T/N: Đấy, có Anna mới thêm phần thi thú.
Chương 21: Nói từ ấy
Draco nhìn cô chờ đợi.
Hermione hít một hơi thật sâu. Cô đã kết luận quá vội vàng; thế đó. Chữ viết trên danh sách trông hơi giống Shadow, nhưng cô chắc chắn chúng không trùng khớp, nên họa chăng đó chỉ là một sự trùng hợp. Hơn nữa, không thể nào Shadow và Draco là một được. Shadow ân cần và chu đáo. Draco thì…, anh ta chẳng có cả hai thứ trên.
Nhưng cách Shadow nhếch mép cười với cô… và đôi mắt của anh… tất cả những điều ấy đều làm cô liên tưởng đến Draco. Hermione không thể lí giải nổi điều đó. Shadow cũng từng đến trường với Harry. Tất cả trừ chữ viết tay trên danh sách và Kay.
Nhưng Draco đã nói mình không biết rõ Kay, và Hermione tin anh ta. Dù gì anh ta cũng không có lí do để nói dối. Hơn nữa, cô nhớ ra, Shadow biết cô là phù thủy gốc Muggle. Draco Malfoy sẽ không đối xử tử tế với một phù thủy gốc Muggle mình không quen biết, dù anh ta có nói mình đã thay đổi như thế nào chăng nữa.
Có lẽ chỉ bởi Hermione quá nóng lòng muốn tìm ra thân phận thật của Shadow. Cô đang cố tìm mọi phương cách có thể, suy diễn những chi tiết nhỏ nhặt thành những điều còn hơn cả ý nghĩa của tự bản thân nó.
‘Trở về mặt đất đi Granger,’ Draco đột nhiên nói to, kéo Hermione ra khỏi suy nghĩ của mình. ‘Như tôi vừa nói, tôi còn có việc khác để làm nếu cô chỉ ngồi đây mơ mộng.’
‘Tôi xin lỗi,’ Hermione nói. Cô cố đẩy những ý nghĩ về Shadow ra khỏi đầu. Cô phải tập trung vào vụ án trước mắt; nó quan trọng hơn. ‘Chúng ta đang thảo luận về cái gì nhỉ?’
‘Những giả thuyết của cô về vụ án,’ Draco sốt ruột nhắc lại.
Hermione mở miệng định trả lời, nhưng ngay lúc đó, một cô bồi bàn đi ngang qua.
Draco giơ một tay lên và cô phục vụ đến bàn của họ. Hermione có chút khó chịu vì bất ngờ bị chặn miệng.
‘Vẫn như thường lệ, Ethel,’ anh nói cụt lủn.
Cô bồi bàn mỉm cười rạng rỡ. ‘Được thôi, ngài Malfoy. Còn gì cho quý cô bạn ngài không?’ cô nói thêm, gật đầu về hướng Hermione.
‘Cho tôi chút trà ngọt là được rồi,’ Hermione đáp trước khi Draco có thể trả lời hộ cô.
Hermione đợi cho đến khi cô phục vụ khuất tầm mắt trước khi tiếp tục. ‘Tôi có ý này. Nó xuất hiện tối qua lúc tôi đọc thấy các thành phần phụ tử thường có mặt nhiều đến bất thường trong –‘
Nhưng một lần nữa, Hermione lại bị cắt ngang giữa chừng khi Draco đột nhiên vùi mặt vào lòng bàn tay và lẩm bẩm, ‘Che cho tôi đi.’
‘Gì c–?’ Hermione bắt đầu nói, nhưng rồi cô nhìn thấy bóng một phù thủy xinh đẹp da sẫm màu đứng gần quầy, đưa mắt xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.
Hermione nhận ra đó là Anna, nhân chứng Draco đã xét hỏi.
‘Anh sợ bạn gái của mình à?’ cô nói, vẻ thích thú. Draco trượt sâu vào ghế, cố che mặt mình hết mức có thể. Cô chưa bao giờ thấy anh ta tỏ ra không đường hoàng đến vậy, nhất là trước mặt cô.
