T/N: Lại lắt léo rồi…
Chương 26: Một tình yêu, một đời người
Bữa tối vừa bắt đầu khi Hermione trở về Hang Sóc. Harry vẫn ở Trụ sở nhưng các thành viên Weasley còn lại vui vẻ chào Hermione lúc cô bước vào nhà.
‘Ngày hôm nay của cháu thế nào?’ Bà Weasley ân cần hỏi khi Hermione ngồi xuống đối diện Ron. Bà xúc một thìa đầy những đậu vào đĩa Hermione trước khi đưa cái bát đó cho Fred.
‘Cháu cảm ơn,’ Hermione nói, mỉm cười với bà Weasley. ‘Hôm nay… tốt ạ.’
Cô nhận ra rõ ràng gò má mình đỏ ửng lên, vừa vì cái lạnh vừa vì nghĩ về Shadow, cô hấp tấp xiên miếng thịt heo và chú tâm ăn uống.
‘Anh tưởng Robards cho em nghỉ ngơi một chút trong vụ Malkin rồi chứ,’ Ron nói, ngẩng lên cau mày nhìn Hermione. ‘Hôm nay em làm gì vậy?’
‘Em hết mực nên đến Hẻm Xéo để mua thêm,’ Hermione nói dối. Cô nhăn mặt. Từ bao giờ lời nói dối lại trôi ra dễ dàng vậy?
‘Ồ…’ Ron ngập ngừng.
‘Em nên ghé qua chứ,’ George hăng hái nói qua một miệng đầy khoai tây. ‘Chúng anh có một ngày bận rộn và nếu được giúp đỡ thì tốt biết mấy. Fred đã sa thải Verity vì cô ta –‘
‘– ăn trộm hàng, đúng thế đấy,’ Fred nói nốt, mau mắn gật đầu. ‘Bọn anh đã cảnh cáo hết lần này đến lần khác nhưng cô ta cứ –’
‘– từ chối lắng nghe,’ George rầu rĩ nói. Anh thở dài nghe rõ kịch. ‘Cũng đáng tiếc, cô ấy đã làm việc với bọn anh ngay từ những ngày đầu. Alicia và Angelina cũng không giúp được; họ đang đi nghỉ ở Pháp.’
‘Nói rằng họ muốn tận hưởng tuần cuối cùng của kì nghỉ trước khi về tập huấn,’ Fred giải thích.
‘Đội hai đứa nó chơi là đội gì ấy nhỉ?’ Bà Weasley hỏi, hơi gay gắt. Dù bà thường xuyên khăng khăng rằng mình khá yêu quý Alicia và Angelina, Hermione biết bà thất vọng vì họ không có sự nghiệp đáng tôn trọng và thực tiễn hơn.
‘Holyhead Harpies,’ Fred và George đồng thanh.
‘Như hai hạt đậu trong cùng một vỏ,’ Ginny châm chọc, đảo tròn mắt. Cô cười với Hermione. ‘Nhưng thật ra thì hôm nay của chị thế nào? Em định rủ chị mua sắm nhưng có vẻ lúc ấy chị đã đi mất rồi.’
‘Xin lỗi,’ Hermione nói. Giờ tất cả mọi người đều nhìn cô. Cô lúng túng không thoải mái. ‘Hẻm Xéo đông đúc quá nên chị cũng không xong xuôi được nhiều việc lắm. Mai chị còn một buổi gặp mặt nữa với Malfoy.’
‘Thật tốt khi biết cháu cư xử tốt bụng với thằng bé tội nghiệp ấy,’ bà Weasley nói vẻ hài lòng. ‘Cậu ta phải trải qua nhiều chuyện quá, và Harry nói với bác rằng thằng bé cũng không có nhiều bạn bè ở Bộ.’
‘Con có thể biết vì sao,’ Ron cắm cảu. ‘Con không tin hắn. Hắn nói mình đã là người tốt hơn, nhưng con thấy nghe như một đống rác rưởi. Mà nhìn qua thì thấy mọi người cũng nghĩ vậy.’
