Thải Ni sau khi tỉnh dậy thì hết sức vui mừng. Vừa cười vừa khóc, mọi người đều nói hai người mới cử hành nghi thức một năm đã có con là rất nhanh, nhiều người cả mười năm vẫn chưa có tin tức đâu. Đây là chuyện vui của cả bộ lạc.
Vì trở thành ông bầu, nên lần này Thải Ni và Tạp Tư không được tham gia đi đổi đồ. Đoàn người đổi đồ sáng hôm sau liền lên đường Thịnh Đồng liền chọn Y Ân, Khải Đặc và một số giống cái ưu tú khác đi cùng. Khải Đặc được chọn đi thì vui mừng hết cả ngày. Điều này có nghĩa bộ lạc Cách Nhĩ thực sự xem cậu là một phần của bộ lạc.
Lần này bánh bao cũng được đem đi, nó sống chết bám lấy Thịnh Đồng. Cuối cùng đành phải đem đi, nhìn một đoàn tròn tung tăng nhảy nhót bên cạnh. Thịnh Đồng đành câm nín, thôi xem như nó quý mình không muốn xa rời đi.
Suốt chặng đường đều thuận lợi, không có gì bất chắc. Bốn ngày sau đội ngũ cũng đến được khu tập trung đổi đồ. Đã có một vài bộ lạc đến trước bày sạp hàng. Đoàn người nhóm Thịnh Đồng liềm kiếm một chỗ nghỉ ngơi buổi chiều liền bày sạp hàng.
Sạp hàng được giao cho Phổ Tư một giống cái nhỏ nhắn nhất trong đoàn bán hàng. Phải nói giống cái này rất có tư chất gian thương, thao thao bất tuyệt đổi được một mớ hời. Bộ lạc lần này có thịt khô nên rất nhiều người muốn đổi giá cả cũng được tăng lên không ít.
Vài ngày sau các bộ lạc đã đến đông đủ, các sạp hàng mọc lên như nấm. Thịnh Đồng vì lần đầu tiên được đến chỗ đổi đồ nên tế tự cho y và Lôi Á đi xung quanh xem. Hai người liền hứng khởi đem theo bánh bao đi vì bánh bao rất dễ thương nên đi đường luôn có giống cái muốn sờ thử.
Nhưng bánh bao ngoảnh mông, xù lông rồi nhe răng mấy giống cái đành phải thối lui. Thịnh Đồng đành ngượng ngùng nói : " Nó không thích người lạ chạm vao".
Những giống cái kia đành tiếc nuối đi, nhưng cũng không quên lấy đồ ăn tặng bánh bao. Bánh bao sờ thì không cho người ta sờ nhưng thu lễ thì nhanh lắm. Nhìn đám đồ ăn trong sọt, Thịnh Đồng liền vò lông bánh bao cái con bì bì thú này thực là.
Vì Lôi Á muốn đổi một chút đồ, Thịnh Đồng lại muốn qua bên kia xem thử. Nên hai người tách nhau ra một chút, Thịnh Đồng nhìn xung quanh. Chợt một thứ thu hút sự chú ý của cậu. Đè nén kích động trong lòng Thịnh Đồng giả vờ bình tĩnh qua xem sạp hàng đó.
Sờ vào lúa trong tay, Thịnh Đồng nén kích động giả vờ hỏi : " Ông ơi cái này là gì? ".
Lão thú nhân, không mặn không nhạt nói : " Một thứ hạt lão tình cờ phát hiện ra, có thể ăn được nhưng không ngon lắm ".
Đem thóc ra, lão thú nhân chỉ mong may mắn có ai thấy lạ liền đổi cho lão chút gì ăn. Bộ lạc lão thực sự rất khó khăn, cũng không hơi dư thừa quan tâm những người già như lão. Lão cũng không có gì quý để đổi, đã ngồi đây mấy ngày rồi. Tưởng lần này tay trắng, không ngờ lại có người đến hỏi.
Thịnh Đồng vui vẻ trong lòng, trên mặt thì vẫn bình thường nói : " Cháu chưa thấy loại hạt này bao giờ chỗ ông nhiều lắm không? Cháu sẽ lấy hết".
Lão thú nhân nghe vậy liền kích động nói : " chỗ lão không có nhiều lắm, nhưng bộ lạc lão cây này mọc rất nhiều. Nếu cậu thích năm sau có thể đến, bộ lạc lão ở gần đây năm sau sẽ đem nhiều cho cậu".
Thịnh Đồng suy nghĩ nếu lấy một ít như vậy cũng không phải cách. Lão thú nhân cũng là người sống lâu có kinh nghiệm. Liền mơ hồ đoán ra á thú này chắc là biết cách ăn loại hạt này nhưng giả vờ đây. Xong nhìn á thú, chợt phát hiện ra đồ đằng nơi cánh tay y. Hít một ngụm khí lão kinh hoảng trong lòng, á thú này là ti tế.
Dòng dõi các tế tự xưa nay biết nhiều lại gian xảo, ti tế này cũng có thể xem là tế tự tương lai. Nghĩ nghĩ lão thú nhân liền nói : " Trong bộ lạc của ta thực sự có rất nhiều cây này. Nếu ti tế đại nhân thích có thể trao đổi với bộ lạc chúng ta. Ở đây không có tộc trưởng nhưng tế tự của bộ lạc có đi theo người có muốn bàn với tế tự của bộ lạc chúng ta không?"
Thịnh Đồng nheo mắt nhìn lão thú nhân, xem ra lão này đoán được cậu biết cách ăn gạo rồi đây. Đúng là gừng càng già càng cay mà nếu đã biết Thịnh Đồng cũng không chối lùng quanh nói : " Cháu là ti tế của bộ lạc Cách Nhĩ. Nếu muốn hợp tác thì ông về nói với tế tự của bộ lạc ông đến bàn chuyện. Chỗ thóc này cháu lấy, đổi với ông hai miếng thịt khô thế nào? ".
Thịnh Đồng nói xong liền lấy ra hai miếng thịt khô to cỡ bàn tay y. Số thóc lão thú nhân có thực sự không nhiều đổi như vậy là hợp lý. Lão thú nhân run rẩy nhận lấy thịt khô. Mấy nay lão có nghe nói bộ lạc Cách Nhĩ có thịt khô ăn rất ngon lại để được lâu. Lão không ngờ tới mình có thể đổi được thứ này. Liền rớm nước mắt đổi lấy, lần này lão gặp may rồi. Bộ lạc của lão có lẽ cũng gặp may rồi.