Khi đi đến cầu thang tình cờ gặp chủ nhiệm Dương, vừa thấy Chử Y Hàm thì gọi cô ấy đến: “Phần thưởng thi môn vật lý đã có rồi, đi với thầy đến văn phòng lấy đi.”
Chử Y Hàm xoay người đi theo chủ nhiệm Dương, bàn tay để sau lưng vẫy vẫy với Văn Diên và Thời Nhiễm.
“Mình sẽ không làm cậu ấy phải thua đâu.” Thời Nhiễm liếc nhìn bóng lưng của Chử Y Hàm, lặp lại câu nói của cô ấy, vừa đi xuống dưới lầu vừa cảm thán nói, “Nhìn cái khí thế đó đi, nếu cậu ấy không phải phân hóa thành Omega rồi, mình sẽ đoán cậu ấy là Alpha đó.”
Không biết chủ nhiệm Dương nói gì đó, Chử Y Hàm lắc đầu, tóc đuôi ngựa vẽ nên một vòng cung mềm mại trong không khí.
Văn Diên thu hồi tầm mắt, chậm rãi theo sát Thời Nhiễm, nhẹ nhàng tổng kết: “Cho nên Omega cũng có thể rất mạnh mẽ.”
“Ừ, có lý lắm.” Thời Nhiễm dừng một chút, bổ sung một câu, “Có điều chắc chắn là trừ nhỏ Omega Quý Tinh Dao ra!”
“Cậu làm sao mà khó chịu với cậu ấy như vậy? Bởi vì cậu ấy được chọn là hoa hậu giảng đường hả?”
Văn Diên rất ngạc nhiên, cô lần đầu tiên thấy Thời Nhiễm bài xích một người như thế.
“Mình mà thèm quan tâm đến cái danh hiệu hoa hậu giảng đường kia á, mình chính là thấy khó chịu nhỏ đó đấy, không có nguyên nhân.” Thời Nhiễm bũi môi, “Có thể đây gọi là hào quang kẻ thù trời sinh đã không hợp nhau.”
Lúc bình chọn hoa hậu giảng đường vừa mới kết thúc, thường xuyên có người lấy Quý Tinh Dao và Thời Nhiễm ra so sách, chủ yếu là đạp người này xuống nâng người kia lên.
Tuổi này là tuổi dậy thì mẫm cảm mỏng manh nhất, tuy Thời Nhiễm luôn biểu hiện thật sự không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng đặc biệt để ý, cô nàng càng ngày càng không vui, đối với Quý Tinh Dao càng lúc càng khó chịu.
Thấy Thời Nhiễm không muốn nói về Quý Tinh Dao, Văn Diên thức thời thay đổi đề tài: “Mình mới đề nghị Chử Y Hàm buổi tối giúp mình đánh dấu kiến thức trọng tâm.”
Sắc mặt Thời Nhiễm chuyển biến tốt hơn một chút: “Cậu ấy đồng ý à?”
Văn Diên ừ một tiếng.
Thời Nhiễm giơ ngón cái với Văn Diên: “Mình nói cậu đi tìm học bá, cậu trực tiếp tìm học thần luôn.”
Văn Diên buồn cười liếc nhìn Thời Nhiễm hỏi: “Cậu cũng học cùng hả?”
“Thôi quên đi, mình cũng không có định lực nghe học thần phụ đạo ngoài giờ đâu.” Thời Nhiễm nháy mắt cười bỉ ổi, “Bất quá, cậu có thể trực tiếp đem mấy cái kiến thức trọng tâm chụp gửi qua cho mình không?”
Văn Diên ghét bỏ mà xì một tiếng, đưa lên hai ngón tay: “Hai ly trà sữa.”
Thời Nhiễm kì kèo mặc cả: “Một ly!”
Văn Diên một chút cũng không nhượng bộ: “hai ly.”
Đi đến cửa chính, lúc hai người sắp mỗi người đi một hướng, Thời Nhiễm thỏa hiệp: “Uống tận hai ly, béo chết cậu luôn đi."
Văn Diên cười cười, giải thích: “Một ly cho Chử Y Hàm nữa.”
-
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Văn Diên nhắn tin cho Chử Y Hàm, vì để thuận tiện giảng bài, Chử Y Hàm gọi điện thoại đến.
Cân nhắn Văn Diên yếu môn toán, Chử Y Hàm trước tiên cho cô mấy câu hỏi ví dụ điển hình và công thức toán học.