‘Anh ta không tệ đến mức ấy đâu,’ Hermione trách móc. Cô thầm mỉm cười. Draco thực sự không tệ chút nào. Thực ra cô bắt đầu mở lòng với anh. ‘Nhưng anh ta có sống một mình.’
‘Sao em biết?’ Ron nói kháy.
Hermione nhìn thẳng vào mắt Ron. ‘Em đã tới căn hộ của anh ta.’
‘Thật á?’ Ginny nói, hứng thú chồm người về phía trước. ‘Trông nó thế nào?’
‘Malfoy?!’ Fred và George la to vẻ phấn khích. ‘Thằng nhóc khó ưa bị Moody biến thành chồn á?’
‘Em đến nhà hắn làm gì?’ Ron tức tối gặng hỏi. ‘Một buổi gặp mặt nữa?’
‘Thì ở đó thư thái và yên tĩnh,’ Hermione nói, trả lời câu hỏi của Ron và lờ đi những câu hỏi khác. Cô thấy việc kiên nhẫn với anh khó một cách không tin nổi, nhưng để tránh một trận cãi lộn nữa ở bàn ăn, cô buộc mình phải kiềm chế lại. ‘Nên đúng vậy, đó là một buổi gặp mặt nữa. Mai em cũng đến tiếp.’
‘Sao không mời cậu ta đến đây?’ Bà Weasley gợi ý.
Hermione lúng túng cụp mắt xuống. Cô không muốn nói với bà Weasley là Draco vẫn ghét nhà Weasley. May thay, cô được giải thoát khỏi rắc rối đó bằng câu trả lời của Ron.
‘Con không bao giờ để thứ cặn bã đó bước vào nhà này,’anh cứng đầu nói. ‘Lí do duy nhất con để Hermione làm việc với hắn chỉ vì Bộ cần tìm ra tên hung thủ thôi.’
‘Im đi Ron,’ Ginny nói. Cô trừng mắt nhìn anh. ‘Ngoài ra anh không có gì muốn nói à?’
‘Để sau,’ Ron gắt gỏng.
Trong khi ấy Hermione đang nhớ lại cuộc tản bộ của cô với Shadow, không để ý khuỷu tay mình đang chống vào đống khoai tây nghiền. Nó thật lãng mạn, đứng dưới tuyết và tâm sự về bản thân họ – không giống với bất cứ cuộc hẹn hò nào cô có với Ron. Vậy đó là buổi gặp gỡ của họ sao? Một cuộc hẹn hò?
‘Hermione, anh nói chuyện với em một chút được không?’
Hermione chớp mắt, ngạc nhiên. Bữa tối đã kết thúc và Ron đứng lên lo lắng nhìn cô.
‘Tất nhiên rồi,’ cô đáp, đẩy ghế ra sau và cũng đứng dậy.
Cô theo Ron ra khỏi phòng ăn. ‘Vui vẻ nhé uyên ương,’ Fred và George ngân nga đồng thanh như hát lúc cô đi qua chỗ họ.
‘Hermione,’ Ron nói ngay khi họ đứng một mình ở cầu thang và không ai nghe thấy nữa, ‘Anh… anh xin lỗi.’ Anh đăm đăm nhìn xuống chân. ‘Anh không nên bảo vệ quá mức và ghen tuông như vậy. Chỉ là anh yêu em rất nhiều, anh không muốn bất cứ ai cướp em khỏi anh. Anh tin tưởng em, thực sự tin tưởng em.’
Hermione thấy một chút trong tim mình vỡ tan. Đương nhiên rồi. Cô đã nghe đúng mà.
‘Ôi, Ron,’ cô nói, giằng xé giữa tội lội, nhẹ nhõm và giận dữ. Sao cô có thể nói với anh mình định gặp Shadow lần nữa sau lời tuyên bố nho nhỏ kia chứ?