‘Cô – ấy – không – phải –‘
‘Draco!’
Câu phản đối của Draco bi cắt ngang bởi tiếng kêu của Anna. Anh rên rỉ thành tiếng, ngồi thẳng dậy khi cô ta vội vã tiến đến bàn của họ.
‘Xin chào,’ cô nói với Hermione, ngập ngừng mỉm cười và ủy mị thả cái túi đeo xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Draco.
‘Cô khỏe không?’ Hermione lịch sự đáp lại. Rồi một ý tưởng lóe lên. Một cách hoàn hảo để chọc tức Draco. ‘Sao cô không ở lại một lúc? Mal – ơ, Draco vừa nói về việc hai người đã gặp nhau như thế nào tại hiện trường vụ án tuần trước đấy.’
‘Ồ!’ Anna nói, nghe có vẻ, nếu có thể, còn sôi nổi hơn trước. ‘Chị là người tôi nói chuyện đầu tiên đúng không?’
‘Đúng là tôi,’ Hermione đáp, mỉm cười chìa một tay sang bên kia bàn. ‘Tôi là Hermione.’
‘Anna,’ cô gái đáp lời mà không bắt tay Hermione. ‘Nhưng chắc hẳn Draco đã nói tên tôi cho chị rồi?’
‘Ồ phải, đúng vậy,’ Hermione nói, rụt tay về. Cô thấy hơi bị xúc phạm khi bản thân bị gạt ra dễ dàng như vậy, nhưng cô lờ đi và tiếp tục. ‘Anh ấy cũng nói với tôi một chút về việc đi ăn trưa với cô.’
‘Anh ấy làm vậy thật sao?’ Anna nói, không chút ngạc nhiên. Cô ta có vẻ khá hài lòng về điều này thì đúng hơn. ‘Tôi mong –‘
‘Hai người biết là tôi vẫn ở đây chứ,’ Draco đột nhiên ngắt lời. Anh ta đang trừng mắt giận dữ ngó Hermione. Cô giả vờ như không nhìn thấy.
‘Vì cô đã ở đây rồi, Anna, sao cô không kể thêm một chút về những gì cô thấy vào đêm xảy ra vụ án mạng?’
‘Họ đã vắt kiệt mọi thứ tôi biết rồi,’ Anna giải thích nhẹ tênh. Cô ta quay sang Draco.
‘Vậy Giáng Sinh của anh thế nào?’
‘Tuyệt,’ Draco lầm bầm. ‘Anna, anh xin lỗi, nhưng bọn anh đang –‘
‘Em nghĩ là mình sẽ gọi một cái gì đấy,’ Anna ngẫm nghĩ, như thể Draco chưa hề nói gì. ‘Trà đào nghe có vẻ ngon đấy…’
Hermione ngồi đợi khi Anna hỏi han ý kiến Draco về việc cô nên chọn thức uống nào trên menu. Sự hứng chí chọc tức Draco bằng việc kéo Anna đến đây không hiểu sao đang biến mất dần. Thật ra cô đang cảm thấy hơi hối hận khi làm việc đó.
‘Hai người xong chưa vậy?’ cô cáu kỉnh nói sau vài phút. Cô lườm Draco, như thể đó là lỗi của anh khi cuộc thảo luận của họ bị cắt ngang.
‘Ôi, bàn công việc vài phút sau không được sao?’ Anna hỏi, phấn khởi phẩy phẩy tay. Cô ta nhìn Draco bằng đôi mắt buồn bã sầu thảm. ‘Nhưng nếu anh thực sự cần tiếp tục thì em nghĩ em phải để hai người lại…’
‘Em không phải một gánh nặng đâu,’ Draco nói, dù vẻ mặt đau khổ rõ ràng có ý ngược lại. Hermione vừa ngạc nhiên vừa bực bội khi Draco cố tỏ ra lịch thiệp với cô gái.
