Abo Bia Đỡ Đạn Alpha Đoản Mệnh Một Lòng Làm Cá Mặn


Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần, thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu công bố danh sách giải thưởng thi đua môn vật lý.
Lớp 10/1 và 10/2 xếp hàng cạnh nhau, Văn Diên vô thức tìm bóng dáng của Chử Y Hàm.

Nhưng nhìn quanh hai lần cũng không thấy.
Còn đang thắc mắc không biết Chử Y Hàm đi đâu thì đã nghe Tề Huy loi nhoi hỏi đám con trai bên lớp 10/1.
“Cái vị học thần hạng nhất môn vật lý của lớp mày đâu?”
Nam sinh kia đáp lại: “Nhỏ đó nghỉ rồi.”
“Tại sao nghỉ vậy?” Văn Diên xen ngang vào.
“Sao tao biết được.” Chợt nhận ra không phải là Tề Huy hỏi, thấy dáng dấp của Văn Diên rất xinh đẹp, giọng nói cũng dịu dàng lại.

“À, hình như vì bị bệnh đó”
Văn Diên à một tiếng, trầm ngâm xoay người lại.

Cô đưa tay vào túi áo, vô thức miết lên góc miếng dán cách trở.
Rõ ràng cuối tuần giọng nói lúc giảng bài cho cô vẫn tốt mà.

Sao đột nhiên lại bị bệnh chứ.
Sau khi kết thúc lễ chào cờ trở về lớp, Hà Tầm trên bục giảng phổ biến thêm thông tin.
Văn Diên không chú ý lắng nghe, cuối đầu nhắn tin cho Chử Y Hàm: 【Bạn cùng lớp nói cậu xin nghỉ bệnh】
Một lúc sau, Chử Y Hàm nhắn tin trả lời 【Ừm, dị ứng】
Trứng Muối Solo Cháo: 【Dị ứng nghiêm trọng không?】
Chử Y Hàm: 【Không nghiêm trọng lắm】
Thấy Chử Y Hàm nhắn tin rất chậm lại ngắn gọn, Văn Diên không định làm phiền cô ấy.
Sau khi gửi câu “Nghỉ ngơi thật tốt” xong, Thời Nhiễm dùng cùi chỏ khều Văn Diên một cái:
“Nè, Văn Diên.”
Văn Diên phản xạ có điều kiện thốt ra: “Ồ, em đây.”
Giọng cô không nhỏ, y như cái loa thông minh, trong phòng học truyền đến tiếng nhịn cười.

Thời Nhiễm bên cạnh sững sờ chớp mắt một cái, sau đó không kiềm chế được bật cười: “Đệch mợ, cậu trả lời ồ, em đây cái gì? Cậu là bạn học Tiểu Ái hả?”*
*Dòng điện thoại với loa thông minh Xiaomi ở thị trường Trung Quốc có trợ lý ảo Xiao AI (Tiểu Ái) như Google Assistant, Siri hay Alexa vậy á.
Mấy bàn học xung quanh được dịp cười nắc nẻ.
Văn Diên vẫn chưa hiểu rõ tính huống, ngước nhìn lên bục giảng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Hà Tầm nhìn mình.

Văn Diên dường như có thể nghe thấy dây thần kinh của mình “Rầm” một tiếng gãy đôi.
“Ồ, em đây, vậy em phụ trách việc này đi.” Hà Tầm cười tủm tỉm nói, “Lúc không có tiết học thì em có thể ra sân luyện chơi bóng, lần này chúng ta phải cố gắng, để có thể đánh bại lớp 10/1.”
Văn Diên: “???”
Học sinh trong lớp sôi nổi lên:
“Đánh bại 10/1! ~”
“Đội nữ vùng lên!”
“Văn Diên vùng lên!”
Văn Diên ngơ ngác, quay đầu hỏi Thời Nhiễm: “Phụ trách cái gì?”
“Nảy giờ cậu không nghe Hà tiên cô nói gì hả? Vậy cậu trả lời ồ, em đây làm gì?” Thời Nhiễm cười sặc sụa, đến khi Văn Diên tặng cho cô ánh mắt uy hiếp, cô mới ngừng cười, “Lần trước thi bóng rổ, mấy đứa con trai lớp mình thua lớp 10/1 đó, bây giờ bên đó muốn thắng luôn tụi con gái lớp mình, hẹn tụi con gái lớp mình thứ sáu thi đấu.

