T/N: Vẫn thích Draco – Hermione hơn chị Ánh Sao và anh Bóng Đêm ==
Chương 15: Khuôn mặt của quái thú
‘Tôi phải đi xác nhận với ai?’
Người phụ nữ trẻ với phù hiệu vàng Thần Sáng trên túi áo ngực quay lại nhìn Draco.
‘Susan Arthur. Bà ấy là người đang nói chuyện với Arnold,’ cô nói, chỉ về phía hai bóng người chụm đầu vào nhau cách đó không xa. ‘Bà ấy bận rộn lắm, nên anh phải đợi một chút trước khi trao đổi với bà ấy,’ cô Thần Sáng thêm vào, giọng nói nhỏ dần khi đôi mắt di chuyển từ những vết sẹo của Draco đến chiếc áo choàng mỏng với sự bối rối thấy rõ.
‘Cảm ơn,’ Draco ngắn gọn đáp, quay đi trước khi cô ta kịp nói thêm điều gì. Đi tới lui, anh quét mắt nhìn xung quanh, thầm đếm đầu người. Có tám người ở đây; bốn
Thần Sáng và bốn Pháp sư Thủ tiêu, khả năng là vậy. Thậm chí từ xa, Draco vẫn có thể nhận ra ba Pháp sư Thủ tiêu khác.
Draco cố nhận diện những Thần Sáng còn lại. Một bóng tóc đỏ thu hút sự chú ý của anh, anh nheo mắt lại, hi vọng đó không phải một Weasley. Không may, ngay khi suy nghĩ đó vừa lướt qua đầu anh, người đó quay lại và xác nhận sự lo lắng của
Draco. Không phải Ron – Cảm ơn trời, không biết mình có thể sống sót không nếu bị vây quanh bởi lũ nhóc tì và tên đần độn ngớ ngẩn ấy suốt buổi chiều, Draco nghĩ, thầm khinh bỉ – mà là đứa út nhà Weasley, Ginny – bạn gái Potter.
Draco nhăn mặt. ‘Tuyệt hảo,’ anh lầm bầm, thọc sâu tay vào túi và tiếp tục bước đi.
‘Lũ học sinh phiền nhiễu, thời tiết dưới nhiệt độ đóng băng, một Weasley và –‘
Draco dừng, anh vừa nhìn thấy mớ tóc bù xù màu nâu quen thuộc. Anh mím môi. ‘– và Granger,’ anh nói nốt.
Lúc đó, anh nhận ra Thần Sáng mình đang đợi không còn bận rộn nữa nữa và lê bước qua đống tuyết mới cao ngang gối đến chỗ bà đang đứng.
‘Draco Malfoy,’ anh gượng gạo đáp lại cái nhìn dò xét của bà, chìa tay ra.
Bà gật đầu, nắm chặt bàn tay Draco. ‘Susan Arthur,’ bà ta đáp. Bà nói chầm chậm, giọng ấm áp dịu dàng như socola tan chảy; Draco không thể không chú ý sự đối lập giữa giọng nói và vẻ ngoài nghiêm khắc của Susan. ‘Anh là Pháp sư Thủ tiêu đúng chứ?’
‘Đúng.’
‘Rất vui được gặp ngài Malfoy.’
‘Tôi cũng vậy bà Arthur. Bà biết khi nào chúng ta xuất phát chứ?’
‘Lũ trẻ đang bắt đầu lên tàu nên vài phút nữa chúng ta sẽ rời đi. Chúng tôi đang đợi anh đến.’
Draco quay đi che giấu sự khó chịu. Anh ghét là nguyên nhân trì hoãn của bất cứ chuyện gì. ‘Tôi rất tiếc mình đã đến muộn,’ anh xin lỗi.
Sự thật là ngay khi viết xong lá thư cho Starlight, Draco quay lại căn hầm để tìm kiếm trong cuốn Điều chế Độc dược Nâng cao bất cứ loại thuốc nào cần ba nhúm phụ tử. Anh đã thu hẹp danh sách xuống còn 148 độc dược và bắt đầu quá trình loại trừ những thuốc không có ‘2 tháng’ trong chỉ dẫn, rồi ngủ gục vì kiệt sức.
‘Không sao,’ Susan nói với một nụ cười trấn an, ‘tất cả chúng ta đều mỏi mệt mà.’
