Ninh Khâm Hòa đã hơn nửa tháng không xuống núi, cậu ta không chỉ muốn nhìn sư huynh trừ quỷ, mà còn nhớ thương bánh gạo nếp dưới chân núi kia nhiều hơn.
Núi Thanh Vân chỉ có một con đường đá, muốn đi lên chùa phải dựa vào hai chân bước từng bước một, xe cộ không thể đi lên, bởi vậy Ninh Khâm Hòa không thường xuyên xuống núi.
Thời gian lên xuống núi phải mất gần hai tiếng đồng hồ, mỗi ngày đi bộ như vậy làm sao mà chịu nổi.
Khi bọn họ đến chân núi thì mặt trời đã lặn về hướng tây.
Đôi vợ chồng này sợ con trai một mình ở dưới chân núi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy họ đã trói tay chân và nhốt con trai ở trong phòng khách sạn.
Từ Vân Thư vào cửa, Ninh Khâm Hòa theo sát phía sau.
Trong phòng, một người đàn ông khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đang ngồi trên ghế.
Tóc anh ta nhếch nhác, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt có những vệt máu đỏ loang lổ hung dữ như rắn, cả người bị trói vào ghế bằng sợi dây thừng, ai không biết còn tưởng rằng đây là hiện trường án mạng giam cầm gì đó.
Nhìn thấy mấy người xông vào phòng, tâm tình người đàn ông trở nên kích động, đầu dùng sức ngửa ra sau, đụng vào lưng ghế phát ra âm thanh lạch cạch.
"Tiểu Triết..." Người phụ nữ vội vàng đỡ đầu anh ta lại, nước mắt lại chảy xuống, "Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải để nó chịu khổ như thế này..."
Người đàn ông thở dài, hỏi Từ Vân Thư: "Đạo trưởng, Tiểu Triết làm sao vậy?”
Đầu Tiểu Triết bị mẹ mình giữ chặt, anh ta khịt mũi bất mãn, miệng lẩm bẩm: "Rượu, cho tao rượu...”
“Đi chết, đều chết hết cho tao...”
Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng khi mở miệng lại là giọng nữ khàn khàn, nói lộn xộn hai chữ "Rượu" và "Chết".
Ninh Khâm Hòa cảm thấy khiếp người, nổi da gà, trốn về phía sau sư huynh.
Ánh mắt Từ Vân Thư nhàn nhạt, không trả lời ngay.
Nếu như lúc này có người nghiêm túc nhìn kỹ anh, sẽ phát hiện cảnh tượng phản chiếu trong con ngươi nhạt màu của anh khác với những gì mà người thường nhìn thấy.
Trong tầm nhìn của anh, Tiểu Triết không phải là Tiểu Triết đầu bù tóc rối này, mà là một cô gái trẻ tuổi.
Hai mắt cô gái say xỉn, tóc dài quá vai, làn da trắng đến đáng sợ, thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu xanh lam trên cần cổ gầy gò.
Cô dường như phát hiện ra điều gì đó, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Từ Vân Thư.
Từ Vân Thư không sợ, lẳng lặng đối diện với cô, cặp mắt say rượu kia đột nhiên tỉnh táo.
Từ Vân Thư thu hồi ánh mắt, nói: "Tiểu Triết bị quỷ nhập vào.”
Hai vợ chồng đều sửng sốt, mặc dù trước đây cũng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng khi chính tai nghe được đạo sĩ nói như vậy, bọn họ vẫn không thể tin được.
Trên thế giới này thật sự tồn tại ma quỷ sao?
Thấy hai người không nói gì, Từ Vân Thư bổ sung: "Nữ quỷ.”
Người phụ nữ rốt cục hoàn hồn, run rẩy hỏi: "Đạo trưởng, cái này, Tiểu Triết......" Nhắc tới quỷ, bà không khỏi nói năng lộn xộn.
Đối với những thứ mà khoa học không thể giải thích được, như quỷ thần, người ta thường tỏ ra kính sợ.
Kính thần, sợ quỷ.
Từ Vân Thư đã quen với việc nhắc đến ma quỷ là mọi người sẽ biến sắc, mắt nhìn Tiểu Triết, nói ra suy luận của mình: "Bà nói rằng tính tình của anh ta đột nhiên thay đổi vào một tuần trước, tức là vào ngày 16 tháng 8."
Mười sáu, trăng tròn.
Mặt trời là dương, mặt trăng là âm.
Sự tròn trịa và khuyết của mặt trăng tượng trưng cho mức độ âm khí nặng nhẹ, đây cũng là lý do vì sao đêm trăng tròn dễ dàng xảy ra sự kiện kì lạ nhất.
"Có lẽ anh ta đã đi đến một nơi không sạch sẽ vào ngày hôm đó, cho nên đã bị nữ quỷ nhập thân, hiện tại trong cơ thể này có hai linh hồn, linh hồn của Tiểu Triết bị nữ quỷ đè ép không thể thoát ra được, cho nên giọng nói của anh ta cũng biến thành phụ nữ."
Người phụ nữ vừa nghe, thiếu chút nữa ngất đi.
"Những lời kia, đều là nữ, nữ quỷ nói?" Trên trán ba Tiểu Triết lấm tấm vài giọt mồ hôi, bắt lấy cánh tay Từ Vân Thư: "Đạo trưởng, vậy chúng tôi phải làm như thế nào, phải làm sao mới có thể để cho Tiểu Triết trở về..."
Mẹ Tiểu Triết ngập ngừng nói: "Bình thường nó đều rất nghe lời, sao lại dính phải thứ không sạch sẽ, đạo trưởng, xin ngài nhất định phải giúp chúng tôi..."
Sắc mặt Từ Vân Thư trầm ổn, ngữ khí bình tĩnh: "Nữ quỷ đến như thế nào, thì để cô ta rời đi như thế đó."
Sau đó lại phân phó với Ninh Khâm Hòa: "Phù, bút, mực."
Ninh Khâm Hòa nhanh nhẹn mở ba lô ra, nói với hai vợ chồng: "Sư huynh của tôi cần nửa giờ, trong khoảng thời gian này hai vị phải tránh ra xa ba mét, nhớ giữ im lặng, cho dù nghe hay nhìn thấy gì cũng không thể lên tiếng."
Hai vợ chồng lần đầu tiên tiếp xúc loại chuyện này, liếc mắt nhìn nhau, liên tục đồng ý rồi lui về phía cửa phòng.
Từ Vân Thư đóng rèm cửa lại, nhận lấy những thứ mà Ninh Khâm Hòa đưa tới, lấy ghế dựa của Tiểu Triết làm tâm điểm, dùng bút chấm mực vẽ một vòng tròn trên sàn nhà.
Nữ quỷ kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Vân Thư, miệng lưỡi chửi rủa cái gì đó không rõ ràng.
Từ Vân Thư hờ hững, cầm lấy giấy phù trắng chuẩn bị vẽ phù.
Sau khi anh hạ bút, Ninh Khâm Hòa cũng né ra phía xa.
Cha mẹ Tiểu Triết không khỏi lo lắng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Khâm Hòa, đưa cậu ta ra hành lang, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu đạo trưởng đang chuẩn bị làm cái gì vậy?"
Ninh Khâm Hòa lời ít ý nhiều: "Trừ tà.”
Hai người vẫn còn lo lắng, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày chưa từng biến mất.
Ninh Khâm Hòa liền nói thêm vài câu: "Yên tâm đi, đừng thấy sư huynh của tôi con trẻ, bắt đầu từ năm mười bảy tuổi là anh ấy đã có thể tự mình xua đuổi ma quỷ rồi..." Ninh Khâm Hòa tính toán: "Cũng phải đuổi trên dưới một trăm con rồi."