nên khi chân Hermione vừa chạm xuống sàn nhà trải thảm, giai điệu lệch tông của ‘Silent Night’ phá vỡ sự im lặng.
Hermione đấu tranh giữa thích thú và tức giận trong vài giây; tức giận thắng, cô rút đũa phép, chỉ về nguồn cơn của sự ầm ĩ và bực bội lầm bầm, ‘Silencio!’
Đôi tai Hermione lập tức được lấp đầy bởi sự im lặng dễ chịu. Thở dài nhẹ nhõm, cô nói với thiên thần, ‘Rất tiếc, nhưng bây giờ ta cần chút yên tĩnh. Có lẽ khi mọi người trở về ngươi lại có thể chào đón họ bằng giọng nói dễ thương của mình.’
Ngồi sụp xuống chiếc sofa, Hermione đặt tay lên trán và hít vào thật sâu. Căn phòng có một mùi dễ chịu trộn lẫn của bia bơ, bánh quy mới nướng và đồ giặt sạch sẽ.
Hermione mỉm cười.
Cô chưa quan sát kĩ mảnh giấy Draco tìm thấy – và cô ước gì mình không làm thế –
Hermione quyết định lấy giấy da và viết thư cho Shadow. Vẫn chưa đến một ngày kể từ khi hai người gặp mặt trực tiếp, nhưng những việc buổi sáng nay làm khoảng thời gian đó phải gấp lên mười lần.
Shadow thân mến,
Thật vui vì được nói chuyện với bạn ở công viên tối qua. Tôi mong bạn không phiền vì tôi mặc áo choàng suốt cả buổi; bây giờ cân nhắc lại thì đúng là thô lỗ thật và tôi xin lỗi nếu bạn nghĩ vậy. Tôi thấy sự ‘cải trang’ của bạn khá thông minh đấy. Tôi phải thừa nhận mình đã sục sạo trong đầu bất cứ người quen nào có tóc đen và mắt xám, nhưng người duy nhất có những đặc điểm đó lại… ừm, qua đời.
Sáng nay với tôi chẳng mấy dễ chịu, nhưng cũng không ai nói với tôi rằng công việc lúc nào cũng thú vị. Chắc chắn có điều bí ẩn mà tôi chưa biết. Và ý tôi không chỉ là vụ Malkin đâu – đồng nghiệp của tôi cũng đang cư xử rất lạ. May thay tôi không có thời gian để dấn sâu vào nó. Và tôi nghĩ mình nên dừng nói về công việc, tôi biết sẽ nhạt nhẽo lắm nếu bạn phải nghe tôi lải nhải về những việc chẳng liên quan đến mình.
Mà bạn có dự định Giáng Sinh gì chưa? Tôi đoán là bạn cũng ở bên gia đình, giống tôi. Ừm, chính xác ra thì tôi không ở cùng họ; bố mẹ tôi đang kỉ niệm 20 năm ngày cưới ở Thụy Sĩ. Họ muốn tôi đi cùng, nhưng tôi nghĩ họ xứng đáng được ở bên nhau mà không có con gái đồng hành cùng nên tôi đã từ chối lời mời ấy. Mà tôi cũng đâu có phiền. Tôi yêu gia đình bạn trai mình và không gì tuyệt hơn dành kì nghỉ lễ với họ.
Có lẽ là đòi hỏi hơi quá nhưng nếu nghỉ lễ bạn không quá bận, bạn có muốn gặp mặt lần nữa không? Tôi gần như rảnh hết đêm Giáng Sinh nên nếu bạn còn trống lịch và không phản đối cuộc gặp mặt thứ hai này, hãy hồi âm cùng thời gian và địa điểm thích hợp nhé.
Chân thành, Starlight.
Hermione cẩn thận gấp lá thư lại và niêm phong nó bằng sáp nóng từ cây nến đang bập bùng cháy trên bàn cà phê. Cô đóng dấu lên sáp rồi đứng dậy, nhét lá thư vào túi và tự nhắc nhở mình gửi nó khi cô đến Bộ.
Tự hài lòng vì đã hoàn thành được thêm một việc nữa, Hermione lê bước ra khỏi phòng khách và đi lên chiếc cầu thang ọp ẹp. Đến lúc đánh một giấc thật no rồi, Hermione nghĩ, ngáp dài thoải mái trước ý nghĩ về chiếc giường ấm áp của mình.
