A Thousand Words - Một Nghìn Từ

T/N: Cảm xúc dạt dào T____T
Chương 25: Nếm trải từng xúc cảm
Tim Hermione đập ngày một nhanh khi cô khoác chiếc Áo Tàng Hình, chuẩn bị đến gặp Shadow lần thứ ba. Cô nghĩ mình đã dần quen với việc này nhưng lúc nào cũng như lần đầu vậy. Cùng cảm giác hồi hộp ấy, cùng sự khó thở ấy, cùng sự phấn khởi pha chút sợ hãi ấy.
Hermione để ý trời lại đổ tuyết lúc cô bước đến bàn cầm lá thư của Shadow. May thay Ron đã thôi ghé phòng cô tìm những bức thư này.
Cô đọc mấy dòng đầu tiên. Chúng nói về một phù thủy ở Bộ Shadow đã quen khá lâu nhưng giờ anh mới phát hiện cô khác so với những gì mình nghĩ, cô tốt bụng hơn, vị tha hơn. Anh đã hỏi Hermione anh nên cư xử với cô ấy như thế nào, bởi hai người họ đã từng là kẻ thù của nhau. Hermione vẫn chưa hồi âm lá thư này. Cô không chắc mình có muốn làm điều đó không nữa.
Càng nghĩ về nó, Hermione càng giận dữ hơn. Niềm vui thích từ trò chơi của họ đang dần nhạt đi. Cô không còn muốn giả vờ rằng hiện thực giữa cô và Shadow không hề tồn tại, bởi nó có tồn tại, và nếu họ lờ đi việc cả hai đều là những con người thực với những cái tên thực sống trong cùng một thế giới càng lâu thì khi thời điểm đến, việc tiết lộ danh tính của họ sẽ càng khó hơn – nếu thời điểm đó có đến.
Rồi sẽ đến lúc thôi, Hermione ngoan cố nghĩ, và sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Mình và anh ấy sẽ vẫn thân thiết. Tiết lộ tên chẳng có gì to tát cả.
Nhưng đó là chuyện lớn. Hermione thầm biết cô đang cố phủ nhận việc này suốt mấy tuần qua, cô đã trở thành Starlight. Starlight không chỉ là một biệt danh; cô ấy là một con người thật – một khía cạnh được giấu kín của Hermione.
Hermione thở dài. Cô phải làm gì bây giờ? Đến lúc nói với Shadow kết thúc thử thách này chưa?
‘Một cuộc gặp mặt nữa,’ cô lầm bầm, dò tìm dũng khí trong đôi mắt của hình phản chiếu trong gương để tin tưởng vào lời nói của chính mình. ‘Sau đó, trò chơi kết thúc.’
‘Đừng tự lừa dối mình nữa cưng,’ giọng nói quá đỗi quen thuộc của cái gương Hermione.
‘Im đi,’ Hermione quạu.
Cô choàng tấm áo khoác lên mình và ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại phía sau. Xuống cầu thang, cô nghe những giọng nói vang ra từ trong bếp. Tò mò, cô nhanh nhanh xuống những bậc cuối cùng, nhón chân đến cửa bếp nhòm vào trong.
Ron đang ngồi ở bàn với Ginny. Hermione nhíu mày. Họ đang làm gì vậy?
‘… đưa cho cô ấy, dù Harry nói anh nên làm vậy,’ anh nói.
Ginny thở dài. Rõ ràng cô đang bực bội, cô hất tóc ra sau và nghiêm khắc nhìn vào mắt Ron.
‘Nghe em này,’ cô nói rắn đanh. ‘Hai người phải thôi cãi nhau chỉ vì mấy chuyện vụn vặt thế này đi. Em biết Hermione; em đã nói với chị ấy về vụ cãi vã nực cười mà hai người đang vướng phải rồi. Chị ấy cũng buồn đấy.’
