Chương 4: Những vết sẹo quá khứ
Draco lướt qua các dãy cubin, không thể gạt đi vẻ giận dữ trên khuôn mặt. Anh gần như không để tâm đến những ánh nhìn tò mò hướng về phía mình khi băng qua văn phòng Thần Sáng và đằng nào thì chúng cũng không cải thiện được tâm trạng của anh lúc này.
Ngay khi Draco đóng sập cánh cửa đằng sau, bước chân anh mới dần chậm lại. Vẻ cáu kỉnh bớt dần lúc anh xoay tay nắm cửa dẫn đến trụ sở tù túng của đội Pháp sư Thủ tiêu, và lúc ấy anh mới nhận ra mình không chắc tại sao bản thân lại thấy khó chịu đến vậy.
Là Hermione Granger, anh tự nhủ với một cái gật đầu chắc chắn khi anh ở trong văn phòng riêng đặt ngay sau văn phòng chung lớn hơn. Chỉ nhìn mặt cô ta cũng đủ chọc mình phát điên.
Và đó là sự thực. Cô ta luôn nhìn anh với vẻ đăm chiêu tựa hồ muốn giải mã anh. Không gì làm Draco khó chịu hơn việc người ta cố nhìn thấu mình như thể đọc một cuốn tiểu thuyết vậy.
‘Không thể giải mã nổi tôi đâu,’ anh tự lầm bầm giận dữ với chính mình, ngồi sụp xuống bàn làm việc và bắt đầu lật qua đống thư từ. Anh không mong sẽ nhận được gì thú vị bởi cũng không một ai dành thời gian viết thư cho anh, và anh đúng. Tất cả phong bì đều chứa thông tin liên quan đến công việc của Bộ hoặc lời nhắn cảm ơn từ các gia đình pháp sư mà anh đã từng cung cấp những độc-dược-khó-điều-chế.
Chẳng có gì từ người bạn qua thư bí ẩn.
Draco thầm trách bản thân vì cảm thấy thất vọng khi không nhận được hồi âm.
Không có lí do gì để anh thấy thất vọng chỉ vì một thứ không đâu như một lá thư.
Hơn nữa, anh tự thuyết phục, cô ấy có lẽ vẫn chưa nhận được thư trả lời. Và… và cô ấy là phù thủy gốc Muggle…
Draco làm vẻ mặt khó chịu, nhận ra ý nghĩ cuối cùng đã vô thức lẻn vào tâm trí mình. Anh đã thề là sẽ không suy nghĩ như vậy nữa; anh bị sao vậy?
Không biết làm gì khác, Draco thò tay vào túi áo và lấy ra bức thư mà anh đã đọc đêm qua. Ngón tay anh lướt qua dấu sáp niêm phong. Tất nhiên anh đã làm vỡ nó, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình con rái cá say ngủ in trên sáp trắng.
Vài phút sau, Draco tự tiêu khiển bằng cách cố đoán xem người nào trong Bộ có thể dùng dấu hình rái cá. Sau đó anh nhún vai, nhét lá thư trở vào trong túi và kiểm tra đồng hồ. Đúng giữa trưa, tức là anh có thừa thời gian ra ngoài ăn trưa trước khi trở về sở.
Draco đứng dậy, chỉ vừa quay lại khi cánh cửa văn phòng bật mở và hai Pháp sư Thủ tiêu thực tập xộc vào, cả hai đều thở dốc.
‘Có chuyện gì vậy?’ Draco hỏi, cặp lông mày đan lại vào nhau.
‘Kingsley – anh – Carrow nhìn thấy – ‘
Câu nói rối rắm nhưng Draco hiểu ngay lập tức. Nét mặt rắn lại, anh gật đầu, lướt qua hai pháp sư trẻ, đôi mắt kiên định và sải bước dài cùng sự chuyên nghiệp mà ở vị trí của anh cần phải có.
Bên ngoài, Draco được chào đón tức thì bởi đám đông nhốn nháo những thành viên của Đội Pháp sư Thủ tiêu và một vài Thần Sáng, tất cả vội vàng lấy đũa phép, áo khoác tàng hình và kiểm tra lần cuối cùng bản đồ của mình để chắc chắn nơi họ sắp tiến đến.
‘Malfoy!’
‘Ở đâu?’ Draco nói sắc gọn, quay lại nhìn Cục trưởng của sở, Kingsley Shacklebolt.
‘Dưới chân Thung Lũng Đen, trốn gần bìa Rừng Thầm Thì,’ Kingsley đáp nhanh.
