Khi còn trẻ đã thành danh, con đường quan lộ rộng mở, thánh sủng sâu sắc, rồi sau này quyền khuynh triều dã, lạnh lùng vô tình.
Đây đại khái là hình ảnh của Thái phó đại nhân Hứa Nghiên Hành trong mắt mọi người.
Hắn thầm cười nhạt, đâu có gì lạnh lùng vô tình, chẳng qua người đối diện không phải là người trong lòng.
Trong những năm đó, hắn theo Hoàng thượng ngự giá thân chính, lập nhiều chiến công, được tấn chức làm Binh Bộ thị lang, ban thưởng ngự kiếm, từ đó trở thành sủng thần của bệ hạ trong lời của người khác.
Hắn nhớ, đó là năm Khang Khánh thứ bốn mươi mốt.
Năm đó mười tám tuổi, đã sớm thực hiện lễ đội mũ, a tỷ quay sang lo liệu hôn sự cho hắn.
Nhưng chỉ một tháng sau lễ nhược quán, hắn lại phụng chỉ theo Hoàng thượng nam hạ, tuần tra Giang Châu.
Trên đường đi, hắn nhận được thư tố cáo nặc danh và chứng cớ về Trịnh phủ giàu có ở địa phương, Thánh thượng giận dữ, đến Giang Châu liền phái hắn dẫn người đến kê biên tài sản Trịnh phủ.
Lại không ngờ rằng, trong một cơ hội tình cờ, trong phòng củi ở Trịnh phủ, hắn đã cứu được một tiểu cô nương.
Cánh cửa gỗ xỉn màu bị thuộc hạ đá văng ra, hắn bước vào, ánh sáng từ ngoài chiếu xuống, dừng trên người tiểu cô nương một thân đầy bụi bặm.
Nàng cuộn tròn thân mình, cứ như thế ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt xám xịt chỉ có đôi mắt đen láy nổi bật, dưới mắt còn vương vệt nước mắt dính bụi.
Trong một khoảnh khắc mơ hồ, như bị thúc đẩy, hắn lại nửa ngồi xổm xuống, kiên nhẫn từng chút một tháo dây trói cho nàng, rồi nghe nàng ngốc nghếch hỏi, Ngươi đến cứu ta sao?
Nghe câu đó, hắn cười khẽ trong lòng.
Hắn sẽ chủ động cứu một người sao?
Sẽ không, những người không liên quan đến hắn, cho dù nằm chảy m.
á.
u trước mặt hắn, mí mắt của hắn cũng sẽ không chớp một chút.
Nghĩ vậy, nhưng tay hắn vẫn tiếp tục, chậm rãi và nhẹ nhàng, như sợ làm tổn thương tay nàng.
Khi hoàn thành, hắn mặt không biểu cảm rời đi, nhưng nàng lại nắm lấy áo hắn, hắn nhìn thấy bàn tay gầy guộc của nàng chạm vào góc áo, rồi lại cẩn thận buông xuống.
Như một đứa trẻ mắc lỗi, lo lắng và bối rối.
Dưới sự thúc giục của thuộc hạ, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng sau hai bước lại ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại.
Đó là cảnh tượng như thế nào – Là một buổi chiều nắng nhẹ bình thường, ánh mặt trời rải vụn trên sàn nhà, dừng trên người nàng, bộ quần áo rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, nước mắt hòa lẫn bụi bặm trên má, mũi và môi.
Nhưng điều hắn nhìn thấy đầu tiên lại là đôi mắt đen láy sáng ngời, như đá mã não thượng hạng và ngọc đen, mặc dù vai co rúm lại, nhưng đáy mắt lại tràn đầy hy vọng và ngây thơ.
Đây là ánh mắt mà hắn chưa từng thấy, lần đầu tiên, từ một người mà hắn nhìn vào, cảm giác vừa sợ hãi vừa mong chờ như thế.