Hà tiên cô đang lo không biết nên để ai làm đội trưởng, thì cậu trả lời ồ, em đây đó.”
Không chấp nhận thi đấu cũng tương đương với việc thừa nhận mình đang sợ, còn nếu chấp nhận mà để thua thì cũng làm cho 10/1 thêm chói lóa.

Nhưng nếu thắng thì đối phương cũng có thành tích đã thắng mấy đứa con trai.
10/1 thắng hay thua cũng không thiệt thòi, nhưng 10/2 chỉ có thể chấp nhận thi đấu, hơn nữa còn nhất định phải thắng.
Văn Diên cảm thấy áp lực chất cao như núi, tức giận hỏi: “Vậy cậu gọi tên mình làm gì hả?”
“Thì mình chỉ muốn hỏi cậu có muốn thi không thôi.” Vẻ mặt của Thời Nhiễm trở nên vô tội, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Dù sao tụi mình cũng là một trong số ít Alpha trong lớp mà.”
Văn Diên: “......”
Tốt lắm, không những phải thi đấu, mà còn thành đội trưởng.
Nữ Alpha bên 10/1 ít hơn, vì để công bằng, nên Hà Tầm dặn dò Văn Diên chỉ chọn tối đa ba Alpha.
Thời Nhiễm vì cảm thấy có lỗi với Văn Diên, nên tự đề cử mình, thuận tiện kéo luôn cả Trương Lật Lật, là mãnh tướng đội bóng của trường.

Văn Diên cũng thuyết phục được hai nữa Beta chơi bóng không tệ, Triệu Kỳ và La Vi Duyệt, các thành viên cứ thế mà quyết định.

Gánh vác trên vai tất cả kỳ vọng của thành viên lớp 10/2, năm nữ sinh sau khi bàn bạc quyết định sẽ dùng giờ thể dục và giờ tự học, và mỗi ngày một tiếng đồng hồ sau khi tan học luyện bóng để bồi dưỡng độ ăn ý.
Tan học, vì chậm một bước, sân bóng trong nhà đã bị 10/1 chiếm mất, lớp 10/2 các cô chỉ có thể ra sân bóng bên ngoài.
Đúng lúc con trai lớp 10/2 cũng đang chơi bóng ở ngoài.
Vì lần trước thua thảm hại, lần này chỉ có thể trông chờ vào đội nữ rửa sạch nổi nhục, nên chủ động muốn luyện chơi bóng cùng.
Mấy nam sinh bình thường vẫn chơi bóng với nhau, bất kể là thực lực hay phối hợp đều rất mạnh, mấy người Văn Diên đều bị đánh bại.
Càng chơi càng bực mình, tâm trạng của mấy đứa con gái càng lúc càng kém.

Nghỉ ngơi sau khi chơi xong, ngoại trừ toàn thân đầy mồ hôi ra thì cũng không thu hoạch được gì.
Văn Diên có chút không kiên nhẫn, với trình độ của mấy cô muốn thắng 10/1 xem ra rất khó, còn không bằng dành thời gian ra để học bài.
Sau khi trận đấu kết thúc, tỷ số cách biệt rất kinh khủng, Tề Huy còn nhớ việc mình bị Văn Diên chèn ép, có cơ hội liền bắt đầu chèn ép lại: “Mấy đứa con nít chơi bóng còn tốt hơn so với trình độ của tụi mày.

Thứ sáu này trực tiếp nhận thua luôn là được.”
Nói là nói như thế, nhưng mọi người đều biết cậu ta đang ám chỉ đến ai.
La Vi Duyệt cảm thấy xấu hổ, trách móc Văn Diên có trạng thái rất kém: “Không phải mọi người đều nói thể lực của Alpha rất tốt sao, làm sao có người chơi bóng tệ như thế, đội trưởng Văn Diên, cậu đang chơi bóng rổ hay chơi bóng bay vậy...”
Văn Diên mím môi: “Nếu không đến gặp Hà tiên cô nói muốn đổi mình đi.”
Thời Nhiễm kéo Văn Diên: “Cậu làm sao thế?”
Văn Diên rất nghiêm túc khi nói mấy lời này, cô không muốn chơi bóng rổ, muốn về nhà đọc sách học tập.