Văn Diên phát hiện Chử Y Hàm đối với sách giáo khoa quả là rõ như lòng bàn tay, mấy câu hỏi ví dụ điển hình với công thức áp dụng nằm ở trang nào, cô ấy nói số trang còn nhanh hơn so với cô lật sách.
Chử Y Hàm lơ đểnh: “Xem nhiều thì nhớ kỹ.”
Văn Diên cảm thán: “Xem bao nhiêu lần mới có thể nhớ rõ ràng như vậy?”
Chử Y Hàm dừng một chút: “Có lẽ là mình đã thấy qua là không quên được.”
Văn Diên: “…”
Biết rõ Văn Diên thiếu hụt kiến thức căn bản, Chử Y Hàm giảng rất chậm, Văn Diên cũng nghe rất chăm chú.
Bất tri bất giác đã quá mười một giờ.
Mắt thấy trong phòng Văn Diên còn sáng đèn, Phương Tĩnh Bạch đẩy cửa bước vào xem thử.
Văn Diên sợ đến mất muốn cúp điện thoại kết quả lại ấn thành tắt mic.
“Tối muộn rồi còn nói chuyện với ai đó?”
Phương Tĩnh Bạch liếc nhìn cái tai nghe không dây màu trắng trên tai Văn Diên.
Tuổi này mấy đứa nhỏ dễ nảy sinh tình cảm lâm vào yêu sớm
Phương Tĩnh Bạch cho rằng cô nói chuyện điện thoại với đối tượng yêu đương, nhìn thấy mẹ đi vào cũng không nỡ cúp điện thoại, trầm mặt, nhanh tay tháo một bên tai nghe của Văn Diên xuống nhét vào tai mình.
Bà thật sự muốn nghe thằng nhãi con kia đêm hôm lại không ngủ, ở đây cùng con gái mình nói chuyện yêu đương cái gì.
Văn Diên tay giữ điện thoại ngây ra như phỗng, cô làm sao cũng không ngờ tới Phương Tĩnh Bạch lại giật lấy cái tai nghe của mình.
Trong tai nghe âm thanh của Chử Y Hàm không gián đoạn, còn đang giảng đề, phần khó còn đặc biện nhấn mạnh hai lần.
Phương Tĩnh Bạch vốn đã nghĩ sẵn trong đầu chuẩn bị giáo dục cái người bên kia điện thoại, kết quả nghe được âm thanh cô gái nhẹ nhàng ôn nhu thế này, nội dụng nói chuyện còn tích cực như vậy, trong chốc lác không biết nên có phản ứng gì.
Chử Y Hàm sao mà còn có thể bình tĩnh giảng đề thế?
Văn Diên nhìn di động, lúc này mới phát hiện mic bị tắt.
Cho nên Chử Y Hàm không có nghe thấy Phương Tĩnh Bạch hung hăng tiến vào phòng thẩm vấn.
Sau khi đưa ra kết luận, Văn Diên không tự giác mà thở ra.
Không nghe thấy âm thanh của Văn Diên, Chử Y Hàm lên tiếng hỏi: “Văn Diên?” Dừng hai giây lẩm bẩm, “Không phải là nghe đến ngủ luôn rồi chứ?”
Phương Tĩnh Bạch phục hồi tin thần, đẩy đẩy Văn Diên, thấp giọng nhắc nhở: “Trả lời đi.”
Một giây trước là cọp mẹ, một giây sau biến thành mẹ hiền.
Văn Diên thần sắc phức tạp mà nhìn nhìn Phương Tĩnh Bạch, mở mic: “Không có ngủ.”
Chử Y Hàm: “Mấy cái bài kia cậu nghe hiểu không?”
Văn Diên đưa mắt dò xét nhìn Phương Tĩnh Bạch còn ở lại trong phòng nói: “……Không”
Chử Y Hàm ôn nhu hỏi: “Cậu không hiểu chỗ nào?”
Văn Diên nhìn Phương Tĩnh Bạch nói: “Mình muốn đi WC! Đợi lát nữa mình gọi lại cho cậu.”
Không đợi Chử Y Hàm trả lời, Văn Diên liền cúp điện thoại.
Phương Tĩnh Bạch mở miệng hỏi: “Đây là ai vậy?”
Văn Diên lời ít mà ý nhiều: “Bạn học.”
“Thành tính tốt lắm đó.”
“Lớp 10-1.”
“Thế theo người ta học hỏi đi.”