Lên lầu, Hermione bật cái đèn sáng lờ mờ trong phòng bằng một động tác phẩy đũa phép gọn gàng và đến bên chiếc gương. Cô nhìn nhanh hình ảnh phản chiếu của mình, nhíu mày trước làn da hơi tái và quầng thâm dưới mắt.
‘Mình cần ngủ nhiều hơn,’ cô lầm bầm, lấy ra khỏi tú lá thư vừa niêm phong và gài nó dưới khung đồng của chiếc gương.
‘Người hâm mộ bí mật hả cưng?’ một giọng nữ điệu đà vang lên.
Hermione không thể ngăn mình khịt mũi trước câu nói của chiếc gương. ‘Tôi á?’
‘Ồ đúng nhỉ, cô suốt ngày làm việc và chẳng bao giờ ra ngoài,’ cái gương nói, hơi chút thất vọng vì Hermione không có chuyện tầm phào hay bí mật gì để tiết lộ.
‘Đâu phải,’ Hermione cáu kỉnh đáp, dù cô không thể không chú ý việc thảo luận đời sống xã hội của mình với một cái gương, không may, chứng minh điều hoàn toàn ngược lại, ‘Tôi ra ngoài rất nhiều. Tôi lúc nào chả đi chơi với Ron, Harry và Ginny.
Hơn nữa, không phải tôi luôn quen thêm bạn mới ở Bộ sao?’
‘Được rồi, được rồi, cô nói gì cũng được cưng à,’ cái gương ngân nga vẻ lười biếng. Rồi nó không nói thêm gì khác.
Đảo mắt, Hermione tháo nốt chiếc khuy cuối cùng trên áo chùng và cởi chiếc áo xuống. Cô treo nó lên cái móc nhô ra trên cửa, vuốt mấy nếp nhăn khó thấy trước khi cởi nốt toàn bộ quần áo đi làm và thay vào chiếc áo phông cũ của Ron.
Rúc vào chiếc chăn mỏng vẹt nhưng thoải mái, Hermione cảm thấy chút tội lỗi vì đi ngủ thay vì nghiền ngẫm vụ án và các đầu mối cô thu được sáng nay. Tuy nhiên, cái đầu thiếu ngủ của cô hiện đang nắm quyền kiểm soát, thầm hứa với bản thân sẽ nghiên cứu các manh mối mới vào buổi tối, cô nhắm mắt lại cùng tiếng thở dài khe
khẽ.
Vài giây sau, ý nghĩ của Hermione lại trôi về cây phụ từ và người đàn ông bí ẩn đeo mặt nạ trắng.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Hermione, dậy đi.’
Một ngón tay lành lạnh chọc vào má Hermione. Cô ngái ngủ gạt nó ra, quay lại, kéo chăn đến tận cằm.
‘Thôi nào Hermione, mẹ nói đến bữa tối rồi.’
‘Mấy giờ rồi?’ Hermione lầm bầm, vẫn ngoan cố không chịu mở mắt, sợ rằng giấc mơ đẹp của mình (chi tiết cô cũng chẳng nhớ) sẽ hoàn toàn biến mất vì bị đánh thức đột ngột như vậy.
‘Chúng em mới về; bảy giờ rồi.’
‘Bảy giờ?!’ Hermione nửa ré lên, bật dậy quay lại nhìn vị khách của mình (hóa ra là Ginny, má hây hây đỏ và người đầy tuyết). ‘Chị ngủ hơn 7 tiếng rồi sao?’
‘Rõ ràng là thế,’ Ginny dí dỏm nói, cởi đôi giày len đi tuyết và rũ nốt đống tuyết khỏi mái tóc đỏ dày. ‘Nhưng may mà chị không đi ra ngoài đấy; tuyết mới rơi 10 phút trước thôi mà như cả một trận bão tuyết đi qua ấy! Mà mẹ đã làm xong bữa tối và muốn em gọi chị xuống.’
‘Bảy tiếng,’ Hermione lầm bầm, đứng dậy khỏi giường. ‘Không tin được chị đã lãng phí từng ấy thời gian.’
‘Chị xứng đáng được ngủ một chút mà,’ Ginny nghiêm nghị nói. ‘Giờ xuống nhà. Em sẽ đợi chị.’