‘Nghe đây, tôi cần cậu thay tôi đảm nhận vị trí này, Malfoy; Tôi sắp tóm được Sawbridge và tôi không muốn sổng mất hắn. Cậu biết phải làm gì chứ?’
Draco nhướn một bên lông mày. ‘Tôi có thể chỉ huy họ, nếu đó là điều ông muốn nói,’ Draco lặng lẽ đáp. ‘Nhưng cũng được một thời gian rồi kể từ khi tôi chính thức đi…’
‘Cứ đi đi,’ Kingsley thúc giục trước khi quay lại thét vào đám Pháp sư Thủ tiêu đang hỗn loạn, ‘Nghe lệnh Malfoy; cậu ta chịu trách nhiệm vụ này!’
Sự hoang mang dấy lên trong Draco khi anh bất lực nhìn Kingsley gấp gáp tiến về phía cửa nối giữa Sở Thần Sáng và văn phòng Pháp sư Thủ Tiêu. Anh cẩn thận đưa mắt nhìn gần hai mươi phù thủy và pháp sư đang đợi lệnh trước mặt mình và nuốt khan.
‘Braveheart, Jamison, Styron, đi với tôi! Wang, Ledger, tôi không muốn hai người đi – không, ở lại phía sau, không tranh luận – thôi nào, những người còn lại, đi thôi –‘
Draco dẫn đầu đội Pháp Sư Thủ Tiêu đến những buồng nhỏ giống tủ quần áo họ dùng để Độn Thổ. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại phía sau, Draco quan sát để chắc rằng tất cả mọi người đã đi hết trước khi anh nhắm mắt lại, tập trung ý nghĩ vào một khoảng rừng nhỏ ở bìa Rừng Thầm Thì và biến mất khỏi căn phòng cùng một tiếng pop nho nhỏ.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Braveheart, dẫn những người này xuống lối phải; Styron cùng năm người kia sang lối trái… còn lại tản ra… hai tên đó sẽ phải chia nhau ra một khi chúng nghe thấy ta… Jamison, đi với tôi!’
Không một ai dám cãi lệnh chỉ huy mới và lập tức chạy về hướng họ được chỉ định. Draco đi cùng với một trong số nữ Pháp sư Thủ tiêu trẻ, Kay Jamison, và kéo cô vào bóng tối của khu rừng.
‘Nghe này Jamison,’ Draco thì thầm ngay khi họ ẩn nấp an toàn, ‘Tôi muốn cô theo sau tôi… Tôi chắc chắn tên anh trai Amycus đã đi lối này.’
Kay gật đầu sợ hãi, ngước đôi mắt tròn nhìn Draco. ‘Sao ngài lại chọn tôi? Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ…’
‘Vì tôi biết cô có não nhiều hơn cả lũ kia cộng lại,’ Draco nói dứt khoát, quay lại và ra hiệu cho Kay bám theo sau. ‘Nếu chúng ta gặp hắn, đừng lên tiếng. Nếu thấy tôi gặp rắc rối, bắn tín hiệu – nó sẽ làm hắn xao nhãng – sau đó đánh choáng hắn. Rõ chứ?’
Dù trông có vẻ kinh hãi, nữ Pháp sư Thủ tiêu gật đầu và bắt đầu lặng lẽ trườn theo sau Draco.
‘Lumos,’ Draco thì thầm khi khoảng rừng xung quanh họ tối dần. Một tia sáng yếu ớt tỏa ra từ đầu cây đũa phép. Draco hướng nó xuống dưới nền đất rừng và dùng nó để dẫn đường quanh những hố và cành khô, anh lặng lẽ đi tiếp, đôi mắt cảnh giác bất cứ chuyển động nào.
Sau nhiều phút tìm kiếm, Draco không thể ngăn những suy nghĩ rằng có lẽ họ đã nhầm đường. Có lẽ cái bóng mà anh nhìn thấy trước đó không phải Amycus mà chỉ là trí tưởng tượng của anh…
Thực ra Kay có vẻ cũng đồng ý với ý nghĩ của anh. Một lúc sau, cô lấy can đảm, ngập ngừng nói nhỏ, ‘Ngài có cho rằng có lẽ thật ra ngài không nhìn thấy Amycus không ạ?’
‘Yên lặng Jamison, hắn có thể –‘
Lời thì thầm gay gắt của Draco bị cắt ngang bởi tiếng ré của Kay. Nửa giây sau đó
Draco gần như không đủ thời gian để thụp xuống khi một bóng đen xồ ra đằng sau thân cây ngay trước mặt anh.
