Nơi yên nghỉ của Ron Weasley và Hermione Granger
Bị sát hại trong vụ tấn công của người sói
Draco cay đắng nhìn bia mộ. Một nghìn giọt lệ anh khóc thương cô – mỗi giọt ột ngày đầy giày vò anh phải chịu đựng từ ngày cô chết. Mỗi giọt thấm vào khe nứt của đá, thấm vào mặt đất hăng hăng ẩm ướt để mãi mãi không được hồi đáp. Dù vậy hàng đêm anh vẫn quay lại đây khóc nhiều hơn, mong ước tha thiết rằng việc ấy sẽ làm anh phát điên, rằng nó sẽ quay ngược thời gian và cho phép anh sửa chữa sai lầm.
Nhưng đến giờ, hi vọng của anh vẫn chưa được đáp lại.
Nhưng anh cũng chưa bao giờ thực sự nắm được khái niệm của hi vọng. Anh đoán cô đã gieo hạt giống hi vọng nhỏ xíu đó vào trong anh, bông hoa tỏa sắc vàng nay đã héo rũ bởi sự ra đi của cô, để anh lạnh lẽo và trống rỗng hơn bao giờ hết.
Trong những giây phút hạnh phúc nhất anh thậm chí còn tưởng tượng một thế giới với cô, một thế giới nơi anh không bao giờ đơn độc – một thế giới chỉ tồn tại trong tâm trí anh và rồi cũng biến mất khi cô không còn.
Draco cúi xuống chạm vào dòng chữ khắc tên Hermione. Thở dài, anh thò tay vào túi và rút ra lọ mực với hình ngôi sao bốn cánh chạm nổi trên bề mặt. Mực đen đầy lưng chừng bên trong. Giờ không còn làm việc ở Bộ, Draco cũng không cần nó nữa. Tuy nhiên anh vẫn luôn giữ cái lọ bên mình, không thể dứt khỏi thứ mực chứa trong ấy – đó là một sự gợi nhớ về Starlight và bức thư anh viết cho cô.
Draco khựng lại vài giây rồi đặt lọ mực lên phiến đá nứt vỡ đánh dấu ngôi mộ của Hermione. Anh ngồi xổm, ép màn sương mù trong tâm trí tan đi. Đã gần đến lúc phải đi nhưng anh muốn ở cùng cô thêm chút nữa.
Anh mở miệng, nhưng không thể nghĩ ra nên nói gì nên lại ngậm miệng vào. Lần trong tiệm trà là lần cuối cùng anh gặp cô trước khi tin cô chết đến tai anh một tháng sau. Kể từ đó, thỏa thuận của anh với Greyback cộng với sự hiện diện không ngơi nghỉ của cô trong tâm trí khiến anh như sống trong địa ngục. Anh có vô số điều muốn nói với cô nhưng rồi anh nhận ra, trong khi chiến đấu với sức mạnh độc ác đang cố giành quyền kiểm soát tâm trí mình để hình thành những suy nghĩ mạch lạc, rằng tất cả chúng chỉ gói gọn trong một điều. Và dù anh đã nói câu đó rất nhiều lần, khi đám mây mù che phủ mặt trăng bắt đầu tản ra, Draco không ngại ngần thì thầm chúng một lần nữa:
‘Hermione, anh yêu em…’
Draco đứng dậy, rời khỏi sự che chở của bóng tấm bia mộ và đối diện với sức mạnh của ánh trăng tròn. Anh sống vì những đêm như thế này: những đêm anh tìm thấy sự an ủi trong đơn độc và thờ ơ, trong sự đau đớn xé toạc nhân dạng và mùi máu tươi đầy cám dỗ kích thích giác quan nhạy bén của anh dưới ánh trăng uy nghiêm.
Tiếng hét thống khổ trong đầu anh thoát ra ngay khi làn da nhợt nhạt của anh gặp vầng sáng còn nhợt nhạt hơn của mặt trăng. Anh đổ sụp xuống nền đất, những vạt ánh sáng mờ ảo vây lấy cơ thể đang quằn quại của anh, nghiến nát xương anh, vặn xoắn thịt anh, bào mòn da anh. Một tiếng thét khủng khiếp xé toang cổ họng anh khi cơ thể con người và những ý nghĩ bị bổ ra làm hai rồi biến lại thành hình dạng một con sói. Cơn đau chỉ kéo dài vài giây và khi nó lui đi, một sinh vật xấu xí giống sói đứng dậy thay vì Draco.
Con sói ngửa đầu tru lên. Cơn gió lạnh buốt mang theo sự xuất hiện của một sinh vật sống khác gần đó, và khao khát giết chóc đột nhiên trở thành ưu tiên hàng đầu.
Xoay phắt lại, con sói lao vào bóng đêm không chút nghĩ ngợi.
Khi sinh vật ấy chạy đi, một cái chân dài của nó sượt qua lọ mực đặt ở chân bia mộ. Cái lọ nghiêng ngả; một lúc sau có vẻ như nó lại có thể đứng vững, nhưng rồi nó lật ngược, va vào tảng đá với một tiếng rạn vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch và vỡ tan thành hàng triệu mảnh pha lê ánh lên dưới ánh trăng.
Mực trong lọ nhanh chóng tràn ra, chảy vào những kẽ hở trên tảng đá, giăng ra như thứ máu nhơ bẩn chảy qua tĩnh mạch lạnh lẽo đông cứng. Nó nhuộm đen những con chữ khắc gồ ghề trên phiến đá trước đó còn trống trơn:
Một nghìn lời nói không thể mang em trở lại
Anh biết vì mình đã thử
Một nghìn giọt lệ cũng vậy
Anh biết bởi mình đã khóc
Lúc ấy, trong bóng tối của khu rừng bao quanh nghĩa trang, con sói chạy đua cùng cơn gió, rên rỉ hài lòng tận hưởng sự tự do mà khoảng đất im ắng xung quanh cho phép. Trên đầu nó, qua những vòm cây, một con cú tuyết sải cánh bay, màu trắng bạch nổi bật trên nền trời đen đặc không sao. Con cú đi theo con sói phía dưới một đoạn ngắn rồi chao mình biến mất vào khoảng không.
Đâu đó sâu thẳm trong tâm trí con sói, con người bên trong quan sát ý nghĩa sự việc kia. Nó cuối cùng đã hiểu rằng mọi chuyện thế là hết, rằng không gì có thể ngăn nó có kết cục như vậy.
Và, chấp nhận sự thật đó, một bản thể khác của con sói cuối cùng đã thừa nhận thua cuộc. Anh biết mình sẽ không bao giờ toàn vẹn được nữa.
~The End~