‘Em tha lỗi cho anh chứ?’ anh lo âu hỏi. Anh trông như một chú cún con buồn rầu vậy. Sáng nay Ginny hẳn đã giáo huấn anh ấy nên hồn, Hermione nhận ra.
Câu nói thoát khỏi miệng Hermione trước khi cô có thời gian kịp nghĩ về chúng. ‘Tất nhiên rồi,’ cô nói, ôm chặt Ron. ‘Em xin lỗi vì đã không quan tâm anh nhiều hơn.’
‘Thật sao?’ Ron nói vẻ nhẹ nhõm.
‘Đúng,’ Hermione thành thật đáp, lùi ra mỉm cười với anh. Sao cô lại để ý nghĩ chia tay anh hiện ra trong óc chứ? ‘Một khi vụ án này kết thúc, em hứa mọi thứ sẽ trở lại bình thường như cũ.’
‘Shadow thì sao?’ Ron nói, mắt tối lại. ‘Em sẽ làm gì với anh ta?’
Hermione ngập ngừng. Cô biết mình phải làm gì. Lần tới họ gặp nhau, cô sẽ bỏ chiếc Áo khoác Tàng hình xuống và cho anh biết cô là ai. Anh sẽ làm tương tự, và một khi họ biết danh tính của nhau, họ có thể bắt đầu một tình bạn bình thường.
‘Em sẽ giải quyết chuyện đó,’ Hermione nói. ‘Cứ quên anh ấy đi. Quên Malfoy đi. Sao em lại bỏ anh theo người khác được chứ?’
‘Anh – ừm, có lẽ anh không thông minh – và có lẽ không quá dũng cảm, hoặc bất cứ thứ gì đại loại vậy – anh chỉ nghĩ –‘
‘Đừng nực cười thế!’ Hermione cắt ngang. ‘Ron, em không quan tâm những thứ đó. Anh là một trong những người bạn tốt nhất của em; anh sẽ không mất em dễ dàng như vậy đâu.’
‘Hermione,’ Ron nói, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì. ‘Hôm trước… anh có thứ này cho em. Hôm Giáng Sinh.’ Anh thò tay vào túi và rút ra chiếc hộp nhỏ quen thuộc Hermione thấy anh đã cầm. ‘Anh đã nghĩ về chuyện này từ rất lâu rồi…’
Ron hồi hộp húng hắng. ‘Anh, ừm, muốn hỏi em điều này.’ Anh cầm tay Hermione và nghiêm nghị nhìn cô. ‘Chúng ta đã cãi vã rất nhiều, nhưng chúng ta vẫn ở bên nhau sau 10 năm, và bởi anh yêu em rất nhiều, Hermione.’
Ôi Chúa ơi, Hermione choáng váng nghĩ, sự thật thình lình đập vào cô. Mắt cô đảo từ vẻ mặt sầu não của Ron đến chiếc hộp anh đang cầm ở tay kia. Anh ấy sắp –
‘Hermione, em lấy anh chứ?’
Tay Hermione bịt lấy miệng. Cô thấy đầu gối mềm nhũn, cô thì thầm yếu ớt, ‘Ron…’
‘Anh biết chuyện này đột ngột,’ anh hấp tấp nói, mở nắp hộp để lộ chiếc nhẫn đính hôn vàng giản dị, ‘nhưng, ờ, không có lúc nào thích hợp hơn hiện tại để… em biết đấy…’
‘Tất nhiên là em đồng ý rồi Ron!’ Hermione giọng cao vút, cắt lời Ron. Cô lại vòng tay quanh anh rồi hôn anh, biết rằng cả đời cô chưa bao giờ hạnh phúc hơn lúc này.
‘RONNIEKINS SẮP ĐÁM CƯỚI RỒI!’
Hermione xoay phắt lại, giật mình bởi tiếng hét thình lình dưới lầu. Fred đang đứng ở cửa bếp với khuôn mặt vui sướng.
‘Fred –‘ Ron bắt đầu nói, mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng cả nhà Weasley đã chạy ra xem sự om sòm kia là gì. Bà Weasley là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng choáng ngợp.