Tính toán nhanh, Draco xô Kay vào bóng tối phía sau mình và nhanh nhẹn giơ cây đũa phép chiếu sáng kẻ vừa tấn công: một tên pháp sư lùn xủn, to bè không chút cân đối với mái tóc mỏng rối tung và đôi mắt điên dại.
‘Amycus,’ Draco nói, giọng nói giấu được nỗi sợ khiến trái tim anh đập điên cuồng trong lồng ngực nhưng không thể kìm lại sự khinh bỉ trước vẻ ngoài của người đồng hành cũ.
Khuôn mặt méo mó của Amycus biểu lộ sự kinh ngạc toàn tập. ‘Draco?’ hắn thốt lên, giọng vỡ ra khò khè.
‘Lâu rồi không gặp,’ Draco chế nhạo. Tay phải anh vững vàng giơ cao cây đũa phép đúng tầm mắt Amycus trong khi tay trái dò dẫm trong bóng tối phía sau, cố đảm bảo rằng Kay không ở trong tầm ngắm của bất cứ lời nguyền nào mà tên cựu Tử thần Thực Tử(*)có thể bắn ra.
‘Làm gì ở đây vậy nhóc? Mèn đét ơi, mi làm ta sợ chết khiếp; Ta tưởng mi là một trong số những tên ở Bộ tìm cách bắt ta!’
Draco nheo mắt lại nhưng không trả lời. Thay vào đó, anh tiếp tục chĩa đũa phép vào vị trí ngay giữa đôi mắt nhỏ tròn của Amycus nhưng trong đầu thì điên cuồng cố quyết định xem mình nên làm gì. Anh có nên gọi các Pháp sư Thủ tiêu khác hỗ trợ? Không, việc đó chắc chắn sẽ cho Amycus thời gian trốn thoát.
‘Mi có thể tắt cái ánh sáng chết tiệt đó đi không? Và mi đi cùng ai thế, mang theo Narcissa à?’
Từ ánh sáng của đũa phép, Draco có thể thấy Amycus hăng hái nhìn xung quanh như thể cố tìm ra chỗ mà người mẹ đã chết của Draco có thể trốn. Draco nghiến răng. ‘Không ai đi cùng ta hết. Mình ta thôi.’
‘Ôi, thôi nào Draco, đừng bỡn cợt với ta. Ta nghe thấy ai đó vừa hét, ta biết…’
‘Đừng ngu ngốc thế Amycus,’ Draco rít, nhưng anh bỗng nhiên bị lấn át bởi nỗi kinh hoàng. Nhỡ Amycus tìm thấy Kay thì sao? Không… không, anh phải tiếp tục nói. ‘Ta nghĩ mấy năm trốn chui lủi trong rừng đã ảnh hưởng đến thính giác của ngươi đấy.’
Amycus đột nhiên giận dữ. ‘À há, đúng rồi, suốt mấy năm trốn chui lủi trong rừng,’ hắn đốp lại. ‘Sao mi không trốn với ta và Alecto, hả, tại sao? Mi chạy đâu thế nhóc?’
‘Ta chạy trốn ở đâu không liên quan đến ngươi,’ Draco nói qua hàm răng nghiến chặt, gắng giữ giọng bình thản không đổi. Không may, bàn tay cầm đũa phép bắt đầu run nhẹ đã làm lộ cơn thịnh nộ của anh và nó không thoát khỏi con mắt của Amycus.
‘Mi gia nhập bọn người tốt rồi ư?’ Amycus chế giễu, đưa mặt lại gần Draco. ‘Lần cuối ta nghe được thì mi đã từ chối giúp Fenrir tụ họp bọn ta lại để bắt đầu một khởi đầu mới. Mi thực sự khước từ sao Draco? Với người thầy cũ của mi?
‘Greyback chưa bao giờ là thầy của ta,’ Draco đáp, sự ghê tởm lộ rõ trong giọng nói, ‘cũng như ngươi và Alecto. Mà mụ ta đâu rồi?’
‘Không biết,’ Amycus móm mém nhăn nhở. Và rồi, nụ cười trượt đi, và những từ tiếp theo của hắn làm Draco lạnh thấu xương. ‘Ta cũng không biết con bạn bé nhỏ ở Bộ của mi ở đâu, nhưng có vẻ đứa bạn dễ thương đó đang bị thương đằng kia thì phải.’