Hermione giật mình. Họ đang nói về cô. Nhưng đây cũng không phải là một ngạc nhiên lớn gì cho cam; chủ đề về cô dường như là điều tất cả người trong nhà nhắc đến gần đây. Trí tò mò của cô tăng lên, Hermione rón rén vào phòng, cẩn thận không làm xáo trộn bất cứ thứ gì có thể làm họ chú ý đến sự hiện diện của mình.
‘Sao cô ấy không thể làm điều ấy được một lần chứ?’ Ron càu nhàu. Anh rầu rĩ nhìn chằm chằm vào chai bia bơ trước mặt.
‘Chị ấy đã từng làm rồi,’ Ginny thẳng thừng. ‘Thật ra là hơn một lần. Nghĩ về lúc còn ở Hogwarts khi chị ấy luôn là người làm lành trước đi Ron.’
‘Ờ thì – thì, mọi chuyện giờ khác rồi –‘ Ron lúng búng.
‘Không có gì khác cả, ngoại trừ việc hai người, hi vọng rằng,’ – cô mỉa mai nhướn một bên lông mày – ‘đã trưởng thành. Và em trung lập nhé,’ cô nói thêm như để làm rõ vấn đề này trước khi tiếp tục.
Ron nốc bia bơ rồi đặt mạnh nó xuống bàn. ‘Em nghĩ đó là cách duy nhất để giải quyết chuyện này sao?’
Ginny nhún vai. ‘Đó là việc của anh. Bởi cái đầu ngốc nghếch của anh mà hai người vướng vào mớ lộn xộn này.’
Vành tai Ron đỏ bừng khi anh lườm Ginny. ‘Có lẽ anh sẽ hỏi ý kiến Fred hoặc George.’
‘Họ không hiểu Hermione như em,’ Ginny đều đều nói. ‘Nhưng xin mời. Xem anh có thể ở trong phòng đủ lâu để xin họ lời khuyên mà không bị Ván Đớp Sàn của hai người họ táp cho không.’
Hermione quay đi. Giữ chặt chiếc Áo khoác Tàng hình quanh vai, Hermione vội vàng ra khỏi bếp, xuống hành lang dẫn đến cửa.
Khi Hermione đi đến công viên, cô nhớ lại cuộc nói chuyện cô vừa chứng kiến. Ron không nói anh sẽ làm gì, nhưng anh có vẻ sắp chấp thuận gợi ý của Ginny.
Sự tội lỗi đè nặng trên vai Hermione lúc cô vất vả đi qua đống tuyết mới. Trong khi Ron đang cố tìm cách cải thiện mối quan hệ của họ cô lại đang đến gặp Shadow – chính việc ban đầu đã làm Ron nổi đóa.
Cô thật tồi tệ hết sức, giọng nói khiển trách vang lên trong đầu cô. Cô nói mình muốn mọi chuyện quay lại như cũ… giờ anh ấy đang làm điều đó thì cô lại chạy đi gặp Shadow. Cô nên thấy xấu hổ vì chính mình đi.
Hermione nhăn mặt. Đúng là như vậy.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Hermione đến địa điểm quen thuộc của họ, duyên dáng ngồi xuống. Shadow vẫn chưa đến, nhưng cô biết anh sẽ sớm tới thôi.
Trong khi đợi, cô dùng vài thần chú thích hợp để thay đổi giọng nói. Chĩa đũa phép vào cổ, cô lầm bầm, ‘Dissimulo vocis.’
‘Starlight? Bạn đấy à?’
Hermione đột ngột ngẩng lên trước giọng nói ngập ngừng của Shadow. Anh đang đứng sau băng ghế nhìn xung quanh.
Sao anh ấy làm được như vậy? Hermione bối rối tự hỏi. Xuất hiện và biến mất đột ngột như…
‘Tôi ở đây,’ cô khẽ nói, mong rằng anh chưa nghe thấy câu thần chú cô đọc để thay đổi giọng. ‘Mấy giây trước bạn còn chưa đến.’
…như bóng của một ngày hè.
‘Tôi đoán là mình có tài di chuyển khẽ khàng,’ anh nói.