‘Ôi Ron!’ bà khóc to, chạy lên cầu thang ôm chầm lấy cả Ron và Hermione. ‘Hai đứa – luôn biết – tự hào quá –!’
‘Đúng lúc đấy bạn hiền!’ Fred rống, đi lên cầu thang và thân thiện đập vào lưng Ron.
‘Bọn này tưởng chú không bao giờ có gan chứ,’ George nói to, gia nhập với Fred trên cầu thang. Anh thụi vào vai Ron, ngoác mồm cười. ‘Chú không yếu bóng vía như bọn anh tưởng!’
‘Cảm ơn nhiều,’ Ron làm bầm, nhăn mặt xoa vai. Nhưng nụ cười toét miệng vẫn thường trực trên mặt.
‘Em đã bảo là anh ấy có gan mà!’ Ginny ré lên với Hermione qua tiếng nức nở vui mừng của mẹ cô về việc mời bố mẹ Hermione đến để lên kế hoạch đám cưới vào mùa xuân càng sớm càng tốt. ‘Nhưng em cũng không bao giờ nghĩ chuyện này lại xảy ra.’
‘Em ổn chứ?’ Hermione lo lắng hỏi, không thể thôi nụ cười đến tận mang tai trên mặt. ‘Ý chị là, em không –‘
‘Thôi lo lắng thái quá đi Hermione!’ Ginny kêu lớn, đập mạnh vào tay Hermione.
‘Cưới chị là điều tuyệt vời nhất xảy đến với tên ngu ngốc ấy!’
‘Mọi người, ra khỏi đây!’ Bà Weasley bất ngờ tuyên bố, đẩy mọi người ra xa Ron và
Hermione. ‘Vì Merlin, để chúng có chút riêng tư chứ!’
Bà vội vã xuống cầu thang, vẫn sụt sịt lau gò má ướt nước mắt, ba Weasley còn lại chần chừ nối gót.
‘Vậy,’ Hermione khúc khích khi mọi người không còn nghe thấy, ‘ít ra mẹ anh có vẻ chấp thuận chuyện này.’
‘Mẹ thúc ép anh cầu hôn hàng tháng trời rồi. Đương nhiên là bà vui rồi.’ Ron mỉm cười với Hermione. ‘Anh mừng là chúng ta đã giải quyết được mọi chuyện.’
‘Em cũng thế,’ Hermione đồng ý. Cô thở dài hạnh phúc.
‘Ồ chờ đã,’ Ron nói. Anh cúi xuống nhặt cái hộp đựng nhẫn đính hôn đã rơi xuống đất trong sự ồn ào vừa rồi. Mở ra, anh lấy chiếc nhẫn và cầm tay Hermione.
‘Hứa với anh là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, Hermione,’ anh nghiêm túc nói, đặt chiếc nhẫn vào đầu ngón áp út Hermione.
‘Em hứa,’ Hermione nói khẽ.
Ron luồn chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Nó tỏa ánh sáng xanh nhàn nhạt một hồi, rồi khẽ siết lại để vừa khít ngón tay Hermione.
‘Đẹp quá,’ cô thì thầm.
‘Xin lỗi vì nó đơn giản,’ Ron lầm bầm. ‘Đấy là tất cả những gì anh có thể mua…’
Hermione lắc đầu cầm lấy tay Ron bằng cả hai tay mình. ‘Em không thể yêu cầu thứ gì tốt hơn được nữa.’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Ba giờ sau – cô và Ron tản bộ ngoài trời sau sự việc ở cầu thang – Hermione cuối cùng cũng đóng cánh cửa phòng ngủ lại. Vẫn trong trạng thái không tin nổi, cô đi vào phòng, ngồi xuống bàn, sung sướng nhìn hình phản chiếu của mình trong gương.
‘Không thể ngờ được,’ cô thở dài.
‘Và họ nói cô là một trong những phù thủy sáng dạ nhất,’ cái gương chặc lưỡi phản đối. ‘Cậu chàng yêu cô cả tỉ năm rồi, cưng.’