Hermione mặc quần áo, Ginny kể lể về vụ Nocabsichten. ‘Lần đó Harry và em lần theo một báo cáo quan sát mà hóa ra là báo động giả,’ cô giải thích, nhìn Hermione lục tìm quần dài trong ngăn kéo. ‘Nên chúng em lại trở về điểm xuất phát. May là chúng em đã thu hẹp được nơi ở của hắn xuống còn vùng phía Nam châu Phi.’
‘Hmm, may thật,’ Hermione lơ đãng nói. Việc Ginny nhắc đến nhiệm vụ pháp sư hắc ám làm cô nhớ mình còn phải nghiên cứu kết quả điều tra vụ Malkin sáng nay.
‘Tuyệt,’ cô lẩm bẩm, lôi ra cái quần pyjama bà Weasley tặng cô vài mùa Giáng Sinh trước.
‘Gì vậy?’
‘Không có gì. Thử thách đoàn kết liên bộ của em thế nào rồi? Em hoàn toàn không viết cho người em bắt cặp cùng nữa à?’
Ginny cười to. ‘E là vậy. Trừ hai lá thư em kể với chị lần trước thì bọn em không liên lạc thêm. Thực ra em đã quên béng cái thử thách đó cho đến tận bây giờ.’
‘Ginny!’ Hermione trách, đứng thẳng dậy và lấy chân đóng ngăn kéo lại. ‘Chị là người duy nhất trong Bộ thấy tầm quan trọng của việc xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn giữa chúng ta sao?’
‘Có vẻ vậy,’ Ginny nhăn nhở nói. ‘Chẳng vấn đề gì nếu chị giữ liên lạc với một người đàn ông cao to quyến rũ, tóc đen mắt xám cả.’
‘Gì cơ?’
‘Em nghe chị nói mớ vài phút trước khi đánh thức chị dậy… chị đang miêu tả Shadow,’ Ginny khúc khích.
Hermione thấy má mình nóng lên. ‘Chị chưa bao giờ nói là anh ấy quyến rũ cả,’ cô kịch liệt nói.
‘Không, chị không bảo thế; đó là phần dựa vào phán đoán mà em rút ra từ những lá thư dài chị gửi và việc nói mớ. Mà làm sao chị biết anh ta trông thế nào?’
Hermione chớp mắt, nhận ra mình đã giữ bí mật cuộc gặp mặt với Shadow. ‘Đoán,’ cô nói nhanh. ‘Chị cố tưởng tượng anh ấy sẽ trông như thế nào.’
‘Trông giống Sirius sao?’ Ginny nói, nhướn một bên mày. ‘Được thôi,’ cô thêm, sự nghi ngờ hiện rõ trong giọng nói. ‘Dù sao thì em nghĩ chị nên đối xử với Ron tốt hơn một chút. Vài ngày nữa là đến Giáng Sinh và anh ấy có thể sẽ không mua quà cho chị đâu nếu anh ấy vẫn tưởng chị muốn giữ khoảng cách.’
‘Sao em biết?’ Hermione hỏi, mò tìm chiếc lược trên bàn.
‘Anh ấy kể,’ Ginny đơn giản nói.
‘Ồ, đáng ra chị phải biết chứ nhỉ,’ Hermione đáp qua hàm răng nghiến chặt, cố gỡ cái lược ra khỏi búi tóc rối ương ngạnh của mình. Cô bỏ cuộc sau vài lần cố gắng và đứng dậy.
‘Đi nào.’
‘Đúng lúc đấy,’ Ginny líu lo. ‘Nhanh lên nào, mùi bánh Giáng Sinh của mẹ đang réo gọi em.’
Hermione cười, theo Ginny ra khỏi phòng. Cô khép cánh cửa lại, nhưng trước khi đi quá ba bước, một cơn gió mạnh từ cửa sổ đang mở thổi xuống tầng làm cánh cửa đóng sập lại. Cả cô và Ginny đều hơi giật mình trước tiếng động đó.
‘Nhắc chị đóng cái cửa sổ ấy lại trước khi đi ngủ nhé,’ Hermione nói.
Ginny gật, và cả hai đi xuống lầu.
Trong phòng Hermione, bức thư đề gửi Shadow bay lượn điệu đàng trong gió, bật ra khỏi khung gương bởi tiếng sập cửa nặng nề và đáp xuống cạnh giường. Vài phút sau, một làn gió nhẹ lẻn vào phòng dưới khe cửa, đẩy lá thư về trước, đủ để nó bị nuốt chửng bởi bóng tối dưới chiếc giường – tất cả, trừ một góc nhỏ.