Anh với bàn tay đeo găng ra để tìm Hermione. Cô cầm lấy tay anh thì thầm, ‘Tôi ở bên trái.’
Shadow vòng qua băng ghế ngồi xuống cạnh Hermione. Anh quay qua nhìn về hướng cô. Anh ấy chơi trò đoán mò này giỏi đấy, cô mỉa mai nghĩ.
‘Tôi chưa nhận được hồi âm của bạn,’ anh nói, vẻ bối rối. ‘Chắc nó bị thất lạc đâu đó rồi.’
Hermione chần chừ, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ. Những ngón tay anh trùm lên những ngón tay cô. Dù cô biết mình nên rụt tay lại nhưng cô không làm vậy.
‘Tôi – tôi nghĩ thế,’ cô yếu ớt nói, không muốn nói Shadow biết lí do cô không hồi âm lại là bởi cô không thích cảm giác như thể đánh mất anh cho người khác. ‘Việc này xảy ra khá thường xuyên mà.’
‘Vậy bạn có lời khuyên nào cho tôi lúc này không?’ anh dò hỏi. ‘Nhưng,’ anh vội thêm vào, ‘đừng ép buộc mình phải nói gì đó. Đó… thực sự không phải một chuyện cấp bách cho lắm.’
Hermione biết đó hẳn là một chuyện cấp bách. ‘Tôi nghĩ bạn nên cho cô ấy một cơ hội,’ cô nói nhỏ. ‘Ấn tượng đầu tiên của chúng ta thường sai nhiều hơn là đúng. Nếu bạn đã quen cô phù thủy kia lâu rồi, có lẽ đánh giá đầu tiên của bạn về cô ấy đã từ nhiều năm trước, trong những hoàn cảnh khác biệt. Giờ cả hai đã trưởng thành. Cô ấy có thể sẽ mãi mãi là con người của hiện tại. Nếu cô ấy sẵn sàng quên đi và tha thứ thì bạn cũng nên làm vậy.’
‘Bạn có vẻ am hiểu về lĩnh vực ấn tượng đầu tiên bị sai lệch nhỉ,’ Shadow ngạc nhiên nói. ‘Bạn cũng gặp vấn đề tương tự à?’
‘Tất cả chúng ta đều gặp,’ Hermione lầm bầm, nhìn qua chỗ khác và nghĩ về Draco.
Cô đã rút ra lời khuyên cho chính mình với anh ta. ‘Nhưng tôi đang cố khắc phục mọi chuyện giữa chúng tôi.’
‘Anh ta là ai?’
Hermione cắn môi. Nói cho anh ấy cũng không hại gì. Và nếu giả thuyết cô đã gạt đi rằng Shadow và Draco là một mà đúng thì không có lúc nào thích hợp hơn để tìm ra.
‘Draco Malfoy.’
Môi Shadow mím lại, nhưng ngoài đó ra thì anh không để lộ bất cứ dấu hiệu thừa nhận nào. Sự thất vọng tràn ngập trong Hermione. Cô sẽ không bao giờ khám phá ra danh tính thật của Shadow – trừ khi cô hỏi anh, mà cô biết mình không đủ can đảm làm điều đó.
‘Tôi biết anh ta,’ Shadow chậm rãi nói. ‘Anh ta đã cải tà quy chính trước khi Chúa tể Hắc ám chết đúng không?’
Hermione nhăn trán. ‘Sao bạn lại gọi Voldemort là Chúa tể Hắc ám?’
Lần đầu tiên Shadow tỏ vẻ lúng túng. ‘Quá nhiều năm ở cạnh những kẻ ủng hộ hắn,’ anh hấp tấp đáp. ‘Hãy kể thêm cho tôi những suy nghĩ của bạn về Draco Malfoy.’
Hermione quyết định lờ đi sự không thoải mái lộ liễu của Shadow về chủ đề Voldemort. ‘Tôi tin là anh ta đã mạo hiểm để làm điều ấy,’ cô dứt khoát nói. ‘Tôi thấy anh ta… ý tôi là, đơn giản bởi tôi biết là vậy.’