Không nghĩ ngợi, Draco quay phắt ra sau, ngỡ rằng nỗi sợ tồi tệ nhất của mình đã thành hiện thực và Kay đã bị thương. Chỉ đến khi không thấy gì đằng sau mình anh mới nhận ra không đời nào Amycus lại biết được điều đó, và anh đã bị lừa. Nhưng lúc ấy đã quá muộn – đũa phép của anh bị giật ra khỏi tay và ấn vào cổ Draco.
‘Ta thông minh hơn mi tưởng hả?’ Amycus nhạo báng, ấn đầu đũa phép của chính
Draco vào họng anh. ‘Không bao giờ nghĩ Amycus già này sẽ lừa mi một vố đúng không?’
‘Bỏ bàn tay… bẩn thỉu của ngươi… khỏi đũa phép ta…’ Draco rít lên khi anh thấy mình bị đẩy va vào thân cây Amycus vừa nhảy ra từ đằng sau. ‘Bỏ ta ra Amycus!’
‘Mi cùng phe với chúng đúng không!’ Amycus nói đắc thắng, tựa như hắn không thể mong thứ gì tuyệt diệu hơn kể cả trong những giấc mơ cuồng dại nhất. ‘Mi đang cố bắt bọn ta, mi đang cố tống các bạn cũ của mi vào tù! À, nhưng Draco này, mi vẫn không thay đổi… mi vẫn làm việc dưới trướng của Bộ… Đừng nghĩ rằng mi tự đứng dậy bằng chính sức mình…’
Draco thấy từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy dọc trước trán. Anh bị dồn vào chân tường, không đũa phép, và đơn độc. Đơn độc… trừ Kay.
Một tia hi vọng bùng lên trong ngực anh khi anh nhớ lại những gì anh đã dặn cô. Cô ấy vẫn theo sát anh chứ? Cô ấy sẽ nhớ lời anh chứ?
‘… và rồi bọn ta sẽ nướng mi trên đống lửa, xẻ thân thể mi ra cho bốn bọn ta… Cũng lâu rồi bọn ta chưa được ăn thịt ngon, mi biết không, Draco, mi biết không? Ờ phải, thịt đó còn ngon hơn thịt của bọn chính phủ…’
Chết tiệt, Jamison, chú ý đi, chú ý đi! Draco điên tiết nghĩ khi tiếng khúc khích khò khè của Amycus dội vào tai anh.
Kì diệu thay, đúng lúc ấy, lời cầu nguyện của Draco đã được trả lời. Một chùm tia sáng vàng rực bắn ra từ phía sau anh, vụt rọi sáng khoảng rừng trống tối tăm.
Amycus kinh ngạc đánh rơi đũa phép, Draco nhanh chóng chụp lấy trước khi nó rơi xuống đất. Không một giây suy nghĩ, anh hét, ‘Stupefy!’
Đúng lúc cơ thể Amycus ngã xuống đất với một tiếng thụp nhỏ, các Pháp sư Thủ tiêu còn lại ùa vào khoảng đất xung quanh cánh rừng. Một trong số đó đang dùng đũa phép để giữ thân hình bị đánh choáng bất tỉnh của Alecto lơ lửng trên mặt đất, hai người khác đang giúp Kay (người trông như sắp xỉu đến nơi) kẹp giữa họ.
‘Tốt lắm,’ Draco nói ngắn gọn cùng một cái gật đầu cụt lủn với cả đội. ‘Đi thôi, trở về nào. Và Jamison – tôi cần gặp cô trong văn phòng tôi khi chúng ta trở về.’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Đảm bảo rằng cô chú ý lần sau được chứ?’
Kay co rúm người lại và rụt rè gật đầu. Draco lập tức liên tưởng đến một đứa trẻ đang bị cha trách phạt, và anh không thể không nhẹ giọng nói, ‘Nhưng cô đã làm rất tốt. Chúng ta có thể trông đợi những điều to tát hơn từ cô sớm thôi.’
Kay há hốc miệng và cô lắp bắp, ‘G – gì cơ ạ?’
Draco gật. ‘Cô nghe rồi đó.’ Anh chần chừ và sau đó quyết định không cười với cô gái. ‘Cô có thể đi.’
Với thứ gần giống một cái gật đầu vô cùng nhẹ nhõm, Kay quay đi và chạy ra khỏi văn phòng Draco.
Cuối cùng cũng ở một mình, Draco thở dài mệt mỏi và nặng nề ngồi xuống ghế.
Đầu anh vẫn đang quay cuồng với mọi chuyện vừa xảy ra.