Phải biết rằng, khi người khác nhìn hắn, trong mắt bọn họ hoặc là tuyệt đối sợ hãi, hoặc là tuyệt đối nịnh hót, hoặc là tuyệt đối căm ghét.
Có những người, trong cuộc đời của một người khác, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cũng là điều đặc biệt.
Vì vậy, khoảnh khắc đó hắn thừa nhận trong lòng mình hiếm khi mềm mại, điều này gọi là gì?
Tấm lòng trắc ẩn.
Sau đó hắn cho nàng vào cung.
Trong khi xử lý vụ việc Trịnh phủ, hắn không khỏi ra tay thật nặng, trong cuộc thẩm vấn tại nhà lao, đã sử dụng đại hình, người đó không qua khỏi.
Vốn là tính toán từ chỗ này hỏi ra chứng cớ phạm tội cấu kết với quan viên triều đình, nhưng như thế tự nhiên không thể điều tra tiếp.
Vì vậy, Thánh thượng tức giận, trong cơn giận dữ muốn cách chức hắn.
Sau lại là vị quý phi nương nương được sủng ái đã cầu xin cho hắn.
Hắn làm sao không nhận ra, bà ta không phải là người vô duyên vô cớ sẽ ra mặt cho người khác, chỉ đớn giản khiến hắn nợ bà ta một ân tình mà thôi.
Trước khi rời khỏi hành cung, hắn nghe một vài cung nữ nói, tiểu cung nữ mới đến bị ốm nặng, sợ là không qua khỏi.
Hắn đã sai Tiêu Sâm đi thăm dò một chút, quả nhiên là nàng.
Vì vậy hắn đã tìm thái y đi cùng, ý bảo ông ta chữa bệnh cho tiểu cung nữ đó.
Sau này, hắn cũng không rõ câu chuyện như thế nào lại trở thành Vệ quý phi dẫn thái y đến.
Nàng chưa khỏi bệnh hẳn, hắn liền phụng chỉ trở về Nghiệp Đô.
Gặp lại đã là hai tháng sau.
Lúc đó hắn đang bị tỷ tỷ nói bên tai rằng cô nương nhà này tốt thế nào, thiên kim nhà kia rất phù hợp, trong lòng đầy sự không kiên nhẫn.
Sau khi tan triều, lười trơ về Hứa phủ, dựa vào chút sủng ái của Hoàng thượng, hắn không kiêng nể đi vào cung, thái giám tổng quản thấy hắn cũng phải cười chào.
Lúc đó vừa vào đông, tuy không có mưa cùng tuyết nhưng gió lạnh thổi từng cơn lạnh run, ở một góc, hắn thoáng thấy nàng ngồi xổm ở góc tường.
Mặc bộ quần áo chỉnh tề sạch sẽ, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím tái vì lạnh, thậm chí có chút nứt nẻ, đôi mắt cũng không còn ánh sáng như lần đầu gặp, mờ mịt như bị một lớp sương phủ lên, đứng trước nàng là vài cung nữ, miệng nói luyên thuyên, thỉnh thoảng lại kéo tóc nàng.
Hắn nhắm mắt lại, rồi bước ra ngoài, chỉ ho khan một tiếng, mấy cung nữ kia lập tức hoảng sợ, cúi người chạy đi.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng sáng lên, hắn biết, nàng đã nhận ra hắn.
Hắn nửa ngồi, nói với nàng, muốn sinh tồn ở trong cung, phải học cách kìm hãm ánh sáng của mình, phải biết kiên nhẫn, phải học cách lạnh lùng vô tình.
Nàng ngây ngốc gật đầu, khóe mắt bắt đầu đỏ lên nhưng cố gắng không để nước mắt rơi.
Hắn nói, khóc đi, đừng khóc trước mặt người khác, điều đó chỉ làm lộ ra điểm yếu của ngươi.
Nàng ừm một tiếng rồi khóc thành tiếng, nghẹn ngào hỏi hắn, có thể khóc trước mặt ngài không?
Hắn gật đầu.
Nàng lại nói, ngài là người tốt.
.