‘Bạn tốt bụng thật,’ anh nói. ‘Không nhiều người tin câu chuyện của anh ta đâu.’
‘Nhưng tôi không nghĩ anh ta đã kể đầy đủ câu chuyện,’ Hermione cẩn thận nói. ‘Anh ta chưa bao giờ là người cởi mở mà đúng không?’
‘Phải,’ Shadow lầm bầm. Anh có vẻ suy nghĩ rất lung về những câu nói của Hermione. ‘Anh ta không hề như vậy.’
Im lặng bao trùm lên họ. Hermione bỗng nhiên thấy lúng túng kinh khủng. Từ bao giờ việc mở lòng với Shadow lại khó đến vậy? Dường như có gì đó đã thay đổi giữa họ; đột nhiên họ không còn có thể kể cho nhau mọi chuyện nữa.
‘Tôi mong rằng bạn thích món quà của tôi,’ Hermione vụng về nói khi sự im lặng trở nên không thể chịu đựng nổi. Cô nhăn mặt. Thật là một cách tệ hại để mở đầu câu chuyện.
‘Có chứ,’ Shadow trả lời thành thực. ‘Tôi định sẽ dùng nó sớm thôi.’
Anh đặt bàn tay kia của mình lên tay cô và mỉm cười thẳng vào cô. Điều này làm Hermione hơi bứt rứt không yên; như thể anh biết chính xác cô đang ngồi đâu, như thể anh nhìn xuyên lớp bảo vệ của chiếc Áo khoác Tàng hình.
‘Bạn có chắc là không nhìn thấy tôi không đấy?’ cô đùa, dù giọng nói thoáng dao động.
‘Không. Tôi chỉ dần quen với việc tìm kiếm bạn thôi.’
Câu nói của Shadow làm Hermione rùng mình. Anh đã tìm thấy cô – hay, cụ thể hơn, anh đã tìm thấy Starlight. Nhưng người đó có thực sự là Hermione không? Hay chỉ là một sự ngụy trang?
‘Tản bộ một chút thôi,’ Shadow đột nhiên nói. Anh siết nhẹ bàn tay cô như để hỏi ý kiến.
‘Ý hay đấy,’ Hermione nhẹ nhõm đáp. Đi dạo có thể làm dịu bớt sự căng thẳng. Cô để Shadow kéo mình đứng lên.
Trong khi họ bước đi, tuyết bắt đầu rơi nhanh và dày hơn. Chúng bám lên áo choàng và tóc Shadow. Những đốm trắng nổi bật trên nền đen làm Hermione nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp bà Weasley ở Ngã tư Vua. Bà đang choàng chiếc khăn đen với chấm bi trắng và sau đó Hermione đã xin mẹ chiếc khăn giống vậy. Cô mỉm cười trước kí ức ấy.
‘Bạn biết đấy, tôi bắt đầu nhận ra tuyết đẹp đến thế nào sau khi bạn bảo tôi rằng mình yêu chúng trong lá thư đầu tiên,’ Shadow trầm ngâm.
Anh đang nhìn vào khoảng không trước mặt. Hermione ngạc nhiên thấy mắt anh có màu giống hệt sắc xám của bầu trời – giống hệt sắc xám của Draco. Cô cố giũ bỏ ý nghĩ ấy. Shadow không phải là Draco; điều này đã được khẳng định rồi.
‘Chúng thực sự rất tuyệt diệu đúng không?’ Hermione tán thành. ‘Tôi ước mình có thể bỏ cái áo choàng ngớ ngẩn này xuống và thè lưỡi nếm vài bông tuyết. Hồi còn nhỏ tôi thường thích làm vậy.’
‘Sao bạn không làm vậy đi?’ Shadow nói. Anh dừng lại quay mặt nhìn Hermione. Cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc đến vậy. ‘Sao không bỏ chiếc áo khoác ra một lần và mãi mãi?’