“Đang học đang học.” Văn Diên đứng lên đẩy Phương Tĩnh Bạch ra ngoài, “Ngài mau đi ra đi, đừng làm con phân tâm.”
Phương Tĩnh Bạch vừa bị đẩy ra ngoài vừa hỏi: “Bạn học này của con là Alpha hay Omega hả?”
“Omega!” Biết Phương Tĩnh Bạch đang lo lắng điều gì, Văn Diên lập tức bồi thêm một câu, “Mẹ nghe rồi mà, bọn con là nhóm bạn nhỏ học tập! Lần sau đừng có cướp tai nghe của con, không tôn trọng con chút nào hết.”
“Không phải mẹ lo lắng cho con sao.”
Xác nhận không phải yêu sớm, Phương Tĩnh Bạch yên tâm, qua loa trả lại Văn Diên tai nghe, đi ra ngoài.
Văn Diên trở lại ngồi trường bàn, đem đề Chử Y Hàm đoán đưa cho Thời Nhiễm, sau đó gọi điện cho Chử Y Hàm.
Nói xong về môn toán, Chử Y Hàm đưa cho Văn Diên ba bài văn cổ.
Chờ dịch từng câu từng chữ hai bài văn cổ xong đã là hai giờ sáng.
Văn Diên nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, vội thúc giục Chử Y Hàm đi ngủ: “Ngày mai là phải thi rồi, đừng có đi theo mình làm “cú đêm”*, bài cuối cùng mình có thể làm một mình.”
Từng nghe qua Văn Diên dịch bài, Chử Y Hàm lo lắng nói: “…… Cậu chắc bài cuối làm một mình được hả?”
Văn Diên: “Ừ ừ, mau đi ngủ đi.”
Chử Y Hàm cười một tiếng, mềm mại nói được.
Sau khi cúp điện thoại năm phút đồng hộ, Chử Y Hàm gửi đến bài dịch văn cổ cuối cùng.
Rõ ràng không tin cô có thể, Văn Diên có chút xù lông, cô đặt điện thoại một bên, không nhìn bài dịch của Chử Y Hàm.
Ba giờ sáng, Văn Diên dựa vào bản thân dịch toàn bộ bài văn, buồn ngủ muốn chết cũng không quên đem thành quả gửi cho Chử Y Hàm chứng minh bản thân.
Trứng Muối Solo Cháo: 【Đã nói tự mình có thể làm mà~】
Chử Y Hàm gửi qua ba lượt thích.
Trứng Muối Solo Cháo: 【 Chưa ngủ nữa hả?】
Chử Y Hàm: 【 Ngủ rồi, đúng lúc tỉnh lại】
Văn Diên kiên cường mở mắt nhìn điện thoại, mày nhíu lại một cái rồi buông lỏng, mí mắt dần dần khép lại, rất nhanh không còn biết gì nữa.
Chờ lúc tỉnh lại đã là sáu giờ năm mươi.
Sau khi vội vã rửa mặt, Văn Diên từ trên bàn cầm bánh mì, vừa nhét bánh vào trong túi, vừa đến cửa mang giày,
Mới mở cửa, Phương Tĩnh Bạch ngăn cô lại: “Đem cái này cho cái bạn học giúp con phụ đạo đi.”
“Cái gì đây?” Văn Diên nhận gói to Phương Tĩnh Bạch đưa đến, mở ra nhìn.
Một hộp dịch dinh dưỡng, hai bình vi-ta-min tổng hợp.
Phương Tĩnh Bạch: “Người ta phụ đạo cho con đến tối muộn vất vả như vậy, không thể không tặng chút đồ được.”
Văn Diên lên tiếng chậc nhẹ.
Ngày thường Phương Tĩnh Bạch luôn nói dịch dinh dưỡng này đắt lắm, cho cô uống một lọ đều luyến tiếc, hiện tại lại có thể đưa luôn một hộp!
Trong nhà xe, Văn Minh bấm còi thúc giục gọi Văn Diên lên xe.
Văn Diên vội đem tất cả đồ vật nhét vào túi, chậm chạp chạy qua.
Đằng sau, Phương Tĩnh Bạch cao giọng nhắc nhở: “Đừng quên đem mấy món đồ đó đưa cho người ta biết chưa!”
Văn Diên khóe miệng co rút, cảm giác mẹ không phải mẹ mình.
-
Thi tháng ngày đầu tiên có ba môn, buổi sáng ngữ văn, toán học, buổi chiều là tiếng anh.
Buổi sáng thi xong, Văn Diên bội phục Chử Y Hàm sát đất.