Anna âu yếm mỉm cười với Draco. ‘Ồ không đâu, đừng lo, em biết mà,’ cô đáp với một cái thở dài cường điệu thái quá. ‘Cứ tiếp tục buổi gặp mặt của hai người; em sẽ cố không cản trở. Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với em.’
Không may là cứ mỗi phút nhích qua, Anna lại làm mọi thứ trong khả năng của mình để gây cản trở. Mỗi khi Draco rời ánh nhìn khỏi cô ta, cô sẽ níu lấy tay anh hoặc nói to điều gì đó để anh chú ý trở lại. Cô càng làm vậy thì Draco càng có vẻ bớt chống cự, đến khi cuối cùng anh thôi hẳn chủ đề về vụ án.
Mặt khác, Hermione bực bội về việc phải cẩn trọng để không tiết lộ quá nhiều chi tiết về vụ án trước mặt người ngoài. Cô không thể không nhiều lần tự hỏi tại sao Anna lại bị thu hút bởi Draco. Anna dường như là người chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của người khác, và dù Hermione hơi xấu hổ khi nghĩ về điều này, nhưng Draco không hẳn là con cá đẹp mã nhất trong đại dương. Những vết sẹo ghê sợ, không may là đã làm xây xát nét quý tộc trước đây của anh. Nghĩ đến đây, Hermione gần như thấy buồn cho anh ta.
Và rồi là thực tế sự ghen tị của cô đang dần tăng lên bởi sự thiếu chú ý anh ta dành cho cô. Không, không phải ghen tị, cô lập tức chỉnh lại. Bực tức vì lí do chuyên nghiệp.
‘Malfoy, anh có định hoàn thành mục đích của buổi gặp mặt này hay không?’
Hermione cuối cùng cũng nói to sau khi ngồi xuyên suốt câu chuyện dài chi tiết tỉ mỉ của Anna về việc cô ta và mẹ mình đã bảo vệ ngôi nhà nghỉ hè ở Ibiza thế nào. Cô trừng mắt lườm Draco chờ đợi, lờ đi vẻ mặt bị xúc phạm của Anna.
Draco nghiến răng lại. ‘Tôi đã làm vậy từ mấy tiếng trước nếu cô không mở cái miệng chết tiệt ra và –‘
‘Tôi cũng không vui mừng vì việc đó đâu,’ Hermione đáp trả.
‘Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?’ Anna cáu kỉnh nói, nhìn tới lui giữa Hermione và Draco. Hermione ngờ rằng kể cả trong lúc cô ta cũng không thích bị cho ra rìa.
‘Chuyện đang xảy ra là cô ấy,’ Hermione nói qua hàm răng nghiến chặt. Cô phát bệnh với Anna… bởi nụ cười điệu đàng không dứt của cô ta, bởi sự tán tỉnh không biết ngượng của cô ta, bởi sự mê mẩn của cô ta với Draco…
‘Chị có ý gì?’ Anna rít lên, bừng bừng giận dữ. Cô ta nheo mắt nhìn Hermione. ‘Tôi tưởng chị nói tôi có thể ngồi xuống mà.’
‘Không, cô tự ngồi xuống,’ Hermione lạnh lùng chỉnh lại. ‘Tôi nói cô có thể ở lại trò chuyện một lúc, không phải cả buổi chiều. Tôi chịu đựng thứ vớ vẩn này đủ rồi. Chúng tôi còn có vấn đề bị cấm thảo luận trước mặt cô, nên nếu được, mời cô vui lòng rời bàn cho…’
‘Tại sao, tôi – tôi chưa bao giờ –’ Anna lắp bắp. Cô ta dường như đang mất kiềm chế.
‘Dù anh rất vui khi có em trò chuyện cùng, Anna, anh sợ rằng mình phải đồng ý với cô Granger đây,’ Draco trôi chảy xen vào. Anh giơ cái túi xách ra. ‘Có lẽ khi nào đó chúng ta có thể gặp lại sớm thôi. Lúc ấy, nếu còn câu hỏi gì, bọn anh chắc chắn sẽ tìm đến em. Thật vui vì được gặp lại em.’
