Ngày hôm sau, các triều thần vẫn còn chìm đắm trong không khí hòa thuận hôm qua, nhưng chưa kịp thoải mái một ngày, bỗng nhiên một tiểu thám tử đến truyền tin khiến bọn họ sợ hãi đên mức tỉnh táo lại, sắc mặt nghiêm trọng, thân thể cúi thấp xuống.
Theo thám tử này báo lại, An Vương gia Triệu Gia Du vào hai tháng trước đã thể hiện lòng trung với Hoàng thượng, nhưng lại âm thầm cấu kết với Lương Vương ở Định Châu, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, đã cao luyện binh mã, lấy lý do Hoàng đế tuổi còn nhỏ, quyền thần thao túng, nhằm thanh trừ những kẻ xấu, chấn hưng triều Đại Nghiệp mà đem binh làm phản.
“Xin bệ hạ định đoạt.
” Tất cả mọi người quỳ xuống đồng thanh kêu lên.
Tiểu Hoàng đế vẫn như đang trong mơ, nói chuyện với giọng điệu trẻ con, hỏi Hứa Nghiên Hành, “Thái phó đại nhân, nhị ca muốn làm gì? Trẫm sợ.
”
Hứa Nghiên Hành giữ vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoảng loạn, như thể chuyện lớn nhất trên đời cũng không thể lay chuyển được cảm xúc của hắn, hắn nhẹ nhàng nói, “Hoàng thượng, có thần ở đây, ngài đừng sợ.
”
“Vậy… Chuyện này, trẫm liền giao cho Thái phó đại nhân.
”
Chúng thần nghe vậy, lập tức đồng thanh nói, “Xin Thái phó đại nhân định đoạt.
”
Hứa Nghiên Hành chậm rãi nói, “Bản quan muốn hỏi ột chút, các vị đại nhân có ai tình nguyện chủ động xin ra trận g.
i.
ế.
c giặc, làm chủ soái, đi đối phó với kẻ địch không?”
Phía dưới lập tức một mảnh im lặng.
Hứa Nghiên Hành hừ nhẹ một tiếng, bước xuống ngự giai, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Thật lâu sau, chỉ thấy Tôn Nhạc Khang bước ra khỏi hàng, bày tỏ nguyện ý dẫn quân đi trước.
Hứa Nghiên Hành lại lắc đầu, chuyện này hôm qua Tôn Nhạc Khang đã nói với hắn, trong lòng sớm đã có kế hoạch, vừa rồi chỉ là thử thách mà thôi, những triều thần này quen sống an nhàn hưởng lạc, nếu thật sự đi ra trận, có thể giữa chừng sẽ ở trên đường mà phản chiến, hơn nữa, thống lĩnh cấm quân không thể một ngày thiếu người, nếu Tôn Nhạc Khang đi, chắc chắn phải tìm người thay thế, một vị trí quan trọng như vậy, ngoài Tôn Nhạc Khang, hắn không tin ai khác.
Hắn lại nhìn một lượt đám triều thần, sau một lúc mới nói, “Binh Bộ thị lang Ngụy Thành Tấn, Nguyên đề đốc Đề đốc phủ nghe lệnh, bản quan phong hai ngươi làm tả hữu nhị tướng, ba ngày sau, theo bản quan xuất chinh.
”
Hứa Nghiên Hành vừa nói xong, cả triều đình đều kinh ngạc, chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp thành Nghiệp Đô, dân chúng bàn tán rằng Thái phó đại nhân quả thật là trung thần bậc nhất của Đại Nghiệp, lại chửi rủa An Vương Triệu Gia Du kia không phải thứ gì tốt, lại muốn mưu quyền soán vị.
* * * * * *
Khi hắn trở về phủ, A Uyển đang ở phòng khách trò chuyện với Hứa thị, người khi nghe được tin tức đã vội vàng từ Hầu phủ chạy đến, Thẩm Bích cũng đi cùng.
Hứa thị thấy hắn vào, lập tức đứng dậy, mặt đầy nước mắt, “Nhiều người như vậy đệ không dùng, lại tự mình đi, lúc này mới… mới thành thân được bao lâu, ra chiến trường…” Âm thanh của Hứa thị nhỏ dần, câu sau không nói ra, nhưng ai cũng hiểu được.
Hứa Nghiên Hành bị Hứa thị kéo tay, cũng không đáp lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía A Uyển đang ngồi ở bên cạnh, nàng ngồi ngay ngắn, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, trên tóc búi có cài chiếc trâm hoa hải đường hắn tặng, cứ lặng lẽ nhìn hắn, đáy mắt rất bình tĩnh.
Giữa bọn họ không biết từ lúc nào đã hình thành sự ăn ý như vậy, nàng không nói nhưng ta đều hiểu, bất kể môi trường xung quanh ra sao, chỉ cần nhìn nhau, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
“Đệ đã là chủ soái, vậy thì không thể không chủ động ra mặt, để tỷ tỷ yên tâm hơn một chút.
”
Hứa thị vẫn đang nói luyên thuyên, Hứa Nghiên Hành đã thu hồi ánh mắt về, đỡ Hứa thị ngồi xuống ghế.
“cũng đâu phải lần đầu ra trận, tỷ đừng lo, trong lòng đệ có chừng mực.
”
Hắn có thể đạt được vị trí này, không phải chỉ dựa vào chút sủng ái của tiên đế, hồi trẻ đã từng theo tiên đế ra trận, những ngày tháng chinh chiến, m.
á.
u nhuộm trên lưỡi d.
a.
o vẫn còn nhớ như in.
“Bao giờ xuất phát?” A Uyển cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, lúc này sắc mặt Hứa thị mới khá hơn nhiều.
“Ba ngày sau.
” Hắn đi đến trước mặt nàng, nhân lúc Hứa thị ở đây, thẳng thắn nói, “Trong thời gian ta không có ở đây, nàng tận lực đừng ra khỏi phủ, nếu không muốn một mình, bảo Thẩm Bích đến đây với nàng.
”
Thẩm Bích nghe vậy, vội nói, “Cữu cữu yên tâm, cháu sẽ thường xuyên đến.
”
Hứa thị vặn xoắn chiếc khăn tay, nhìn A Uyển nói, “Một nữ nhân giữ nhà, thật không an toàn, A Uyển, khi Nghiên Hành đi rồi, muội hãy chuyển đến Hầu phủ, tỷ tỷ sẽ sắp xếp cho muội một căn viện riêng, nếu muốn nói chuyện, thì đến tìm tỷ tỷ hoặc nha đầu A Bích này, không muốn nói thì cứ ở trong viện, sẽ không ai đến làm phiền muội.
” Hứa thị cũng có chút nhạy bén, chuyện đến nước này, biết đôi phu thê có chuyện muốn nói, liền đứng dậy chuẩn bị về phủ.
Thẩm Bích theo sau bà ta, dường như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, cùng Hứa thị về Hầu phủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Nghiên Hành cúi người nắm lấy tay nàng, thân hình cao lớn từ từ ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đôi môi mỏng động đậy, giọng nói bình tĩnh ấm áp, “Ta tưởng nàng sẽ khóc.
”
A Uyển nắm lấy vạt áo hắn, hừ một tiếng, nhưng lời nói lại mềm mại, “Ta sẽ không khóc, ta cũng không muốn đến Hầu phủ, ta phải giữ nhà của chúng ta.
”.