Ít nhất nữa đề thi bị đoán trúng.
Ba bài văn cổ ra hết hai bài.
Nói Chử Y Hàm là người ra đề Văn Diên sẽ tin luôn.
Thời Nhiễm cũng được ăn đến ngon ngọt, ăn cơm trưa xong, cô đi mua trà sữa, để Văn Diên đưa cho Chử Y Hàm.
Lúc đang nghỉ trưa, phần lớn mọi người đều chợp mắt cả, còn có một số ít người đang giành giật từng giây từng phút học thuộc từ vựng ở hành lang.
Văn Diên mang theo trà sữa với cái túi Phương Tĩnh Bạch đưa đi đến 10-5.
Chử Y Hàm không có ở trong phòng học.
Văn Diên cầm điện thoại gửi cho cô tin nhắn: [Đang ở đâu đó?]
Chử Y Hàm gửi lại rất nhanh: [Sân thượng.]
Lên sân thượng, Văn Diên nhìn thấy Chử Y Hàm ngồi ở trên bệ đá quay lưng về phía cô.
Văn Diên đi đến bên cạnh cô ấy: "Tại sao lại ngồi ở đây?"
Chử Y Hàm không nghĩ Văn Diên sẽ đến, sửng sốt một chút mới trả lời: "Chỗ này yên tĩnh."
Văn Diên đưa trà sữa với túi đồ cho cô ấy: "Trà sữa là Thời Nhiễm cho cậu, mình đem đề cậu đoán cho cậu ấy luôn rồi, cậu ấy nói muốn cảm ơn cậu.
Còn túi này, là mình....!Cho cậu."
Sợ Chử Y Hàm bị dọa, Văn Diên không nhắc đến Phương Tĩnh Bạch.
Chử Y Hàm hai tay nhận lấy: "Mình có thể xem thử đồ trong túi này không?"
Văn Diên gật gật đầu.
Chử Y Hàm đặt trà sữa xuống.
Mở cái túi ra nhìn, mắt có chút mở to.
Văn Diên hắng giọng một cái nói: "Theo mình thức khuya cực khổ."
Nhìn vẻ mặt của Văn Diên không được tự nhiên.
Chử Y Hàm thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Mình rất thích, cảm ơn cậu."
Vừa dứt lời, trường học vang lên tiếng chuông.
Nghỉ trưa đã xong, sắp chuẩn bị về phòng thi rồi.
Văn Diên đột nhiên móc ra trong túi cây viết làm bài cầm trong tay, bái bái thành kính Chử Y Hàm.
Đột nhiên nhận được đại lễ này, Chử Y Hàm thụ sủng nhược kinh: "Cậu làm gì vậy?"
"Bái học thần đó......" Văn diên giải thích.
Chử Y Hàm bật cười.
Văn Diên chợt phát hiện Chử Y Hàm cười rộ lên đôi mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết, thoạt nhìn vừa ngọt vừa mềm.
"Cậu cười lên nhìn đẹp lắm, cậu nên cười nhiều hơn đi."
Văn Diên dừng lại, đột nhiên có cảm giác giống như đã từng trải qua việc này, trước kia cô cũng đã từng nói như vậy.
Nhưng chỉ là cảm giác trong chớp mắt, rất nhanh không còn nữa.
Chử Y Hàm kinh ngạc nhìn Văn Diên, quay mặt đi, gió nhẹ thổi tóc đen lộn xộn trên gò má tùy ý tung bay, nữa bên mặt đón ánh nắng Mặt Trời lộ ra một chút hồng hồng mờ nhạt.
[…]
Tác giả có điều muốn nói:
Cậu cười lên thật là đẹp mắt.
Giống bông hoa trong mùa xuân.
Có nhiều hơn một tiểu khả ái bắt côn trùng hầm chim ưng rồi*, phổ cập kiến thức khoa học một chút.
Hầm chim ưng nghĩa là đề cập đến việc thức đêm.
[…]
* Tác giả dùng 熬鹰.
Nghĩa là hầm chim ưng, đề cập việc thức đêm.
Nên ở trong truyện mình để là "cú đêm".
Còn bên dưới thấy tác giả có giải thích “hầm chim ưng” là gì nên mình giữ nguyên luôn không đổi.
Editor: Nhìn thấy mình đăng liên tục chứ thật ra mình lười lắm.
Sáu chương đầu đã edit xong lâu rồi.
Mình cũng bận rộn nên mấy chương sau chắc không được thường xuyên đâu..