Hermione sững sờ chăm chăm nhìn anh. ‘Tôi tưởng bạn muốn giữ bí mật mọi chuyện…’
Môi Shadow nhướn lên thành một cái nhăn nhó khó coi. ‘Bạn nói đúng. Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi –‘
‘– mệt mỏi vì phải giấu giếm mọi chuyện?’ Hermione gợi ý. Cô nhăn mặt. ‘Tôi cũng thế.’
‘Chỉ có một giải pháp duy nhất cho vấn đề này.’
‘Nhưng đó là giải pháp tôi… ừm, tôi nghĩ mình chưa sẵn sàng cho nó.’
‘Sao lại không? Tôi nghĩ nói chúng ta đã vượt qua thử thách đoàn kết liên bộ cũng không sai.’
‘Tôi biết,’ Hermione đáp, nặng nề thở dài. Cô liếc xuống bàn tay nắm hờ của họ. Dù cô có thể cảm nhận cái lạnh của đôi găng da Shadow mang, tất cả những gì mắt cô thấy là những ngón tay anh quấn quanh một thứ vô hình. ‘Tin tôi đi, tôi biết.’
‘Bạn không muốn mọi thứ thay đổi đúng không?’
‘Sao bạn biết?’ Hermione kinh ngạc hỏi.
‘Tôi cũng cảm thấy như vậy,’ anh đáp, mím môi mỉm cười.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Draco cực kì chú ý là Starlight vẫn chưa rút tay ra khỏi bàn tay anh. Thật ra, anh chú ý điều này đến mức không đủ tập trung được vào cuộc nói chuyện – không đủ, cho đến khi anh vô ý mang ra chủ đề mà anh kiên quyết tránh: danh tính của họ.
‘Xin lỗi,’ anh nói khi họ đi qua một bụi cây trĩu tuyết. Anh có thể thấy một đàn thỏ làm tổ dưới những cành cây tránh rét. ‘Tôi không định ép bạn.’
‘Không đâu,’ Starlight vội nói. ‘Tôi cũng đang tự hỏi điều tương tự suốt mấy ngày qua.’
Tim Draco chùng xuống. Nếu cô biết anh là ai, ai là người cô đang đi dạo cùng…
Anh ghì chặt lấy cánh tay trái. Là sự tưởng tượng của anh, hay Dấu hiệu Hắc ám đang thiêu đốt dưới lớp áo chùng mỏng? Anh thầm lắc đầu. Cô ấy sẽ không bao giờ được biết.
‘Có chuyện gì vậy?’
‘Không, không có gì,’ Draco đáp qua hàm răng nghiến chặt. Anh lại nhìn vào Starlight. Một thôi thúc mãnh liệt cầm Áo khoác Tàng hình của cô và gỡ nó xuống… dễ dàng thôi; chỉ cần giật cổ tay và anh sẽ biết…
Không, như vậy không công bằng. Cũng giống Draco, Starlight có lí do không để lộ bản thân. Cô có thể dễ dàng tháo chiếc mặt nạ của anh bất cứ lúc nào suốt mấy tuần qua, nhưng cô không làm vậy, và anh biết mình cũng phải kiềm chế lại.
‘Vậy bạn là một Gryffindor vĩ đại đúng chứ?’ anh nói, cố dứt ra khỏi chủ đề khó chịu về danh tính của họ. Cũng không phải chủ đề về các nhà bớt khó chịu hơn, anh rầu rĩ thầm nghĩ.
‘Không vĩ đại lắm, nhưng đúng là một Gryffindor,’ Starlight cười đáp. Trái tim Draco hẫng một nhịp – tiếng cười của cô luôn khiến anh thấy vậy.
‘Tôi… hiểu.’
Draco không hề muốn đào sâu vào chủ đề các nhà ở Hogwarts. Một là anh vốn có xu hướng ghét tất cả lũ Gryffindor, dù anh đã rèn luyện bản thân quên đi định kiến ấy; một điều nữa, nếu Starlight biết anh là một Slytherin, cô có thể ghét anh.