Nếu không phải do trời đất đưa đẩy, cô cũng không tham gia vào mấy chuyện này.
Người nói vô tình nhưng người nghe có ý, La Vi Duyệt lập tức bùng nổ: “Sao cậu không nói là bây giờ cậu đang sợ thua lớp 10/1 luôn đi? Không có khoan kim cương thì đừng có làm nghề gốm*, chỉ làm lãng phí thời gian của mọi người.”
*Nôm na là không có khả năng thì đừng làm, phải biết tự lượng sức mình.
“Thôi mà đừng cãi nhau nữa.” Trương Lật Lật giảng hòa: “Mọi người chưa từng chơi bóng với nhau nên không ăn ý là bình thường mà.

Trời nóng thế này chơi bóng kém cũng đúng.

Hay hôm nay tụi mình ngừng ở đây đi, mấy ngày sau luyện nhiều một chút, đừng nóng vội, hôm nay mới ngày đầu tiên thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.

Mình mời mọi người uống nước giải nhiệt ~” Thời Nhiễm phụ họa, “Ngày mai mình với Văn Diên tan học chạy ngay đến giành sân bóng trong nhà nha ~”
Sắc mặt La Vi Duyệt tốt lên một chút, thấy Văn Diên không nhìn mình cũng không nói tiếng nào, cô nàng không muốn chịu thua, khẽ hừ một tiếng, kéo Triệu Kỳ rời đi.
Trương Lật Lật thở dài: “Để mình đi nói chuyện với bọn họ.”
Thời Nhiễm vẫy tay: “Đi đi đi đi, còn vị này cứ giao cho mình.”
Văn Diên nhặt quả bóng rổ nằm trên mặt đất lên.
Thời Nhiễm bước đến gần cô hỏi: “Cậu muốn đến căn tin mua nước không?”
“Đi cất bóng trước đã.” Văn Diên nhẹ giọng nói.
Gần đến cửa phòng dụng cụ, Thời Nhiễm không nhịn được hỏi: “Cậu hôm nay làm sao vậy? Không phải trước đây chơi bóng rổ với mình rất cool sao?”
“Thật ra...” Văn Diên im lặng.
Hai nữ sinh lớp 10/1 đã gặp trên sân bóng rổ trong nhà đang ở trong phòng dụng cụ vừa cất bóng vừa nói.
“Làm sao mày biết nó dị ứng với hoa bách hợp?”
“Lần trước kiểm tra sức khỏe trong trường tao thấy nó ghi mà.”
“Mày cũng chơi ác quá rồi, nghe nói dị ứng nghiêm trọng có thể chết người đó.”
“Tao cũng đâu có xịt nhiều đâu.

Ai bảo nó nhỏ mọn làm gì.

Tao chỉ mượn nó sách của sáu môn phụ xem một chút mà nó không cho.

Tao thấy khó chịu, muốn giáo dục nó một chút thôi.”
Mi tâm của Văn Diên nhíu lại, con ngươi đen nhánh chuyển hướng nhìn sang nữ sinh da ngâm đang nói chuyện, hai người đó đi lướt qua người bọn họ, đến khi không nhìn thấy được mới thu hồi tầm mắt.
“Thật ra cái gì?” không nghe được câu trả lời của Văn Diên, Thời Nhiễm hỏi thêm.
Ôm quả bóng đang xoay tròn trên đầu ngón tay vào lòng.

Văn Diên nuốt câu “không muốn chơi bóng” xuống: “Thật ra tâm trạng mình không tốt.”
“Mình còn tưởng cậu không muốn chơi bóng chứ.

Không ngờ là do tâm trạng cậu không tốt.” Thời Nhiễm nói, “La Vi Duyệt với Triệu Kỳ chắc bị cậu làm cho tức chết.”
Văn Diên dừng trước cửa phòng dụng cụ, xoay cổ tay, xoay tròn quả bóng trên ngón tay mình: “Cái này là vấn đề của mình, mình sẽ xin lỗi bọn họ trên QQ sau.


