An Á rất cảm kích vì mình lại có thêm cơ hội được sống làm một người có ích. Không thể chiến đấu, trở thành một người tàn tật đã làm cho An Á gần như sụp đổ. Cứ ngỡ vào bộ lạc Cách Nhĩ là may mắn lớn nhất trong đời mình.
Nhưng không ngờ hạnh phúc cũng không kéo dài được bao lâu. Khi An Á nhận ra gần đây mọi người đối xử với mình xa cách hơn lúc trước ,rồi phát hiện ra, ra là mọi người đã biết mình từng là người của bộ lạc Ba Lạc.
Cuộc sống của An Á kể từ lúc đó giống như là bị cô lập vậy, An Á buồn phiền, đau lòng nhưng lại không nỡ rời đi. Nghĩ đến tiểu giống cái rơi nước mắt đau lòng vì người như mình. Nhớ đến những người tươi cười niềm nở chào đón mình vào bộ lạc. Nhớ đến việc mình lại một lần nữa có thể săn bắn An Á lại cắn răng cố gắng trụ lại.
Ô Nhã không hiểu, tại sao An Á lại tránh mặt mình mỗi lần thấy cậu An Á đều nói có chuyện rồi đi, không chịu nói chuyện với mình. Ô Nhã nghĩ " An Á ghét mình rồi sao? ".
Nhưng lại nghĩ đến hình bóng thú nhân lúc mình gặp nạn không từ hiểm nguy, bất chấp việc mạng sống của mình bị đe dọa. Trong người Ô Nhã liền cảm thấy có một cỗ cảm xúc kì lạ dấy lên. Cắn răng nhìn bóng dáng thú nhân lặng lẽ đi xa Ô Nhã cảm thấy đau nhói.
Thẫn thờ trở về, không ngờ lại nghe được bạn tốt Mễ Tư của mình đang nói xấu An Á. Ô Nhã chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị đốt cháy. Không nghĩ được gì liền chạy lên bện vực An Á. Nói qua nói lại một hồi, không ngờ liền nghe được Mễ Tư nói : " Ô Nhã bây giờ hay lắm, đi theo ti tế đại nhân như vậy. Cậu biết là tôi và Tiểu Đồng không đội trời chung, cậu còn đứng về phía hắn, giờ còn chạy theo một thú nhân tàn phế. Cậu cũng giống hệt như đám á thú kia, thấp kém như vậy".
Ô Nhã bàng hoàng không tin được nhìn Mễ Tư. Cậu không ngờ người bạn mình cho là dịu dàng lương thiện lại có thể là người như vậy. Cậu lúc nào cũng bênh Mễ Tư bất kể Thải Ni trước đây có nói thế nào đều không nghe không ngờ lại nhận lấy kết quả như vậy. Nhìn Mễ Tư phủi mông quay đi, Ô Nhã chợt cảm thấy những chuyện mình làm ngu ngốc đến như thế nào.
Không nhịn được ngồi khóc, không ngờ lại gặp được bạn tốt năm xưa. Nhìn Thải Ni, Ô Nhã cảm thấy hối hận và xấu hổ không thôi về những việc mình làm. Cậu muốn mở miệng nói xin lỗi vì đã không tin Thải Ni nhưng lại nói không nên lời.
Cuối cùng Thải Ni thấy Ô Nhã quá bất thường, đành phải ngồi lại an ủi. Sau khi nghe Ô Nhã tâm sự liền thở dài nói : " Tôi đã nói nhưng cậu cứ không tin".
Ô Nhã gục mặt khóc, chợt nghe Thải Ni nói : " Mà cậu sao lại quan tâm đến An Á như vậy? Dù An Á đã cứu cậu thì cũng đã được bộ lạc trả ơn rồi mà?".
Ô Nhã ngừng khóc ngẩng mặt lên nhìn Thải Ni. Đúng vậy sao mình lại quan tâm đến An Á như vậy? Sao lại khó chịu khi y bị nói xấu? Sao lại đau lòng khi y tránh mặt mình.
Nhìn Ô Nhã xoắn xuýt, Thải Ni có gì mà không hiểu liền ngập ngừng hỏi : " Cậu không phải là thích An Á rồi đi?"
Ô Nhã liền cảm thấy mặt mình nóng lên, muốn phản bác nhưng lại không biết nói sao. Thải Ni nhìn Ô Nhã, nói : ' An Á là thú nhân tật nguyền lại là người bộ lạc khác sao Ô Nhã có thể thích y được"
Ô Nhã nghe vậy liền tạc mao nói : " Không được nói như vậy".
Nhìn Thải Ni mỉm cưởi nhìn mình, Ô Nhã liền hiểu ra. Đây là Thải Ni chọc mình, Thải Ni nghĩ xem ra Ô Nhã thích An Á thật rồi. Liền nói : " Thích thì phải bắt lấy, giống như Tiểu Đồng vậy Lôi Á liền không thoát khỏi tay y. Tuy An Á bị tật nhưng vẫn chiến đấu tốt, nhân phẩm lại không tệ Ô Nhã còn suy nghĩ gì nữa? ".
Ô Nhã đỏ mặt, nhờ Thải Ni thông suốt liền thường xuyên đi tìm An Á. Mặc cho y tránh mặt mình như nào. Đối với việc này An Á cảm thấy rất bối rối. Dĩ nhiễn là An Á cũng thích Ô Nhã, nhưng khổ nổi lại cảm thấy mình không xứng với người ta nên càng tránh mặt.
Một hôm An Á về nhà thì thấy Ô Nhã đã đứng trước của nhà mình liền muốn trốn, bị Ô Nhã bắt lại. Ô Nhã cản thấy rất ủy khuất, mình đã làm tới vậy y còn tránh mình. Liền khóc đi ra, An Á thấy Ô Nhã khóc liền luống cuống.
Ô Nhã liền khóc nói: " Ngươi còn tránh, ngươi tránh cái gì? Bộ ta là thú dữ sao? Ta đã vứt bỏ sĩ diện theo ngươi, ngươi lại dám trốn ta".
An Á nhìn mọi người xung quanh hóng hớt. Vội vàng nói : " Ta không có, Ô Nhã ta là một thú nhân bị tật ta không muốn làm khổ em".
Ô Nhã đấm vào ngực y nói : " Ta cứ thích ngươi như thế đó ta có than khổ đâu".
Cuối cùng An Á cũng chịu thua trước nước mắt của Ô Nhã. Mùa xuân năm sau liền cử hành nghi thức bạn lữ. Theo cách mới của tế tự Thịnh Đồng
( Thịnh Đồng đã sửa nghi lễ khá giống với lễ cưới hiện đại)