Bạch Đà Sơn.
Âu Dương Khắc đăm chiêu nhìn nữ nhân mặc y phục màu tím trên giường.
“Công tử sư phụ, nữ nhân này sống dở chết dở, lại còn là một kẻ mù, tại sao lại mất công đưa cô ta lên núi?”
“Ta tự có tính toán.” Âu Dương Khắc phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người lui ra.
Từ lúc còn nhỏ, bên người Âu Dương Khắc đã không thiếu nữ nhân. Tiếng háo sắc của thiếu chủ Bạch Đà Sơn lan xa, duyệt qua vô số người, khẩu vị cũng ngày càng trở nên xoi mói.
Hắn xuống núi nuôi rắn, lúc nhìn thấy cô nương mặc y phục màu tím này thực sự có hơi kinh ngạc. Không phải vì hốc mắt lõm xuống của nàng mà là vì vết máu trên ngón trỏ và ngón giữa của nàng.
Nếu hắn đoán không nhầm, con ngươi của cô nương này là so chính nàng móc xuống.
Âu Dương Khắc lắc quạt mỉm cười, cô nương này đúng là một người có cá tính.
Mạch tượng vững vàng chỉ là do tâm tình quá kích động, đại khái thời gian nửa ly trà là có thể tỉnh lại.
Quả nhiên, một bình Ô Long chưa uống được mấy ngụm thì người trên giường đã ngồi vụt dậy, hai tay mò mẫm phía trước, trong miệng không ngừng gọi: “Tỷ phu, tỷ phu...”
Âu Dương Khắc nhấp ngụm trà sau đó mỉm cười đến gần: “Cô nương tỉnh rồi?”
“Tại sao ta không chết? Tỷ phu của ta đâu? Ngươi là ai?” Vừa nói vừa lui về góc giường.
Âu Dương Khắc ôn nhu nói: “Tại hạ Âu Dương Khắc, nhìn thấy cô nương ở dưới chân núi, cô nương yên tâm, đôi mắt của cô nương, tại hạ sẽ nghĩ cách chữa khỏi. Xin hỏi cao tính đại danh của cô nương?”
“Âu Dương công tử, ta cầu xin ngươi... giúp ta tìm tỷ phu có được không.... Huynh ấy cùng với ta....” Cô nương kia vừa nói vừa khóc, cầm chặt cánh tay của Âu Dương Khắc không buông.
Ống tay áo trắng như tuyết xuất hiện vết bẩn, Âu Dương Khắc nhíu mày “Vậy xin cô nương nói cho tại hạ, dung mạo của tỷ phu cô nương ra sao?”
“Huynh ấy... Huynh ấy mặc trang phục người Khiết Đan, cao chín thước, mày rậm mắt to, trước ngực.... có cắm hai thanh dao găm.” dien3dan8l3quydon
“Người Khiết Đan?”
“Ta cho ngươi biết, khi tỷ phu ta còn sống là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, bang chủ Cái Bang, nếu như ngươi dám bắt nạt ta, sẽ có rất nhiều người giúp ta giáo huấn ngươi!”
Âu Dương Khắc cười nói: “Cô nương, ở Tây Vực, Cái Bang muốn nói chuyện cũng phải hỏi qua Bạch Đà Sơn của ta, còn Liêu Quốc... vẫn còn di dân(*) sao?”
(*) Di dân: người dân trung thành với triều đại trước, người sống sót sau đại loạn.
“Ngươi nói cái gì? Tây Vực? Liêu Quốc... đã diệt vong?”
“Cô nương không biết sao? Nơi này là Bạch Đà Sơn ở Tây Vực, tại hạ là thiếu chủ Bạch Đà Sơn.” Từ trước đến nay, đối với nữ nhân, Âu Dương Khắc vẫn luôn có kiên trì, đặc biệt là đối với nữ nhân xinh đẹp.
“Ta lẽ ra phải ở Nhạn Môn Quan, tại sao lại đến Tây Vực? Không phải Gia Luật Hồng vừa thắng lợi trở về sao? Sao có thể bị diệt nhanh như vậy?”
“Gia Luật Hồng? Ha ha ha” Âu Dương Khắc dùng quạt nhẹ nhàng nâng cằm cô nương kia lên: “Cô nương, nàng thực sự là ở trong núi quá lâu, không biết thế sự sao?”
Nữ tử kia đẩy quạt sắt ra, quay đầu qua chỗ khác, hung dữ nói: “Ngươi không muốn giúp ta tìm tỷ phu thì giết ta đi! Ném ta xuống dưới vách núi ở Nhạn Môn Quan là được!”
“Bạch Đà Sơn của chúng ta có một quy củ, nữ nhân chết rồi sẽ bị đem đi nuôi rắn. Lại nói, Nhạn Môn Quan xa như vậy, Âu Dương Khắc ta tuy thương hương tiếc ngọc, nhưng mà ta chỉ thích nữ nhân còn sống, chết rồi, ta cũng mặc kệ.” Âu Dương Khắc nói xong, dùng quạt sắt điểm huyệt đạo của nữ tử kia, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường.
“Nếu cô nương không muốn nói tên mình vậy tại hạ đành phải gọi bừa thôi. Cô nương mặc một thân y phục màu tím, vậy gọi là A Tử đi, thế nào?”
“Ngươi...” Làm sao biết tên ta là A Tử?
“Ta thích nữ nhân quật cường, ta cũng muốn nhìn xem, khi nàng có đôi mắt thì sẽ có dáng vẻ như thế nào.” Âu Dương Khắc nói xong, cười lớn đi ra ngoài.
A Tử nằm trên giường không thể động đậy, trong lòng đau thương. Tỷ phu lần này thực sự đã chết rồi. Nhưng mà không biết tại sao mình lại đến nơi quỷ quái này, thậm chí cũng không thể chết cùng huynh ấy.
Nàng lẩm bẩm nói: “Tỷ tỷ... Từ đầu đến cuối, huynh ấy đều là của tỷ...”
Nàng bắt đầu hơi hối hận, hối hận mình lại móc mắt đi. Nơi này là Tây Vực, nếu như có thể nhìn thấy thì mình còn có thể đi về Nhạn Môn Quan.
Khi Âu Dương Khắc trở lại thì dien phía sau có một nữ tử áo trắng dan bên một cái khay theo sau, trên khay đặt một con dao nhỏ tinh xảo và một hộp gỗ nhỏ.
“Công tử sư phụ, dao này là để cho cô nương này dùng sao?”
Âu Dương Khắc nhẹ nhàng nở nụ cười, giơ tay vuốt ve gương mặt của nữ tử áo trắng, miệng kề sát vào tai nàng ta, chậm rãi thổi khí, nói: “Tiểu Mai, từ trên xuống dưới Bạch Đà Sơn này chỉ có đôi mắt của ngươi là đẹp nhất, linh động trong suốt, khiến cho người ta nhìn vào sẽ thần hồn điên đảo.”
Gò má đỏ ửng của Tiểu Mai cười ra hai núm đồng tiền: “Công tử sư phụ... Ngài quá khen rồi...”
Âu Dương Khắc hôn nhẹ lên núm đồng tiền: “Vậy, cho ta mượn dùng một chút có được không?”
“Công tử, đừng mà.... Á.....”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, thanh đao nhỏ trong khay Âu Dương Khắc tiến vào lui ra hai lần, một đôi mắt liền bị móc ra.
Âu Dương Khắc cũng chỉ nhìn thấy cách đổi mắt này trong điển tịch, hắn thấy vùng tụ máu trong mắt A Tử chưa tím đen cho nên bí quá hóa liều, thử một lần. Nếu như thất bại, Âu Dương thiếu chủ là hắn cũng không có gì hối tiếc, nữ nhân mà.
Đổi mắt xong, băng bó cẩn thận lại, Âu Dương Khắc đã đổ mồ hôi đầm đìa nhưng lời nói ra lại trầm ổn mạnh mẽ, tràn đầy tự tin: “Qua bảy ngày sau là nàng có thể nhìn được.”
A Tử lầu bầu nói: “Đừng tưởng rằng ngươi giúp ta đổi mắt thì ta sẽ nợ ngươi.” Tỷ phu đã nói, nợ người khác thì phải trả.
“Đương nhiên, cô nương không cần để tâm.” Âu Dương Khắc nói xong, xoay người vỗ về gò má Tiểu Mai, nói: “Tiểu Mai, ngươi đã giúp ta một việc lớn, ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”
Tiểu Mai ôm hốc mắt vẫn còn đang chảy máu, run lẩy bẩy.
“Người đâu.” Âu Dương Khắc nói với hai tỳ nữ: “Đưa nàng ta đi, chăm sóc thật tốt.”
“Ta vốn cho rằng ngươi sẽ sợ đến run rẩy.” Âu Dương Khắc hứng thú nhìn A Tử mặt không biến sắc: “A Tử cô nương, nàng thật sự khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” anhtho.
“Thiểu kiến đa quái (*)” Kiệt tác Thiết Sửu của A Tử, không biết Âu Dương công tử có thể liếc mắt nhìn không.
(*) Thiểu kiến đa quái: Thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ những người ít thấy chuyện khác thường thì luôn cảm thấy kỳ lạ, sau này được dùng để chê cười những người nông cạn.
“Cô nương nói tỷ phu của cô nương là Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, còn từng làm bang chủ Cái bang?”
“Thế nào, sợ rồi sao?”
“Theo tại hạ được biết, Cái Bang thực sự đã từng có một vị bang chủ là người Khiết Đan.”
“Coi như ngươi thức thời.”
“Tỷ phu của cô nương tên là Tiêu Phong?”
“Hừ, tỷ phu ta là đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh, quả nhiên ngay cả nông dân trong núi như ngươi cũng biết được.”
“Ha ha ha... Cô nương, Tiêu đại hiệp đã tạ thế hơn 100 năm rồi, coi như tỷ tỷ và tỷ phu của cô nương cùng tuổi, cô nương kém tỷ tỷ 40 tuổi thì bây giờ cô nương cũng nên hơn 100 tuổi rồi.”
“Ngươi nói láo!”
“Cô nương, Âu Dương Khắc ta chưa bao giờ lừa gạt nữ tử thông minh.”
“Ngươi... Ngươi nói Liêu Quốc đã diệt vong? Tỷ phu ta đã chết hơn 100 năm? Những điều này đều là thật sao?”
“Đương nhiên.”
A Tử nghĩ thầm, người này ăn nói mạch lạc rõ ràng, chẳng lẽ mình đã ngủ một giấc ngủ 100 năm?
“Vậy Đại Tống thì sao?”
“Đại Tống, theo ta thấy, khí số cũng sắp tận rồi.”
A Tử thở dài một hơi, Đại Tống không diệt vong, không biết anh rể có thấy vui mừng không.
“Vậy còn Đại Lý?”
“Cũng vẫn còn, có điều, năm sau không bằng năm trước. Cô nương có quan hệ gì với Đại Lý?”
“Không liên quan đến ngươi!”
“Ha ha ha. vậy tại hạ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.”
Nỗi băn khoăn trong lòng Âu Dương Khắc xuất hiện tầng lầng lớp lớp, hắn mơ hồ nhớ tới thúc phụ đã từng nhắc tới chuyện giang hồ 100 năm về trước. Nếu như Tiêu Phong thực sự là anh rể của nữ tử kia, vậy chẳng phải nàng là...
Trong Tàng Thư Các, quyển sách trên tay Âu Dương Khắc xoạch một tiếng, rơi xuống mặt đất. Chữ viết trên trang sách ố vàng đã hơi mờ: “.... Con gái Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần của Đại Lý, được phong làm Bình Nam Công chúa của Liêu Quốc, đệ tử của Đinh Xuân Thu phái Tinh Túc, tại năm Thiệu Khánh thứ nhất theo Tiêu Phong tự vẫn ở Nhan Môn Quan, thọ 17 tuổi. Đại Lý Quốc truy phong là Kim Thành Công chúa. Không tìm được hài cốt, di vật được chôn ở chùa Sùng Thánh.”