Ngày mai mình sẽ chơi bóng nghiêm túc.”
“E hèm.” Thời Nhiễm rất vui mừng, “Chơi nghiêm túc, lần này chúng ta phải giết sạch khí thế của lớp 10/1.”
Văn Diên bày ra tư thế ném bóng rổ, híp mắt lại: “Nhất định.”
“Ầm” một cái, quả bóng trên tay cô vững vàng rơi vào rổ đựng bóng bên trong, đè lên trên quả bóng mà lớp 10/1 trả lại.
_
Chín giờ tối, Văn Diên tâm trí rối bời nhìn mấy quyển sách, mạnh bạo đóng sách nhắm mắt lại, không biết cô nhớ đến lời nói của nữ sinh da ngâm kia bao nhiêu lần rồi.
Phiền lòng nóng nảy vò đầu bứt tóc, cô nhìn trên điện thoại di động.
Ở trước cửa trường cô đã nhắn cho Chử Y Hàm một câu: “Dị ứng của cậu đã đỡ hơn chưa?” đến bây giờ Chử Y Hàm cũng chưa nhắn lại.
Văn Diên cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào “cuộc gọi thoại” trên màn hình, lần nữa lâm vào rối rắm.
Cô có chút lo lắng cho tình trạng của Chử Y Hàm, nhưng sợ gọi trực tiếp lại đường đột quá.
Sau nữa ngày, Văn Diên cắn môi dưới, đầu ngón tay ấn lên màn hình điện thoại.
Tiếng chuông lặp lại nhiều lần Chử Y Hàm không bắt, Văn Diên thở dài, vừa định cúp điện thoại thì trên nút màu đỏ đã hiện lên ba chữ “đã kết nối”
Văn Diên ngẩn người, nhất thời không có phản ứng.
Không nghe thấy ai nói chuyện, Chử Y Hàm không xác định nhỏ giọng gọi: “alo, Văn Diên?”
Âm thanh mang theo chút giọng mũi giống như chưa tỉnh ngủ.
Văn Diên ngượng ngùng nói: “Mình quấy rầy cậu nghỉ ngơi hả?”
“Không phải, điện thoại mình tắt âm, vừa tỉnh ngủ thì thấy cuộc gọi của cậu.” Chử Y Hàm dừng một chút, “Là có bài nào không hiểu sao?”
“Không có, buổi chiều nhắn tin hỏi cậu đã đỡ hơn chưa, không thấy cậu nhắn lại nên có chút lo lắng.” Văn Diên buồn cười không nói nên lời, “Làm sao mà lúc nào cũng nghĩ mình có bài tập không biết làm mới tìm cậu vậy.”
Chử Y Hàm a một tiếng, vội nhìn lại lịch sử trò chuyện, thanh âm theo ánh mắt trở nên mềm mại: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu nha Văn Diên.”
Trái tim treo lơ lửng của Văn Diên cũng được hạ xuông, cô nói: “Vậy khi nào cậu mới đi học lại?”
Chử Y Hàm nhìn vết mẩn đỏ trên cánh tay: “Phải đợi hết mẩn đỏ đã.”
Văn Diên nhíu mày nghĩ đến lời của cô gái da ngâm đã nói: “Thứ sáu này lớp mình với lớp cậu thi đấu bóng rổ đó.

Lần này là đội nữ.”
Chử Y Hàm yên lặng hỏi: “Cậu muốn thi đấu sao?”
Văn Diên ừ một tiếng.
Chử Y Hàm dịu dàng nói: “Cố gắng lên nha...!Phải thắng đó.”
Văn Diên cười trêu chọc: “Thân là thành viên của 10/1 mà lại muốn đối phương thắng cũng được sao?”
Trong giọng nói mang theo ý cười, chọc cho Chử Y Hàm cười một tiếng: “Thế nhưng không phải lần trước, cậu thân là thành viên của 10/2 lại cược mình thắng đó sao.”
Ối, bé cừu cũng sẽ đâm người.
Khóe môi Văn Diên càng lúc càng cong, cô nhíu mày nói: “Thế thì lần này mình cũng sẽ không để cậu phải thua đâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận