Gạo và ngô cũng được say thành bột để làm các loại bánh. Cầm một cái bánh bao nhai nhóp nhép Thải Ni nói : " Hóa ra tên của bánh bao nhà cậu bắt nguồn từ cái này thực sự là cái tên quá chuẩn mà".
Bên kia bánh bao cũng đang ăn tới vui vẻ, chọc mọi người phì cười. Bánh bao ăn bánh bao bỗng nhiên có cảm giác buồn cười. Bên cạnh bánh bao một bì bì thú con màu đỏ cũng đang gặm bánh tới hai má phình ra.
Con bì bì thú nhỏ này bánh bao mới dẫn về hôm trước. Ban đầu Thịnh Đồng thấy bì bì thú nhỏ còn tưởng bánh bao lén lút sinh con, kêu réo Lôi Á ra xem. Làm hại xấu mặt vì bánh bao là bì bì thú đực không biết con bì bì thú non này từ đâu ra.
Nhưng nó cứ mặt dày ở lại nhà cậu, lại nhất quyết không chịu rời xa bánh bao. Thịnh Đồng đành bó tay nuôi cả hai con, đặt tên cho con bì bì thú mới là ngô. Vì nó trông giống ngô ở đây khi tách lớp vỏ ra vừa tròn vừa đỏ.
Thải Ni rờ hai con bì bì thú vui vẻ, xong lại buồn. Nhà Tiểu Đồng có hai con nhà cậu một con cũng không có đây. Nhưng sau đó tiểu thú nhân nhà mình vui vẻ chạy vào nằm lên chân mình. Thải Ni liền vui vẻ vứt mọi chuyện ra sau đầu.
Trường học đã được khởi công xong, tất cả trẻ em trong bộ lạc đều phải đi học. Thịnh Đồng dạy cho chúng học, tuy hơi khó khăn chút vì cậu không học ngành sư phạm. Nên tìm phương pháp dạy hơi tốn thời gian tuy nhiên hiệu quả nhìn chung là không tồi.
Ngữ pháp Việt Nam tuy khó nuốt, nhưng được lợi đó là dễ nhớ mặt chữ. Chữ cũng dễ hiểu, bọn trẻ chẳng mấy chốc mà biết được những điều đơn giản. Cũng vì ở thời này chưa từng có chữ viết, nên đầu óc bọn trẻ là giấy trắng mà giấy trắng thì dễ viết lên, nên việc học tập rất thuận lợi.
Đám trẻ học được cũng về nhà dạy cho người trong nhà mình. Người trong bộ lạc rất nhanh hầu hết đều biết chữ. Có chữ rồi rất nhiều việc trở nên dễ dàng hơn vì đã có ghi chép rõ ràng.
Lôi Á cũng đề cử việc ghi lại tên những người có công trong tháng để khen thưởng. Khích lệ mọi người, biện pháp này rất có ích. Ai cũng hùng hổ làm việc muốn cuối tháng được nếu tên. Thấy tên mình trên cuộn da liền vui vẻ rồi, cũng không quan tâm phần thưởng lắm.
Việc tìm mạch nước ngầm sau một tháng không có thu hoạch gì. Cuối cùng cũng có khởi sắc. Thịnh Động chưa bao giờ nghĩ đến việc mạch nước nằm ngay dưới bộ lạc. Khi nhìn thấy nước chảy ở dưới hố sâu khoảng một mét. Mọi người cuối cùng cũng hiểu Thịnh Đồng bắt bọn họ đào bới cả tháng nay để làm gì.
Không ngờ dưới đất lại có nước, thú thần phù hộ nguồn nước lại nằm ngay trong bộ lạc. Các cứ dân của bộ lạc nhìn cái giếng mới được xây xong. Gạt nước mắt, vậy là không phải lo lắng về mùa khô nữa. Bao nhiêu năm qua, mỗi năm đều có người chết vì thiếu nước khi mùa khô đến mà bọn họ thì lại không biết dưới chân mình lại có nước như vậy.
Thật may là tế tự ở bộ lạc của chúng ta, là ý nghĩ chung của mọi người trong bộ lạc. Mọi việc trong bộ lạc đều suôn sẻ khiến không khí trong bộ là rất vui vẻ.
Tộc trưởng ngồi trong nhà, thở dài nhìn con trai mình. Ông nói : " Bối Cách, con có biết hôm nay ta gọi con đến đây có chuyện gì không? ".
Bối Cách cúi đầu không nói năng gì. Chuyện xảy ra thời gian qua làm Bối Cách trở nên trưởng thành không ít. Y cuối cùng cũng hiểu được những việc trước kia mình làm là cỡ nào sai lầm. Y cảm thấy có lỗi với người cha luôn đặt hi vọng nơi y.
Tộc trưởng thở dài nói : " Đã chọn được người làm tộc trưởng kế nhiệm. Được mọi người trong bộ lạc chọn ra, con có biết đó là ai không? ".
Bối Cách thẫn thờ nhìn cha mình, chức vụ mà trước đây y nghiễm nhiên nghĩ sẽ là của mình. Giờ đây xa vời tầm tay chính mình, Bối Cách cắn môi nói : " Không phải con phải không ạ?"
Tộc trưởng gật đầu, nói : " Là Lôi Á".
Nhìn đứa con trai mà trước đây mình vô cùng tự hào. Tộc trưởng không khỏi đau lòng, trước đây Lôi Á và Bối Cách so với nhau. Mọi người sẽ thiên về phía Bối Cách vì Lôi Á là người lạnh nhạt cả ngày chỉ trưng một khuôn mặt nên không mấy được lòng người.
Nhưng bản thân tộc trưởng biết, Lôi Á là người làm việc quyết đoán. Suy nghĩ lại chu đáo vẹn toàn làm tộc trưởng thì thích hợp hơn. Ông chỉ mong Bối Cách sẽ tiến bộ hơn chức vụ tộc trưởng vẫn sẽ rơi vào tay y. Nhưng đứa con trai này không ngừng làm ông thất vọng.
Từ việc y bỏ rơi Tiểu Đồng làm tộc trưởng như già đi chục tuổi nhưng Bối Cách không hề hiểu. Lúc đó còn nói ông vì tình nghĩa với bạn mà hủy hạnh phúc của y. Càng về sau tộc trưởng càng thấy con trai mình không đủ chín chắn để làm tộc trưởng. Khi các trưởng lão tán thành chọn Lôi Á, tộc trưởng không nói được một lời.
Tộc trưởng thương con trai mình, nhưng ông càng thương hơn chính là cả bộ lạc. Vì vậy nhất định phải chọn người phù hợp nhất. Nhìn con trai ảm đạm ra về tộc trưởng mệt mỏi dựa vào ghế ông cũng đã già rồi.....