Khi Draco đã ngồi lặng yên trong văn phòng của mình, giọng nói châm chọc của Amycus miễn cưỡng lơ lửng trong tâm trí anh. ‘À, nhưng Draco này, mi vẫn không thay đổi… mi vẫn làm việc dưới trướng của Bộ… Đừng nghĩ rằng mi tự đứng dậy bằng chính sức mình…’
Với một tiếng càu nhàu khó chịu bị nén lại, Draco chống cằm và gắng đẩy những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Đó đơn giản chỉ là một nỗ lực độc ác để khiêu khích anh.
Đơn giản là một nỗ lực khiêu khích anh…
Lúc ấy, ánh mắt lơ đễnh của Draco hướng về đống thư mà anh đã giở qua sáng nay. Dù anh cảm thấy đã vài tháng trôi qua kể từ khi anh ngồi trong văn phòng này kiểm tra thư từ nhưng thật ra chuyện mới chỉ xảy ra cách đây vài giờ trước, nên Draco khá ngạc nhiên khi thấy mình nhận được một lá thư mới.
Chần chừ, anh cầm lấy lá thư và kéo về phía mình. Nó được niêm kín bằng một con dấu quen thuộc: con rái cá say ngủ. Một con rái cá say ngủ…
Rồi anh đột ngột nhận ra, đến mức anh suýt đánh vào đầu mình vì đã không nhớ ra sớm hơn. Đó là con dấu mà bạn qua thư của anh dùng.
Lần đầu tiên trong ngày, Draco mỉm cười. Những kí ức vừa quấy nhiễu anh nay tan biến khi anh phá dấu sáp trắng niêm phong, mở lá thư và bắt đầu đọc.
Shadow thân mến,
Cảm ơn bạn vì đã hồi âm sớm. Tôi rất vui khi thấy bạn gửi thư cho tôi; tôi đã nghĩ rằng không ai bỏ nhiều thời gian và công sức vào việc này, nhưng đúng là một bất ngờ dễ chịu khi biết bạn là một trong số ngoại lệ.
Đầu tiên, tôi đã quyết định tên của mình: Starlight. Tôi có ý tưởng từ một vật tôi nhìn thấy sáng này. Tình cờ, ‘Starlight’ khá hợp với cái tên của bạn. Tôi đoán là nếu nghĩ kĩ thì nó cũng khá hợp với tôi. Tôi thực sự rất lạc quan, và tôi thích tập trung vào bất cứ điểm sáng nào tôi thấy ở đường chân trời mỗi khi trời tối. Nên, đặt tất cả vào, và bạn có một cái tên hoàn hảo cho tôi.
Thứ hai, tôi… ừm, thứ hai, tôi không biết tại sao tôi lại viết dưới dạng liệt kê nữa. Tôi xin lỗi; tôi có xu hướng đặt mọi thứ theo trật tự, dù là đồ dùng học tập hay thư từ gửi bạn. Đó cũng là một thói quen cá nhân của tôi mà có thể bạn muốn ghi nhớ.
Dù sao thì tôi không chắc nên viết cái gì cho bạn. Tôi cảm thấy dường như tôi đã kể gần hết toàn bộ về tôi rồi, dù tôi mới chỉ gửi bạn một lá thư. Nhưng luôn có những thứ mới mẻ cần biết về mọi người, không kể hoàn cảnh ra sao.
Bây giờ tôi không suy nghĩ được rõ ràng lắm. Tôi chỉ… ừm, tôi không biết bạn có quan tâm không, nhưng tôi thấy mình đang dần xa cách người mà tôi yêu thương nhất. Bạn biết đấy, ban đầu thì có vẻ mọi khác biệt về sở thích và quan điểm có thể được gạt sang một bên, nhưng bây giờ thì tôi không biết nữa. Tôi yêu anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy luôn quanh quẩn xung quanh và theo dõi nhất cử nhất động của tôi, hoặc không chút cảm nhận được sự hết lòng của tôi với công việc. Tôi thấy dường như mình không thể tự quyết định được điều gì mà anh ấy không phàn nàn và làm ầm lên về chúng! Tôi trân trọng sự nỗ lực của anh ấy, tôi thực sự trân trọng, nhưng đến mức này thì tôi thấy anh ấy nghĩ rằng tôi không đủ khả năng tự sống cuộc đời của mình mà không cần sự chỉ dẫn của anh ấy.
Ôi trời, tôi xin lỗi; Tôi không định giận dữ kêu ca như thế đâu. Cứ như thể đoạn văn trên tự mình viết ra vậy. Xem dễ dàng chưa này? Tựa như chỉ cần đặt bút lông xuống trang giấy là nó tự có ý chí của mình. Tất cả những gì tôi phải làm là để suy nghĩ tuôn trào và từ ngữ cứ xuất hiện một cách thần kì. Tôi chắc rằng một khi bạn đã nhập tâm thì việc viết cho tôi cũng dễ dàng thôi. Tôi nghĩ lời khuyên tốt nhất mà tôi có thể dành cho bạn là hãy quên đi đây là một nhiệm vụ mà thay vào đó, vờ như bạn đang viết cho chính bản thân mình.
Tôi thực sự rất tiếc cho cả bạn và cậu bé mà bạn biết. Từ những gì tôi đọc trong thư, dường như cả hai đều không hạnh phúc với cuộc sống của mình. Tôi sẽ nghe theo lời khuyên của bạn. Từ giờ tôi sẽ thay đổi để không cư xử quá tệ với anh ta. Tuy nhiên… Tôi ước mình có thể nói rằng tôi hiểu những gì mà anh ta đã trải qua. Nhưng tôi không thể, bởi cha mẹ tôi chưa bao giờ hà khắc với tôi. Tôi luôn có mọi thứ và mọi người xung quanh, tôi không thể tưởng tượng cuộc sống cô độc sẽ ra sao. Từ quan điểm cá nhân, tôi không hiểu cha mẹ nào có thể đối xử với con cái mình như vậy. Tôi thực sự rất tiếc vì những gì bạn phải chịu đựng mỗi ngày.
Càng viết tôi càng nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa hai chúng ta. Từ những gì ít ỏi mà tôi biết về bạn, tôi có cảm tưởng rõ ràng rằng chúng ta là hai cực đối lập. Thậm chí cả cái tên của chúng ta – Shadow và Starlight – cũng đối nghịch nhau. Nhưng chẳng phải người ta luôn nói ‘Trái cực thì hút nhau’ sao? Nếu bạn chưa từng nghe thì đừng lo, đó là câu nói của Muggle ấy mà.
À, Cục trưởng đang gọi tôi tham gia ‘cuộc họp bắt buộc’ (chúng tôi có 4 cuộc họp trong vòng 3 ngày vừa rồi) nên tôi phải kết thúc ở đây. Tôi vừa nghĩ ra một điều bạn nên nhớ đến nếu cần sự an ủi: Kể cả khi cái bóng có trở nên tối tăm, tôi sẽ luôn ở đây tỏa sáng cho bạn. Nói cách khác (nếu bạn không phải loại người văn thơ lãng mạn), khi nào bạn cần, cứ viết thư cho tôi.
Chân thành, Starlight.
Kể cả khi đã đọc xong bức thư, anh thấy mình không muốn đặt nó xuống. Anh đọc lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Mỗi lần đôi mắt anh lướt qua những dòng chữ dần trở nên quen thuộc, sự ấm áp bừng lên trong anh càng lan tỏa rộng hơn so với lần đầu đọc thư.
‘“Trái cực hút nhau,”’ Draco nói thành tiếng. Ngượng ngùng, anh thấy má mình nóng lên khi lẩm bẩm những từ đó.
Hút? Mong rằng ý cô ấy không phải là…
Draco lắc mạnh đầu. Tất nhiên cô ấy không có ý nói thu hút theo nghĩa đó.
Thở dài, Draco lần theo bề mặt nhẵn nhụi gợn lên của một trong những vết sẹo dài chạy dọc khuôn mặt anh. Kí ức về việc bản thân phải gánh những vết sẹo ấy làm anh hoảng sợ, nhưng Draco kìm cảm giác ấy xuống và buồn bã lầm bầm với chính mình, ‘Không ai bình thường lại bị thu hút bởi thứ này…’
Rồi anh nhặt cây đũa phép, gõ vào bức thư lẩm nhẩm, ‘Mutatio’.
Với một tiếng sột soạt khe khẽ, mảnh giấy da tự gấp lại thành hình con hạc nhỏ. Nó đập cánh hai lần trước khi hạ xuống bàn Draco.
Nhét con hạc vào cùng túi áo chùng với bức thư còn lại, Draco đứng dậy, lùa tay vào tóc và rời văn phòng, ý định đi ăn trưa ghim chặt trong tâm trí.
(*)Tử Thần Thực Tử là gì thì các bạn cứ vào Wikipedia tra là ra nhé!! :))