‘Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ cầu hôn cả,’ Hermione phân trần. Cô lơ đãng nghịch tay cầm đũa phép. ‘Dù tôi yêu anh ấy rất nhiều nhưng Ron đôi lúc hơi chậm chạp.’
‘Kể tôi nghe đi,’ cái gương dài giọng. ‘Dù sao thì cô có thư đấy.’
‘Thật sao?’ Hermione nói, bị kéo ra khỏi sự mơ màng và nhìn quanh. Cô thấy mảnh giấy da gấp lại nằm trên dra giường.
Hermione đứng dậy đi đến giường ngủ, nhặt bức thư lên rồi ngồi xuống. Mặt trên, dòng chữ ‘Starlight’ được viết bằng mực bạc lấp lánh.
Tim Hermione trĩu xuống. Đương nhiên rồi; cô đã nói Shadow sớm viết thư ình, và anh đã làm theo.
Một hồi sau cô có thôi thúc xé tan bức thư rồi ném ra ngoài cửa sổ. Sao Shadow có thể làm thế với cô, khi mọi chuyện giữa cô và Ron cuối cùng cũng hoàn hảo?
Nhưng ngón tay thành thạo của cô lại mở lá thư, đối nghịch với quyết tâm của cô. Bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể ngăn nổi bản thân, Hermione lướt mắt xuống và đọc.
Starlight thân mến,
Tôi chắc rằng bạn không ngờ lá thư lại đến sớm vậy, nhưng khi tôi về nhà, tôi nghiền ngẫm khá lâu về ý kiến tiết lộ danh tính của bạn. Tôi quyết định rằng có lẽ bạn đúng và tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta bỏ qua luật lệ của thử thách này. Nếu bạn đồng ý, hãy gặp tôi vào thứ bảy tới ở chỗ quen thuộc tại công viên Sherwood.
Shadow.
Hermione ngồi xuống trở lại, để lá thư rơi khỏi tay xuống đùi cô. Cô thở dài nhẹ nhõm. Cuối cùng thì chuyện này cũng kết thúc. Cô chắc rằng Shadow là một người cô quen, và một khi Ron biết điều đó, mọi chuyện sẽ trở lại như một tháng trước. Ron sẽ tha thứ cho cô; cô sẽ tha thứ cho anh; và họ cưới nhau sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Tuy nhiên, Hermione thấy sự thất vọng tràn ngập trong cô. Chuyện này sẽ kết thúc.
Trong lòng cô biết rất rõ rằng không gì có thể trở lại như cũ, cô đã dốc bầu cả tâm hồn vào những câu chữ cô trao đổi với anh, và giờ anh hiểu cô – rõ hơn Ginny, rõ hơn Harry, rõ hơn Ron. Cô không thể rút lại tất cả những điều ấy.
Nước mắt đong đầy trong mắt khi cô nhớ lại điều anh đã nói. ‘Cô ấy sẽ không bao giờ thay thế được bạn…’ Và ôi, cách anh chạm vào cô như thể anh sợ cô sẽ vỡ vụn dưới những ngón tay anh. Cô đặt tay lên má, nơi hình bóng của sự đụng chạm ấy hãy còn vương vất và run rẩy thở hắt ra.
Nước mắt rơi xuống.
Cảnh tượng hiện ra sống động trong đầu cô. Thời gian ngừng trôi khi họ chạm vào nhau; nhưng cô buộc mình phải bước đi, bởi ở lại chưa bao giờ là một chọn lựa.
Cô thấy ngón tay anh nắm vào hư không và thấy tim mình vỡ ra. ‘Tôi biết ơn vì có bạn…’
Cơn run rẩy chạy dọc sống lưng. Cô không thể rút lại bất cứ điều gì được nữa.
T/N: Mọi người có để ý Draco trước giờ toàn viết mực xanh lá, xong ở mấy chap trước kêu hết mực, và bh thì dùng mực bạc. Đúng là Forever a Slytherin =v=”