Hermione nhìn thấy bàn tay Draco khẽ động đậy dưới bàn ngay trước khi Anna bị tống ra khỏi ghế ngồi đầy thô lỗ bằng một lực kéo vô hình. Cô ta ré lên, loạng choạng và suýt ngã vào bàn của một cặp lớn tuổi trước khi đứng thẳng dậy.
Vén lọn tóc xoăn dài ra khỏi mắt, Anna lườm Hermione như thể đó là lỗi của Hermione khi cô ta phải chịu đựng sự mất thể diện nho nhỏ này. Hermione cũng không có gì để nói, cô chỉ mỉa mai nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn đến khi Anna xoay phắt lại lao ra khỏi cửa tiệm.
‘Cô biết không, xét số lượng bằng Pháp sư Thường đẳng và Pháp sư Tận sức cô có, tôi không bao giờ ngờ rằng cô lại ngu ngốc đến vậy khi dùng đến lí lẽ thường tình đấy.’
Hermione đảo mắt. ‘Anh có thể cảnh báo tôi về cô ta sớm hơn nếu anh không bận làm mình chìm đi hết mức có thể. “Tôi không sợ”… ôi cho tôi xin, tôi không biết sao anh có thể sống sót dưới cơn thịnh nộ của Voldemort nếu anh thậm chí còn không thể chịu đựng cái thứ quái đản ấy.’
‘Chúng ta cũng thậm chí có thể không ở đây thảo luận vụ sát hại nếu không phải vì “thứ quái đản” ấy và bằng chứng cô ấy cung cấp,’ Draco sắc sảo đáp lại.
‘Ồ, vậy bây giờ anh lại bênh vực cô ta à?’ Hermione tức giận. ‘Một phút trước anh khiếp hãi cô ta, một phút sau anh ếm cô ta ra khỏi ghế, và giờ thì bênh vực cô ta. Lạy Chúa, Malfoy, quyết định lẹ đi!’
‘Cứ kết thúc màn tranh cãi này và nói tôi biết điều cô định nói trước đó đi.’
Hermione há hốc mồm. Kinh ngạc vì lần đầu tiên Draco đã thực sự đứng ra kết thúc cuộc đấu khẩu, cô nghe lời.
‘Điều tôi định nói là tôi nhận ra phụ tử nổi tiếng nhất bởi tác dụng của nó trong Độc dược Bả Sói.’
‘Một kết luận mà bất cứ học sinh Độc Dược năm thứ ba nào cũng có thể dễ dàng rút ra, nhưng dù sao nó vẫn là một kết luận.’
‘Không, ý tôi là,’ Hermione nói, bỏ qua câu trả lời mỉa mai của Draco, ‘với tất cả các vụ người sói tấn công gần đây… và Anna có nói người đàn ông bị nghi ngờ kia có những vết sẹo suốt một bên mặt… anh không nghĩ…?’
‘Có thể…’ Draco chầm chậm nói. ‘Vậy nghi phạm của chúng ta cầm một cuốn sách mà ta đoán là chứa hướng dẫn cách điều chế Độc Dược Bả Sói, bởi anh ta gần đây vừa bị cắn?’
‘Hoặc cắn ai đó,’ Hermione chỉ ra.
Draco gật. ‘Có thể cô đúng. Phải có người trong sở của cô có tất cả biên bản của những vụ người sói tấn công mấy tháng trước đúng chứ?’
‘Đúng,’ Hermione khẳng định. ‘Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, nhưng tôi sẽ quay lại văn phòng xem có lấy được chúng không. Hoặc tôi có thể đi ngay bây giờ… chỉ cần băng qua đường nên –‘
‘Không cần. Sao chúng ta không gặp lần nữa vào ngày kia khi cô đã lấy được tài liệu cần thiết?’
Hermione ngạc nhiên Draco lại muốn gặp sớm vậy. Cô có cảm giác anh ta không thích những buổi gặp mặt này chút nào, và cô cũng phải thừa nhận ban đầu, cô không hề thích ý nghĩ phải gặp anh ta dù chỉ ở mức độ bình thường nhất. Tuy nhiên giờ đây, cô lại thấy bản thân gần như nóng lòng đến buổi gặp gỡ tiếp theo.
Đó là tại Ron, cô lí giải. Anh ấy khiến mình phải ra khỏi nhà.
‘Được,’ cô nói, ngập ngừng mỉm cười. ‘Ở đâu?’
Draco có vẻ chần chừ. Anh nhìn xuống tay trước khi nói, ‘Nhà tôi?’
‘Anh muốn tôi đặt chân vào nhà anh?’ Hermione nghi ngờ nói. Cô suýt bật cười trước lời đề nghị khác thường này. ‘Anh không lo tôi sẽ làm bẩn hết –‘
‘Thì sao?’ Draco sắc gọn nói. ‘Cô đến hay không? Sau hôm nay, tôi không thích làm việc này ở nơi công cộng, và tôi cũng không định lang thang vào cái ổ của Weasley.’
‘Tôi cũng sống ở đó đấy,’ Hermione nóng nảy nói. ‘Nhưng thôi được rồi. Nhà anh.’
‘Đây, tôi sẽ viết địa chỉ của tôi –‘
‘Ôi được rồi,’ Hermione vội vàng nói. Dưới cái nhìn dò hỏi của Draco, cô thêm, ‘Tôi đã biết rồi. Thành viên trong sở chúng tôi giữ hồ sơ của tất cả mọi người nhớ chứ?’
Draco nhún vai. ‘Bám đuôi,’ anh nói, nhếch mép.
Hermione bật cười. Thật thoải mái, cô quyết định, khi cuối cùng có thể thả lỏng trước Draco. Tất cả cô phải làm là chịu đựng những câu nhận xét ác ý thi thoảng xuất hiện của anh ta… cô đoán những cái đó sẽ không bao giờ biến mất, nhưng phần lớn dụng ý của anh ta đã thay đổi theo hướng tốt hơn…
‘Giờ chúng ta đã giải quyết xong chuyện này, tôi còn có những việc khác.
Shacklebolt chỉ định tôi hướng dẫn Pháp sư Thủ tiêu tập sự qua khóa Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ ngày mai –‘
‘Tôi phụ trách cho sở Thần Sáng,’ Hermione nói, ngạc nhiên rằng họ lại có chung một nhiệm vụ nữa. ‘Tôi đoán trong tương lai chúng ta còn phải gặp nhau nhiều đấy.’
‘Thật nóng lòng quá,’ Draco nói, đảo tròn mắt và lướt ra khỏi ghế ngồi. ‘Vẫn giờ cũ. Gặp lại sau Granger.’
‘Tạm biệt Malfoy,’ Hermione đáp, kìm lại nụ cười toét miệng.
Ngay khi Draco ra khỏi cửa, Hermione ngồi xuống lơ đãng uống tách trà còn đầy một nửa của cô. Họ có một giả thuyết phải giải quyết, nghĩa là cô có thể dành chút thời gian cho những vấn đề của riêng mình – thân phận của Shadow là một trong số ấy.
Liệu anh ấy có phải Draco không? Có phải Draco đã nói dối không? Hermione không biết phải tin vào điều gì nữa. Dường như mọi manh mối đều chỉ ra Shadow và Draco là một, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng bản thân cô vẫn ngờ vực. Trên hết, cô thậm chí không biết mình thất vọng hay vui mừng trước ý nghĩ Shadow có thể là Draco.
Cuối cùng, Hermione quyết định dứt khoát trong lúc này, cô sẽ giả định đó là hai người khác nhau. Bản năng của cô hoàn toàn ủng hộ giải pháp này, và cô chọn sẽ đi theo nó; dù sao Draco đã bảo cô cần sử dụng lí lẽ thông thường tốt hơn. Tuy nhiên, nếu có thêm bất cứ bằng chứng nào gợi ý điều ngược lại, Hermione biết cô sẽ phải suy nghĩ lại vấn đề nan giải này.
Một lúc sau, Hermione nhận ra cô đã uống hết tách trà và đang nhấp trà từ một cái tách rỗng. Cô đứng dậy, thả vài giấy bạc Muggle và xu lẻ cho hóa đơn của cô và Draco rồi rời tiệm trà.
Ra ngoài, Hermione băng ngang con phố nhộn nhịp đến trạm điện thoại công cộng bên kia đường. Không có ai, cô bước vào, quay số 6, 2, 4, 4, 2 và đáp lời giọng nữ nhàn nhạt bằng ‘Hermione Granger, Sở Thần Sáng, đến văn phòng lấy báo cáo.’
Sàn buồng điện thoại bắt đầu lún xuống; một lúc sau, Hermione bị bao bọc trong bóng tối như ánh chiều rực rỡ ngoài kia đã biến mất; rồi sau tầm một phút, cô lại có thể thấy ánh sáng từ sảnh chính của Bộ từ từ hắt lên mình, soi rõ xung quanh chật hẹp.
Cuối cùng, cánh cửa buồng điện thoại bật mở và Hermione bước ra ngoài. Cô đi dọc hành lang dài đến cảnh cổng vàng, gật đầu mỉm cười với vài phù thủy và pháp sư xếp hàng đợi di chuyển qua mạng Floo.
Hermione đi qua cánh cổng bằng vàng và bước vào một trong những thang máy phía đối điện. Cũng khá chật chội bởi đang là giờ cao điểm ở Bộ, các nhân viên cuống cuồng trở về văn phòng sau giờ nghỉ trưa, nhưng Hermione cũng bước được ra ngoài khi giọng nữ thông báo, ‘Tầng hai, Sở Thi hành Luật Pháp thuật, gồm các phòng ban Dùng sai Pháp thuật, Trụ sở Thần Sáng và Dịch vụ Hành chính Liên đoàn Pháp thuật.’
May thay, Hermione tình cờ đi ngang qua Robards gần như ngay sau khi rời thang máy.
‘Cô làm gì ở đây thế?’ ông nói, vẻ ngạc nhiên khi Hermione lại ở Bộ vào ngày nghỉ của mình.
‘Tôi đến lấy vài báo cáo về những vụ người sói tấn công thưa ngài,’ Hermione đáp.
‘Tôi vừa gặp ngài Malfoy, một thành viên của đội Pháp sư Thủ Tiêu cũng làm việc trong vụ này, và chúng tôi đang cố điều tra vài giả thuyết.’
Robards trông có vẻ bị ấn tượng. ‘Mừng là thấy cô chủ động đối diện vấn đề như vậy,’ ông cộc cằn nói. ‘Quay lại văn phòng hỏi Dawlish; ông ấy có mấy bản báo cáo đấy. Và khi ở đó thì nhớ bảo ông ta cô đang làm gì. Ông ta chịu trách nhiệm vụ ấy và muốn được thông tin đầy đủ.’
‘Chắc chắn tôi sẽ làm vậy thưa ngài,’ Hermione trả lời, vui mừng vì Robards không còn bất mãn với mình nữa. Cô vội vã đến trụ sở. Ở đây cô lại may mắn lần nữa khi gặp Dawlish đi ngược ra.
‘Ổn chứ, Granger?’ ông ta nói, gật đầu về phía Hermione khi đi ngang qua.
‘Đợi đã, Dawlish, tôi cần xem biên bản những vụ người sói tấn công.’
Ông ta khựng lại và quay qua nhìn Hermione. ‘Tại sao?’ ông hồ nghi hỏi.
‘Cho vụ Malkin,’ Hermione giải thích.