Chuyển chủ đề đi, anh thầm ước.
‘Vậy bạn ở nhà nào?’
Bàn tay Draco nắm lại. Không phải chủ đề đó chứ, anh cáu. Anh biết nếu mình nói cô biết, cô có thể đoán ra anh là ai bởi không nhiều Slytherin làm trong Sở Thi hành Luật Pháp thuật.
‘Shadow?’
‘Xin lỗi,’ anh cộc lốc nói. Quyết định hành động tốt nhất là nhanh chóng chuyển đề tài, anh hỏi, ‘Chuyện của bạn với bạn trai thế nào rồi? Anh ta đã đối xử với bạn tốt hơn chưa?’
‘Vẫn chưa.’ Draco nhẹ nhõm khi thấy cô không gặng hỏi nữa. ‘Nhưng hôm nay… ngay trước khi tôi đi… ừm, tôi nghe được anh ấy đang nói chuyện với em gái…’
‘Và?’ Draco nhắc.
‘Có vẻ anh ấy cuối cùng cũng đầu hàng và định xin lỗi tôi.’
Draco có thể cảm thấy Starlight đang đỏ mặt. Anh nheo mắt, ngạc nhiên vì mình không mấy vui vẻ vì sự kiện này. Anh đã dành cả đống thời gian cho Starlight lời khuyên về bạn trai cô, nhưng giờ khi mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết, anh không hề thấy vui mừng một chút nào. Thật ra, nếu có thể, anh mong Starlight đã hiểu sai cuộc trò chuyện cô nghe được.
‘Thật…’ Draco nuốt khan, cổ họng khô khốc. ‘Thật tốt.’
‘Bạn có vẻ không vui cho lắm,’ Starlight sáng suốt nhận xét.
‘Chỉ là, ừm…’ Draco lùng tìm một lí do thỏa đáng. ‘Tôi, ừm, chỉ hơi khó chịu một chút vì không ý kiến nào của mình hữu hiệu cả. Tôi đoán mình không giỏi tư vấn. Nhưng tôi mừng vì anh ta đã tự sửa đổi.’
‘Bạn không ghen đấy chứ?’ cô trêu.
‘Không, không một chút nào hết,’ Draco đáp nhanh – có lẽ là quá nhanh.
‘Bạn không cần xấu hổ khi nói mình… ý tôi là, nếu bạn thấy như vậy,’ cô ấp úng, đột nhiên nghe hồi hộp cực độ. ‘Tôi thừa nhận mình có chút ghen tị với tình bạn giữa bạn và cô phù thủy bạn nhắc đến.’ Chắc chắn bây giờ cô đang đỏ bừng mặt; Draco gần như có thể cảm nhận sức nóng tỏa ra từ gò má cô. ‘Ôi trời ơi, đáng ra tôi không nên nói ra điều đó.’
Draco khẽ cười khùng khục. ‘Cô ấy sẽ không bao giờ thay thế được bạn,’ anh nói, ngạc nhiên bởi câu đó thật lòng đến mức nào, và bỗng nhiên, anh không thể ngăn những điều mình mong được nói với Shadow trượt ra khỏi miệng. ‘Thật đó. Bạn là người duy nhất tôi có thể tin tưởng vào lúc này. Tất cả những người khác… khi tôi đi ngang qua, tôi có thể cảm thấy sự nghi ngờ và căm ghét của họ. Tôi cố lờ chúng đi và đẩy chúng ra khỏi tâm trí, nhưng đôi lúc thật khó để sống một mình.’
Một sự im lặng kéo dài trong khi Draco thầm rủa mình vì đã nói quá nhiều. Rồi
Starlight khẽ đáp, ‘Tôi hiểu cảm giác của bạn.’
