T/N: Phải đến chap này mình mới để ý là chỉ có Draco và Harry có văn phòng riêng trong khi Hermione và Ron vẫn phải làm việc ở dãy cubin làm việc chung.
Chương 19: Chỉ là một người đàn ông
Hermione mãn nguyện hít vào không khí lạnh giá bên ngoài quán Con Rồng Đỏ. Cô đứng ngoài cửa vài phút, hít sâu rồi chầm chậm thở ra, cố trấn tĩnh bản thân. Gò má đẫm nước mắt của cô nhoi nhói khi luồng gió mạnh quét qua, nhưng cô chỉ vỗ vỗ vào khuôn mặt, đứng thẳng người và bước về phía quán Cái Vạc Lủng.
‘Mình ghét anh ta!’ cô đột nhiên giận dữ thốt lên, nhận được vài ánh nhìn sợ hãi từ những người mua sắm ngang qua. Cô không rõ ‘anh ta’ ở đây là ai; khi cô chắc chắn không vui vẻ gì với hành động của Ron; nhưng việc Draco mắc bẫy cũng làm cô thất vọng. Nhưng tại sao? Tại sao Ron luôn phải cư xử như vậy? Trong một thoáng, cô tự hỏi sẽ thế nào nếu chia tay với anh. Cô sẽ vẫn được sống ở Hang Sóc chứ? Những thành viên nhà Weasley sẽ mãi mãi căm ghét cô? Còn Harry thì sao?
Hermione lắc đầu, cố đẩy những suy nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu. Việc đó sẽ không bao giờ xảy ra. Cô yêu Ron, bất chấp mọi khuyết điểm của anh, và cô sẽ không hủy hoại mối quan hệ của họ chỉ vì vài bất đồng ngớ ngẩn. Tuy nhiên, ngay lúc này, cô không muốn gì hơn là tránh xa khỏi anh… chỉ lần này…
‘Cô bỏ quên đồ.’
Hermione xoay phắt lại, giật mình bởi giọng nói bất chợt vang lên, bởi bàn tay thình lình đặt trên vai cô. Draco đang đứng đằng sau, cầm cuốn sách cô vừa mua trước đó. Anh đưa nó cho cô.
‘Cảm ơn,’ Hermione ngập ngừng nói. Cô với tay cầm lấy quyển sách. Cô để ý có điều gì bất thường trong cách anh ta quan sát cô. Sự bối rối đong đầy trong mắt khi anh nhìn bàn tay cô đến bàn tay anh.
Tuy nhiên trước khi Hermione kịp nói câu gì, cánh tay Draco đã buông xuống, và chiếc mặt nạ lạnh lùng, trống rỗng thường thấy lại trở về trên khuôn mặt. ‘Thứ bảy này tôi gặp cô ở đâu?’ anh nói thẳng.
‘Tôi – ồ, tôi không biết nữa,’ Hermion đáp. Cô thấy quyển sách mình đang cầm trong tay thật vô duyên, nên cô ghì nó trước ngực và nhìn xuống dưới chân, cố nghĩ cách giảm bớt sự lúng túng giữa họ. ‘Anh có thể qua –‘
‘Không, cảm ơn,’ Draco cắt ngang, khóe miệng hơi trễ xuống vẻ khinh khỉnh. ‘Quán Brown thì sao?’
‘Được thôi,’ Hermione nói, quay lại và tiếp tục bước đi. ‘Cùng giờ nhé.’
‘Chờ đã,’ Draco đột nhiên nói. Hermione quay qua trừng mắt nhìn anh khi cô thấy vai mình lại bị vồ lấy lần nữa.
‘Anh muốn gì Malfoy?’ cô cáu kỉnh, mệt mỏi vì cách cư xử mâu thuẫn của anh. Cô lơ đãng tự hỏi điều gì đã xảy ra với sự lịch sự trước đó giữa họ. ‘Nếu anh còn gì để nói về Ron hay Hang Sóc thì tôi không muốn nghe.’
Draco mím môi khi nghe nhắc đến Ron, nhưng anh ta chỉ nói cộc lốc, ‘Không phải. Tôi cũng đi đường đó.’