‘Đợi một giây đã, tôi chịu trách nhiệm vụ đó mà. Cô đang giấu giếm chuyện gì thế Granger?’
‘Tôi biết ông phụ trách vụ này,’ Hermione hấp tấp nói. ‘Tôi đang làm việc với một Pháp sư Thủ tiêu – Draco Malfoy – giải quyết vụ án… Ý tôi là, tôi biết ông rất bận…’
Dawlish làu bàu, trông khá hài lòng với bản thân. ‘Chính xác là tôi bận kinh khủng… Tôi đang phải giải quyết mấy tên thần kinh ở văn phòng Dùng sai Phép thuật suốt 3 ngày nay… chúng không chịu nhả thông tin về –’
‘Thật khổ cho ông quá,’ Hermione vội vàng nói, cắt lời Dawlish trước khi ông có thể bắt đầu bài phàn nàn liên miên bất tận về việc tại sao chỉ Thần Sáng là những người duy nhất có khả năng cư xử lịch sự với các sở khác trong Bộ. ‘Tôi rất cần những biên bản ấy, Dawlish, nên nếu ông có thể lấy cho tôi…’
‘Được rồi được rồi…’ Dawlish càu nhàu, quay lại trở vào trong.
Hermione theo sau ông vào văn phòng riêng sâu trong trụ sở. Bàn làm việc của ông ta, cô để ý khi ông ra hiệu cho cô đợi bên ngoài trong lúc mình đi lấy tài liệu, còn bừa bộn hơn cubin làm việc của cô nhiều, cô luôn giữ nó gọn gàng dù có thiếu diện tích chăng nữa.
‘Cảm ơn,’ cô nói vẻ biết ơn khi ông trở ra với bó giấy da. Cô cầm lấy.
‘Báo tôi biết tất cả mọi thứ nếu hai người tìm ra điều gì đấy!’ ông gọi với theo bóng lưng xa dần của Hermione lúc cô quay lại vội vã rời đi.
Lúc Hermione đi về phía các dãy cubin làm việc, cô thấy Ginny đang ngồi gập người làm gì đó.
‘Ginny!’ cô gọi to, dừng lại cạnh cubin của bạn mình.
Ginny ngẩng lên tươi cười khi nhìn thấy Hermione. ‘Hermione à, chị đang làm gì ở đây thế? Em tưởng chị phải phát ngấy chỗ này rồi chứ, với tất cả thời gian chị phải ở đây…’
Hermione cười to. ‘Không, chị chỉ đến để lấy mấy thứ này thôi.’ Cô nhấc đống giấy da Dawlish vừa đưa lên. ‘Em đang định làm gì thế?’
‘Em viết hồi âm lá thư cảm ơn của một phù thủy có chồng mất tích em giúp tìm kiếm vài tuần trước,’ Ginny giải thích.
‘Ồ, tốt lắm,’ Hermione nói. Cô dịu dàng mỉm cười với Ginny, ‘Nhưng chị phải đi bây giờ đây… Năm nay Robards bắt chị làm khóa Lời nguyền Không thể Tha thứ…’
‘Ối chà,’ Ginny thông cảm nói. ‘Ít ra thì chị không phải tham gia khóa chướng ngại vật hắc ám.’ Cô nhăn mặt. ‘May mà thầy Lupin đã dạy cái đó cho khóa chị khi thầy ấy còn làm việc ở Hogwarts rồi… chị có thể giúp em dựa vào đó…’
‘Ginny, em biết cái này phức tạp hơn khóa chướng ngại vật hắc ám của thầy Lupin nhiều mà,’ Hermione trách.
‘Em biết, em biết,’ Ginny đáp. ‘Đừng lo Hermione. Bây giờ chị về nhà cố ngủ trước khi phải lên kế hoạch cho khóa huấn luyện đi.’
‘Con biết rồi thưa mẹ,’ Hermione trêu chọc trả lời.
Vẫy tay tạm biệt Ginny, Hermione rời Trụ sở Thần Sáng.