Draco không biết phản ứng ra sao nên anh chỉ gật đầu và quay đi. Anh dừng lại khi tới gốc liễu trơ cành. Ánh mắt anh lang thang đến nơi Hermione và Ginny đang đứng, tập trung cao độ trao đổi cùng một Thần Sáng khác. Anh thoáng băn khoăn tự hỏi có ai trong số họ còn liên lạc với bạn qua thư của mình không. Ấn tượng chung của anh là tất cả mọi người trong văn phòng đã quên bẵng nhiệm vụ ấy, và anh đoán việc này cũng đúng với các nhân viên còn lại trong Bộ. Vì vài lí do nào đó, anh không bận tâm chuyện chỉ còn anh và Starlight tiếp tục cái nhiệm vụ ngớ ngẩn này; thật ra, đó cũng là điều khiến tình bạn của họ thật hơn với Draco.
‘Tập trung nào!’ tiếng Susan vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Draco. Anh nhìn lên và thấy bà ra hiệu cho tất cả Thần Sáng và Pháp sư Thủ tiêu tiến lại gần mình.
‘Tất cả đều biết chiều nay chúng ta sẽ làm gì chứ?’ Susan hỏi khi mọi người đều ở trong tầm tai nghe. Có vài ánh nhìn đờ đẫn, cho Draco biết anh không phải người duy nhất được giao nhiệm vụ gấp như vậy. Susan cũng chú ý điều này, bà thở dài nặng nề và bắt đầu giải thích nhiệm vụ. ‘Tôi chắc mọi người đều nghe nói về vụ người sói tấn công gần đây. Minerva đã yêu cầu tôi tập hợp một nhóm phù thủy pháp sư ở Bộ hộ tống học sinh từ Hogsmeade đến ga tàu để về nhà nghỉ lễ. Vì chúng ta sẽ đi bộ, những –‘
‘Cho hỏi sao chúng ta lại đi bộ ?’ người đàn ông trung niên cắt lời và Draco nhận ra đó là Edwin Braveheart, một Pháp sư Thủ tiêu ngồi gần Draco trong văn phòng.
‘Không dễ dàng hơn nếu cho học sinh đi bằng xe kéo như thường lệ sao?’
‘Minerva cảm thấy cho học sinh đi bộ sẽ thích hợp hơn, khiến công việc hộ tống của ta thuận tiện hơn nhiều.’ Susan nhìn quanh. ‘Như tôi đã nói, vì chúng ta đi bộ, những người phụ trách phía sau cùng phải chắc chắn không ai bị bỏ lại. Công việc hôm nay của chúng ta không khó. Chúng ta ở đây đơn giản là để đảm bảo không học sinh nào bị làm hại. Trong trường hợp bị tấn công, cứ tuân theo bất cứ luật lệ gì mà mọi người được dạy, nhưng nhớ rằng sự an toàn của học sinh là ưu tiên hàng đầu. Còn câu hỏi nào không?’
Draco thấy vài thành viên trong nhóm nhìn nhau lo lắng. Bài phát biểu của Susan nghe như thể khả năng họ bị tấn công là rất cao, và Draco chắc rằng đa số đồng nghiệp của mình đang tự hỏi không biết họ còn sống được đến Giáng Sinh không.
‘Không cần lo sợ thế đâu,’ Susan nói thêm, cười khẽ bởi bà cũng chú ý sự căng thẳng của những người xung quanh mình. ‘Chỉ có gã ngốc mới cố phục kích tám nhân viên được đào tạo chính thức của Bộ và hơn 400 học sinh. Nào, đũa phép sẵn sàng!’
Và chỉ vậy, bà lật đật qua những đụn tuyết đến cổng Hogwarts, nơi các học sinh chọn về nhà nghỉ lễ đang tập trung.
Draco theo sau Susan, anh để ý thấy vẻ khổ sở của Hermione, cô ta đi mà không có Ginny bên mình. Dù anh tò mò muốn tìm hiểu khía cạnh nào trong cuộc sống hoàn hảo của Hermione gặp vấn đề, Draco không buồn hỏi han cô; anh hiểu rõ hơn ai hết cảm giác bị người khác xía mũi vào cuộc sống riêng tư là thế nào.
Hóa ra Draco không gặp khó khăn trong việc đối mặt với Hermione. Khi cả nhóm đi đến cổng chính, Hermione, trong sự kinh ngạc của Draco, vỗ nhẹ vai anh và nói,
‘Tôi không biết là anh cũng được giao nhiệm vụ này đấy.’
‘Ừm,’ Draco cứng nhắc đáp, không nhìn cô, dù anh có thể cảm thấy cô đang đi song song với mình. ‘Weasley đâu rồi?’
‘Cô ấy đang nói chuyện với một người bạn,’ Hermione bình thản nói.
Draco hơi nhướn mày lên. Việc Hermione không cáu tiết trước giọng nói ra vẻ bề trên của anh còn khó hiểu hơn vẻ không vui của cô. Tuy nhiên anh không nói gì và tiếp tục im lặng bước đi, cố hết sức tảng lờ sự hiện diện của Hermione.
‘Manh mối anh tìm thấy hôm qua thế nào rồi?’
‘Sao đột nhiên thân thiện vậy Granger?’ Draco hỏi, vẫn kiên quyết nhìn thẳng phía trước.
‘Sao háo hức từ chối bạn đồng hành vậy Malfoy?’ Hermione đốp lại, nhại giọng Draco.
‘Bạn đồng hành của mình,’ (*) Draco chỉnh lại. Anh bẻ một nhũ băng nhỏ trên bụi cây mình đi qua rồi vứt nó sang một bên. ‘Phòng khi cô không chú ý, chúng ta chưa bao giờ là bạn tốt của nhau cả.’
Hermione cười khô khốc. ‘Tôi không biết sao anh lại phát hiện ra điều đó đấy.’
‘Cô có khiếu hài hước,’ Draco nhận xét. ‘Trời đất đảo điên rồi.’
Hermione không đáp lại. Chống lại thôi thúc muốn quay qua nhìn cô, Draco ngước lên và nhẹ nhõm thấy họ cuối cùng đã đến cổng.
‘Malfoy,’ Hermione nói khi Susan và McGonagall bắt đầu thấp giọng trao đổi với nhau, ‘anh đã bao giờ có bạn gái chưa?’
Lần này Draco không nhịn nổi nữa. Anh quay phắt lại nhìn chăm chăm vào Hermione vẻ khó tin. ‘Gì cơ?’ anh nhắc lại, không chắc mình đã nghe đúng.
‘Anh đã bao giờ –’
Đúng giây phút ấy, may thay, Hermione bị ngắt lời bởi Susan lệnh cho đoàn bảo vệ nhận vị trí được giao vây quanh các học sinh. Draco nhanh chóng tránh xa
Hermione, bối rối trước câu cô vừa hỏi anh.
Nhưng không may lúc Draco quay lại xem ai sẽ tuần tra phía sau với mình và thấy người duy nhất anh không muốn gặp đang đứng đó.
‘Có vẻ chúng ta bị mắc kẹt với nhau nhỉ?’ Hermione bình luận với một nụ cười chán nản, đứng cách Draco vài mét và chăm chú nhìn qua biển đầu người để thấy tín hiệu xuất phát của Susan.
‘Sao cô lại muốn tìm hiểu đời sống riêng tư của tôi?’ Draco gặng hỏi.
‘Quên đi. Câu hỏi tự nhiên buột ra. Tôi không định tọc mạch.’
‘Cô không có cơ hội với tôi đâu, nếu đó là điều cô băn khoăn,’ Draco nói, nhếch
mép cười. Anh liếc qua vai kiểm tra lần cuối khi đám học sinh trước mặt bắt đầu di chuyển.
‘Đó không phải điều tôi muốn biết,’ Hermione đáp vẻ chán ghét. ‘Tôi chỉ… thôi bỏ đi.’
‘Có vấn đề với gã pháp sư đáng thương hại kia hả?’ Draco nhẹ nhàng gợi ý.
‘Ít ra anh ấy là người tốt hơn anh,’ Hermione nói giọng đong đầy bực bội. Draco có thể nói việc này đòi hỏi mọi sự kiên định của Hermione để cô ta không mất bình tĩnh.
‘Vậy ra là Weasley,’ Draco đáp vẻ hiểu biết. ‘Ờ, không thể nói là tôi ngạc nhiên được. Đúng là một điều phi thường khi cô có thể bao dung cho sự đần độn của hắn đến tận bây giờ.’
‘Nói cho anh biết,’ Hermione nói lớn, ‘chúng tôi cãi nhau.’
‘Tôi sẽ nhớ lấy điều này để tham khảo trong tương lai.’
Tuy giọng nói nghe thờ ơ nhưng trí tò mò của Draco đang phóng vùn vụt. Từ những gì ít ỏi anh biết về Hermione Granger, cô ta không phải là người chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình với người khác, trừ khi đó là những người bạn thân thiết nhất.
Weasley đã chọc tức cô ta đến thế nào để cô phải đi phàn nàn nó với người mình không ưa chứ?
Im lặng bao trùm hai người họ khi đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Draco hờ hững lắng nghe tiếng nói chuyện huyên náo của đám học sinh, cố tìm hiểu thái độ bất thường của Hermione. Anh sốt ruột muốn hỏi cô điều gì đã quấy nhiễu cuộc sống hoàn hảo kia nhưng không muốn để lộ dấu hiệu là anh quan tâm đến vấn đề của cô ta.
‘Tôi đã lập một danh sách độc dược cần ba nhúm phụ tử,’ Draco nói sau khoảng một phút. Sự im lặng quá lúng túng nên anh tìm cách khả thi nhất để phá vỡ nó là nói về chủ đề chung duy nhất mà cả hai người họ có: vụ án.
‘Và?’ Hermione nhắc. ‘Anh tìm thấy gì?’
‘Có vài thuốc trùng khớp,’ Draco cẩn thận nói.
Hermione gật. ‘Tôi cũng nghĩ vậy.’
‘Tôi vẫn chưa bắt đầu thu hẹp danh sách lại với “hai tháng” trong chỉ dẫn.’
‘Anh cần giúp không?’
Nhướn một bên lông mày, Draco liếc nhìn Hermione. ‘Cô muốn giúp tôi?’
Cô ta nhún vai. ‘Chúng ta đều làm vụ này mà. Chúng ta có thể giúp nhau khi cả hai khác sở.’
Draco ngó trừng trừng Hermione nghi ngờ. ‘Cô không có việc khác để làm à? Tôi tưởng cô sẽ mừng nếu có thời gian rảnh ở bãi rác chứ.’
‘Hang Sóc không phải là bãi rác,’ Hermione dứt khoát nói. Bỗng nhiên, cô dừng bước và giơ một tay lên, ra hiệu cho Draco im lặng. Đôi mắt cô tập trung vào bụi cây thấp dọc con đường tuyết phủ. Draco quan sát cô lặng lẽ thắp sáng đũa phép, quét nhanh luồng sáng qua các bụi cây hai lần.
‘Chẳng có gì ở đó cả,’ Draco nói trước khi Hermione kịp khẳng định. ‘Cô tưởng tượng thái quá rồi đấy.’
‘Cảnh giác vẫn tốt hơn là lơ đễnh,’ Hermione bật lại.
‘Không ngừng đề phòng,’ Draco nói cùng nụ cười nhếch mép, gật đầu kiểu nghiêm túc đầy châm biếm.
Nụ cười ngập ngừng thoáng qua đôi môi Hermione trước khi cô quay đi lần nữa.
Draco đảo mắt. Ai lại không biết cơ chứ? Anh thích thú nghĩ.
‘Dù sao thì anh vừa nói gì cơ?’ Hermione nói sau khi đã tắt ánh sáng tỏa ra từ cây đũa phép. ‘Chúng ta là những người trưởng thành chín chắn; tôi không hiểu có vấn đề gì khi cùng hợp tác phá vụ giết người này.’
‘Cô là người hôm qua mang ra chủ đề hồi còn ở Hogwarts,’ Draco nói. Anh thở hắt, nhìn những đụn khói mờ tan trong thứ ánh sang đang nhạt dần, tự hỏi không biết bao giờ họ mới đến sân ga.
‘Đi sát theo nhóm,’ Hermione nghiêm khắc nói với thằng nhóc mũm mĩm tóc vàng tách xa khỏi con đường để xem xét thứ gì đó trên nền đất. Thằng bé nhăn nhó với cô ta nhưng vâng lời trở lại cùng các bạn, những người đang sốt ruột chờ đợi. Khi đã chắc chắn rằng cậu học sinh an toàn về đúng chỗ, Hermione tiếp tục cuộc trò chuyện. ‘Tôi biết. Đáng ra tôi không nên làm vậy.’
‘Tôi đoán Weasley gieo rắc ý tưởng đó vào đầu cô.’
‘Không, tôi không để ý kiến của anh ấy ảnh hưởng đến quan điểm của mình, nếu đó là điều anh định nói,’ Hermione đáp trả, gần như cảm thấy bị xúc phạm.
‘Phải.’
‘Nếu anh không phiền, Malfoy, tôi có thể hỏi chuyện gì xảy ra với gương mặt của anh không?’
Câu hỏi tự nhiên xuất hiện khiến Draco khựng lại quay sang há hốc miệng nhìn
Hermione. ‘Tôi có phiền nếu cô hỏi đấy,’ anh đáp, nhanh chóng bình tĩnh lại và tiếp tục sải bước.
‘Những vết sẹo đó trông không giống vết thương chiến đấu bình thường,’ Hermione nhận xét. ‘Voldemort gây ra sao?’ Một trong số những cô bé đi trước Hermione và
Draco nhảy dựng lên và quay lại sợ hãi nhìn Hermione.
‘Đừng nói cái tên đó!’ Draco hấp tấp rít lên.
Hermione thở dài. ‘Trận chiến đã qua rồi Malfoy. Chẳng có gì phải sợ cả.’
‘Tôi không sợ.’ Draco thấy sự thù ghét sục sôi trong anh trước câu nói của Hermione. ‘Với tôi cái tên không chỉ là cái tên, Granger. Tôi không phải lũ hèn nhát đã và đang khiếp hãi trước những câu chuyện hư cấu chúng đọc trên báo.’
Họ đang đi qua làng Hogsmeade, tức là chỉ còn vài phút đi bộ nữa. Draco thầm thở dài nhẹ nhõm. Càng sớm càng tốt.
‘Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi về những vết sẹo,’ Hermione chỉ ra.
‘Tôi không muốn nói về chúng.’
‘Đó phải là một phép thuật hắc ám. Bất cứ sẹo thường nào đều được các Thầy thuốc chữa lại dễ dàng; kể cả Snape còn có thể chữa lành vết thương anh có từ lời nguyền tệ hại ông ấy nghĩ ra.’
Draco nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng hồi năm thứ sáu… anh đang khóc, nức nở trước nhiệm vụ tưởng chừng như vô vọng khi ngẩng lên và thấy Harry Potter đứng đằng sau, nhìn anh với vẻ sốc toàn tập. Anh nhăn mũi, nhớ lại cơn đau không thể chịu đựng nổi của Sectumsempra. Nó gần khổ sở bằng…
‘Malfoy?’
Vô thức, Draco nâng bàn tay và ấn hai ngón vào một trong những vết sẹo. ‘Đúng, đó là phép thuật hắc ám,’ anh lạnh lùng nói. ‘Cô không bao giờ có thể tưởng tượng ra được đâu Granger.’
‘Tôi biết nhiều hơn anh nghĩ đấy,’ Hermione nhẹ nhàng đáp. Cô chần chừ, rồi thêm,
‘Anh biết đấy, chúng không… chúng không quá bắt mắt đâu.’
‘Có lẽ cô nên thử sống với hai vết rạch dài trên mặt; rồi cô có thể nói xem chúng có bắt mắt hay không,’ Draco khinh bỉ nói. Anh nhướn cổ nhìn qua đầu của lũ học sinh xem họ đã đến sân ga chưa.
‘Xin lỗi,’ Hermione đáp. ‘Anh nói đúng. Tôi là ai mà nói về nghệ thuật hắc ám chứ? Suốt mấy năm ở trong Hội, chiến đấu với Voldemort và lũ Tử thần Thực tử… tôi biết gì chứ?’ Cô đảo mắt, hành động Draco chỉ thấy được qua đuôi mắt.
‘Không nhiều,’ Draco trả lời khi tàu tốc hành Hogwarts xuất hiện trước mắt, tỏa sáng yếu ớt dưới luồng ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn đường gần đó. ‘trừ khi cô thực sự phục vụ hắn, nếu không thì cô không biết nhiều chút nào hết.’
Hermione chăm chú nhìn Draco vài giây. Đôi mắt cô nheo lại, nhưng không phải theo kiểu ác ý. Draco nhìn đáp trả, tự hỏi không biết cô ta đang nghĩ gì.
Sau một hồi, Hermione khẽ nói, ‘ba giờ chiều ngày 26. Gặp tôi ở quán Con Rồng Đỏ. Chúng ta đang giải quyết một vụ giết người – không phải một bài tập về nhà.’ Và sau lời nhắc nhở đó, Hermione quay phắt lại, xoay đi để đến giúp chất hành lý lên tàu.
(*) Hermione nói từ