‘Tôi không hiểu việc ấy thì có liên quan gì đến tôi,’ Hermione cứng nhắc nói. Cô siết chặt cuốn sách hơn. ‘Anh được tự do đi bất cứ hướng nào anh muốn.’
‘Và cô cũng được tự do rời đi, nhưng cô không làm vậy.’
‘Vậy nghĩa là gì?’ Hermione nói, hơi bực mình là Draco lại lôi việc đó ra.
‘Tôi đi với cô,’ Draco thẳng thừng đáp. Anh giơ tay lên như đã làm với Ron trước đó. ‘Không đũa phép. Tôi sẽ không nguyền cô đâu.’
Hermione đỏ mặt. ‘Tôi đâu nói là anh sẽ làm vậy. Tôi chỉ ngạc nhiên là anh lại muốn đến gần tôi thôi.’
‘Tôi thấy mình nên trả ơn cô bằng cách ban phúc cho cô được làm bạn đồng hành với tôi, xét theo việc cô đã cư xử tử tế với tôi lúc hộ tống học sinh đến sân ga,’ Draco chế nhạo khi họ bắt đầu bước đi.
Hermione không thể không cười thầm trong bụng, vất vả rẽ qua con đường phủ tuyết bên cạnh Draco. Cô có cảm giác năm phút trước, cô và Draco đã lập một giao ước ngầm rằng hãy cứ cư xử như thể trận cãi vã với Ron chưa từng xảy ra.
Cô thấy vui vì biết anh đã nỗ lực để tỏ ra lịch sự với cô dù chỉ một lần, và thậm chí dù việc đó không được khéo léo cho lắm.
‘Vậy – ờ – thử thách liên bộ của anh thế nào rồi?’ Hermione lúng túng nói, cố phá vỡ sự im lặng không mấy dễ chịu này.
‘Ổn.’
Hermione thở dài. Draco đang cố tình tỏ vẻ chán ngắt buồn tẻ. Sao anh ta còn đề nghị đi về cùng cô nếu cứ hành xử như vậy?
‘Vậy cô và Weasley có chuyện gì thế?’
‘Ý anh là gì?’ Hermione giận dữ hỏi. Kể cả bây giờ cô có muốn nói về Ron thì Draco cũng là thính giả cuối cùng cô muốn chọn. ‘Sao anh lại quan tâm?’
‘Bởi vấn đề của cô và hắn vừa khiến tôi bị sỉ nhục và suýt bị ếm,’ Draco mỉa mai đáp. ‘Nếu Weasley định lôi tôi vào chuyện này thì ít ra tôi phải biết chút ít về rắc rối chốn thiên đường này chứ.’
Hermione mím môi. ‘Không liên quan đến anh,’ cô gắt gỏng nói. ‘Hơn nữa, cũng không phải anh chưa bao giờ vô cớ gây sự với chúng tôi trước đây.’
Cô khoanh tay lại, nhìn thẳng trước mặt. Không may là hành động thách thức của cô lại tỏ ra vô hiệu hết sức, bởi không nhìn đường, cô vô tình trượt chân trên khoảng đất đầy băng và va vào Draco.
‘Chú ý khi đi vào,’ Draco bực bội nói, nhưng trong sự ngạc nhiên của Hermione, bàn tay anh phóng ra chụp lấy cổ tay cô, giúp cô đứng vững trên vỉa hè trơn trượt.
‘Cảm ơn,’ Hermione nói ngay khi hai chân lấy lại thăng bằng, kinh ngạc và khó hiểu trước cử chỉ lịch thiệp của Draco.
Draco dường như cũng đã nhận ra việc mình vừa làm, và ngay lập tức buông cổ tay Hermione như thể đó là than nóng cháy hừng hực.
‘Anh không lạnh à?’ Hermione tò mò hỏi khi họ tiếp tục bước đi. Tất cả những gì
Draco mặc là cái áo chùng đen hơi sờn và một chiếc áo choàng mỏng manh.
‘Không,’ Draco đáp cụt lủn. ‘Tôi đoán là cả hai vẫn chưa thoát ra khỏi cuộc cãi vã mà cô vừa nhắc đến.’
‘Ron không hẳn là người nhanh chóng cho qua mọi chuyện,’ Hermione nói, đảo mắt. ‘Và anh có thể tưởng tượng anh ấy cũng không vui mừng lắm khi thấy tôi và anh.’ Cô rầu rĩ thở dài. ‘Tôi… tôi xin lỗi vì những gì anh ấy đã nói.’
Draco không đáp lại. Hermione do dự nhìn anh. Anh đang quan sát cô với sự kì quặc ánh lên trong mắt. Trong một thoáng, cô suy ra đó là sự… đồng cảm? Rõ ràng là khá giống điều đó. Nhưng rồi dường như nhận ra đôi mắt cô đang nhìn anh, anh cáu kỉnh quay đi, như thường lệ.
‘Tôi xin lỗi thật lòng đó,’ Hermione đột nhiên nói. ‘Tôi biết điều anh ấy nói có thể làm anh thấy bị xúc phạm, và –‘
‘Những điều trước đó tôi nói cũng thật lòng đấy,’ Draco đốp chát. ‘Tôi không muốn sự thương hại của cô, Granger. Tôi đã sống một mình đủ lâu để có thể tự xoay xở rồi.’
Thay vì thấy bực bội về lời nhận xét thô lỗ của Draco, Hermione cảm thấy một sự thương xót sâu sắc tràn qua cô. Cô có thể nhìn thấu Draco. Cô biết anh đơn độc.
Dù trước kia cô có ghét anh ta bao nhiêu thì bây giờ cô cũng không thể ép mình ghét anh được nữa. Cô có quá nhiều – bạn bè và gia đình để yêu thương, những người mà cô có thể tin tưởng. Anh có… không gì hết.
Nhìn lên, Hermione nhận ra họ đã đến cổng. Cô theo sau Draco xuyên qua nó. Họ đi qua quán Cái Vạc Lủng trong im lặng. Khi họ bước ra vỉa hè lát đá bên kia quán rượu, Hermione quay lại đối diện Draco.
‘Tôi xin lỗi đã khiến anh cảm thấy như vậy,’ cô nhẹ nhàng nói.
Rồi không đợi Draco đáp lời, Hermione xoay phắt lại, vội vã đi vào con đường hầm.
Cô còn một bản báo cáo để viết khi về nhà.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Granger, cái này đáng ra phải xong từ trước kì nghỉ chứ!’
Như để nhấn mạnh sự bất mãn của mình, Gawain Robards ném sầm chồng giấy Hermione vừa đưa ông xuống cái bàn bên cạnh.
‘Tôi xin lỗi thưa ngài,’ Hermione hiền lành nói, nhăn mặt và cụp mắt xuống. ‘Tôi bị vướng vài chuyện.’
‘Như vụ án mạng mà cô vẫn chưa phá được hả?’ Robards càu nhàu giận dữ. ‘Cô làm sao vậy Granger? Cô trễ hạn tất cả những nhiệm vụ chết tiệt tôi giao cô trong mấy tuần qua!’
Tất cả những gì Hermione có thể làm là cố không khóc. Cô không muốn thừa nhận nhưng Robards đúng. Lần đầu tiên trong đời cô rơi lại phía sau – và cô ghét bản thân vì điều này.
‘Tôi thực sự xin lỗi,’ cô nhấn mạnh lần nữa, cố giữ giọng nói vững vàng. ‘Tôi hứa sẽ làm việc gấp đôi để bù đắp cho chuyện này, thưa ngài.’
‘Tôi sẽ theo dõi để đảm bảo điều đó,’ Robards nói như sủa. Ông hăm dọa lắc lắc báo cáo của Hermione trước mặt cô thêm lần nữa trước khi lao ra ngoài chửi bới đám Thấn Sáng thực tập đang khúc kha khúc khích.
Thở hắt ra, Hermione đổ phịch xuống ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay. Bình tĩnh lại
Hermione! Cô giận dữ nghĩ.
Cắn môi, cô tập trung chú ý vào danh sách Robards vừa quăng lên bàn mình. Trên đó là vài cái tên được viết bằng mực xanh thẫm. Kế bên mỗi cái tên là tuổi, đặc trưng của từng phù thủy và pháp sư được liệt kê. Đầu trang là dòng chữ được in ngay ngắn ‘Danh sách Thần Sáng tập sự sắp tới’.
Công việc năm nay của Hermione là dạy họ cách sử dụng ba Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ. Đó là một trong nhiều bước của quá trình trở thành một Thần Sáng chính hiệu, một việc mà Hermione không hứng thú cho lắm. Tuy nhiên, công việc vẫn cần phải hoàn thành, và đen đủi thay năm nay cô lại là người được chọn.
‘Vướng rắc rối với Robards đúng không?’ một giọng nói cạnh khóe vang lên từ một trong những cubin cạnh đó.
Hermione nghiến răng, không đáp lại. Thay vì để câu bình luận của Ron chọc tức mình, cô nhìn chòng chọc vào những cái tên. John Irving, 19, bằng Xuất sắc Pháp sư Tận sức môn…
‘Anh đoán là em lại đổ lỗi vấn đề của mình cho anh,’ Ron tiếp tục khinh khỉnh. ‘Cho em biết đó hoàn toàn là lỗi của em –‘
‘Để em yên, Ron,’ Hermione tức giận ngắt lời, sự kiên nhẫn giả tạo của cô đang bị mài mòn đi. Cô cuối cùng cũng nhìn lên khỏi danh sách. ‘Em phải đối phó với những lời phàn nàn nực cười và trẻ con của anh suốt tuần qua rồi. Em nghĩ đã đến lúc anh phải cư xử đúng với tuổi của mình, đặc biệt là khi chúng ta đã trở lại làm việc.’ Cô dừng lại rồi thêm vào, ‘Và em không tin là anh có quyền nói về chủ đề bám sát kế hoạch để dạy dỗ em đâu.’
‘Nhưng anh đâu phải người gặp rắc rối với Giám đốc.’ Ron mỉm cười đắc chí, như thể mình vừa thốt ra lời phản pháo sáng tạo nhất người ta từng nghĩ đến.
‘Anh sẽ sớm bị thôi nếu không quay trở lại làm việc,’ Hermione bật lại.
Tức tối, cô quay về đọc những cái tên, nhưng tâm trí thì không còn ở công việc nữa. Thay vào đó, cô than vãn về việc đã đến nước này của mình và Ron. Họ thực sự phải giải quyết nó bằng cách cãi cọ như thời đi học sao? Điều gì đã xảy ra với việc trở thành những người trưởng thành chín chắn trong một mối quan hệ chín chắn vậy?
Bỏ mặc công việc thuộc mặt từng ứng cử viên được liệt kê, Hermione đẩy cái danh sách ra xa. Những bức tường chật chội của cubin làm việc thật tù túng; cô cần hít thở không khí trong lành. Bật dậy rời đi, cô thấy Ron cũng đang đứng .
‘Anh đi đâu vậy?’ Hermione hỏi, cố không tỏ ra quá tò mò.
‘Anh đến cái lều bỏ hoang ở Hastings. Bà già sống gần đấy nói bà ta nghe thấy những tiếng gào thét phát ra từ đó và muốn bọn anh xem qua.’
Hermione nhăn nhó trước giọng nói bất cần của Ron. Điều khiến cô bực mình là anh luôn coi các vụ án như thể chúng không quan trọng bằng việc mình sẽ ăn gì trong bữa tối. Làm thế nào anh qua được khóa huấn luyện là điều cô không hiểu nổi.
‘Em định đi đâu thế?’ Ron nghi ngờ hỏi. ‘Đến gặp Malfoy hả? Hay có lẽ là – tên hắn là gì nhỉ – Shadow?’
‘Không, em đi kiểm tra thư từ của mình,’ Hermion giận dữ đáp lại, rồi chế nhạo thêm vào, ‘nhưng cảm ơn vì sự quan tâm của anh.’
‘Bất cứ lúc nào cũng vậy mà,’ anh đáp trả với vẻ lịch sự móc mỉa không kém.
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau, rồi quay lại hùng hổ bước hai hướng trái ngược. Buồn bực, Hermione lén nhìn qua vai. Ron đang nói chuyện với Robards. Cô thở dài, quay lại rời phòng.
Bởi Hermioone vẫn chưa có văn phòng riêng (chỉ cần một lần thăng chức nữa thôi, cô rầu rĩ nghĩ), cô phải lấy thư bằng cách thông thường: đi bộ đến phòng bưu cú ở tầng của mình, may thay, tọa lạc ở ngay đối diện tiền sảnh.
Khi Hermione bước ra phía ngoài, một cô phù thủy trẻ tuổi cầm chồng thư nhỏ đi lướt qua. Làn gió thoảng qua từ cánh cửa đóng lại đằng sau Hermione khiến vài lá thư phía trên nhấc mình lên, lả lướt đáp xuống sàn nhà.
‘Ối!’ cô gái kêu to, khựng lại cúi xuống với lấy mấy lá thư rơi xuống chân mình.
‘Tôi xin lỗi!’ Hermione nói, vội vàng nhặt những chiếc phong bì. Cô đưa lại chúng, cười hối lỗi.
‘Không sao,’ cô phù thủy đáp, đỏ bừng mặt. ‘Tôi chỉ đang định gửi mấy thứ này giùm sếp thôi. Xin lỗi đã cản đường chị.’
‘Đừng ngớ ngẩn vậy,’ Hermione ân cần nói. ‘Tôi sợ rằng mình mới là người không chú ý nhìn đường,’ – Hermione liếc nhìn bảng tên của cô gái – ‘Kay.’
‘Tôi phải đi rồi,’ Kay nói, luống cuống mỉm cười với Hermione. ‘Cảm ơn chị đã giúp nhặt những thứ này.’
Và cô vội vã phóng đi trước khi Hermione định nói tạm biệt theo bất kì cách nào.
Hermione cứ đứng đó suốt một phút, hay tầm đó, tự hỏi tại sao Kay lại vội vàng gửi những lá thư mình đang mang đến vậy. Cô nhận ra có lẽ Kay là trợ lí hoặc nhân viên tập sự của Draco; cô chắc chắn đã thấy hai người họ đi với nhau hơn một lần, và phù hiệu của Kay chỉ ra cô là Pháp sư Thủ tiêu tập sự.
Giũ những ý nghĩ ra khỏi đầu, Hermione đi vào sảnh. Tuy nhiên ngay lúc cô chuẩn bị vào phòng bưu cú, cô giẫm lên một thứ giống giấy da đến kì lạ.
Nhìn xuống, Hermione thấy Kay đã bỏ sót một lá thư. Cô nhanh chóng nhặt lên và quay qua nhìn xem Kay còn ở gần đó không. Không may, có vẻ cô ấy đã biến mất trong biển nhân viên tha thẩn dọc hành lang.
Hermione bất lực nhìn lá thư, băn khoăn không biết nên làm gì với nó. Cô lật lên, hi vọng tìm được địa chỉ gửi trả viết đằng trước. Giây phút cô nhìn dòng chữ ở mặt trước, cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.
Đó là chữ viết tay của Shadow.
Dù Hermione không thấy địa chỉ trả lại, nhưng không thể chối cãi bàn tay viết tên địa chỉ gửi đi. Hermione đã đọc những lá thư của Shadow đủ để chắc chắn anh ấy và người viết địa chỉ trên phong bì này là một.
Rồi, sự thật dần sáng tỏ trước Hermione. Sao trước đó cô không thể nhìn ra chứ?
Nhưng danh sách… sao cô lại không nhận ra nó? Cô không thể không ép bàn tay vào trái tim mình, tiếng kêu kinh ngạc thốt lên khi các bánh xe trong não cô, vốn rất nhanh chóng rút ra kết luận, cuối cùng đã liên kết hai mảnh ghép hình lại với nhau: Shadow là Draco.