‘Vậy sao?’ Draco đáp, cố kiềm chế sự khinh khỉnh trong giọng nói. Anh ngờ Starlight chưa bao giờ là một Tử thần Thực tử cả. Câu nói của cô là nỗ lực vô nghĩa giả dối nhằm an ủi anh. Anh không phải thằng ngốc.
‘Có lẽ bạn nghĩ tôi đang nói dối,’ Starlight nói, nhìn thấu suy nghĩ Draco. ‘Theo một cách nào đó thì đúng như vậy. Tôi không thể ích kỉ nói rằng tôi đã chịu đựng nhiều như bạn. Dù sao mọi người đều nói tôi có một cuộc sống hoàn hảo. Đôi lúc tôi còn tự thuyết phục bản thân điều đó. Nhưng khi mọi thứ xung quanh bạn thật hoàn hảo, bạn sẽ dần tin rằng thứ tình bạn có với tôi là không cần thiết. Nó… khác biệt. Bạn đối với tôi như một con người bất toàn, và đó là điều tôi luôn mong muốn. Tất cả những người khác đều nghĩ, “Ôi, cô ta có công việc, có những cuốn sách, có bạn trai, có gia đình… chẳng cần phải ở bên cô ta khi cô ta cần một bờ vai tựa vào để khóc đâu,” nhưng không phải tôi luôn có tất cả những thứ ấy. Bạn hiểu mà đúng không?’
‘Phải,’ Draco thành thật trả lời. Anh nhớ những ngày ở Hogwarts khi anh thực sự có một cuộc sống hoàn hảo và anh đã từng cô đơn thế nào. Tất nhiên anh cũng không muốn thứ tình bạn của lũ thảm hại cùng nhà…
‘Tôi biết là bạn hiểu,’ Starlight nói giọng có vẻ nhẹ nhõm. ‘Nhưng xin đừng nghĩ rằng tôi là kẻ vô ơn. Tin tôi đi, mỗi ngày tôi đều biết ơn vì những gì tôi có.’
‘Tôi cũng vậy,’ Draco lầm bầm, đá đống tuyết xốp dưới chân.
‘Biết ơn gì?’
‘Biết ơn vì có bạn.’
Bước chân bên cạnh Draco khựng lại. Draco quay phắt qua đối diện Starlight, lo sợ những gì cô sẽ nói.
Trong sự kinh ngạc tột độ của anh, cô không hề bỏ đi. Cô không nhắc anh cô đã có bạn trai và họ không hề quen biết nhau, cô không nói với anh cô chỉ muốn làm bạn, cô không làm bất cứ điều gì trong số đó. Thay vì vậy, anh thoáng thấy một bàn tay lướt nhẹ lên phần da ít ỏi lộ ra của khuôn mặt mình trước khi bị kéo vào một cái ôm thật chặt.
‘Tôi cũng biết ơn vì có bạn,’ Starlight thì thầm, cầm ban tay Draco áp vào má cô. Cô hôn lòng bàn tay anh, môi cô chạm khẽ đến nỗi anh gần như không cảm thấy gì qua đôi găng tay dày và rồi cô nhẹ nhàng nói thêm, ‘Sớm viết thư cho tôi nhé.’
Draco thấy lớp lụa chiếc Áo khoác Tàng hình của Starlight trượt qua kẽ ngón tay. Ngón tay anh vô thức siết quanh chiếc áo, cố cầm lấy nó, nhưng tất cả những gì trong tay anh chỉ là không khí.
Có tiếng pop khe khẽ. Draco vô vọng nhìn quanh, nhưng anh biết Starlight đã đi mất rồi.
Trái tim anh dộng thình thịch, Draco tháo chiếc mặt nạ bằng một cái vẩy đũa phép, lướt mắt xung quanh. Họ đã đi xa khỏi băng ghế trong khi trò chuyện. Tuyết bắt đầu ngớt, vài tia nắng yếu ớt lọt qua những đám mây thưa thớt.
Draco đứng lặng hồi lâu, đầu cúi xuống, rồi anh quay gót Độn thổ về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui