[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Trong group lớp không có giáo viên, Hướng Hưng Mẫn nói một câu, một đống bạn học ngụp lặn trồi lên, dồn dập login hỏi thật hay giả.

Hướng Hưng Mẫn: "Là thật đó, anh họ tớ nói với tớ, ảnh đang yêu thầy Thẩm."

Nhóm nữ sinh líu ra líu ríu mở voice chat.

"Thầy Thẩm cũng biết yêu rồi!"

"Hướng Hưng Mẫn ơi anh họ cậu là ai? Là Alpha hả, đẹp giai hông?"

"Được thầy Thẩm coi trọng thì chắc chắn là anh đẹp trai chứ gì nữa! Dù sao thầy Thẩm cũng đẹp như vậy mà, quả thực khó tưởng tượng nổi."

Cũng có cán sự Ngữ văn nói như vậy: "Aiz tớ thất tình rồi! Trời ơi tim tớ tan nát!"

Vẫn là lớp trưởng tương đối lý trí: "Mọi người không nên kích động, chuyện này liên quan đến việc riêng tư của giáo viên, mọi người lúc trước không biết cũng là thầy Thẩm không muốn bộc lộ. Cho nên mọi người lý trí đi."

Hướng Hưng Mẫn vội phụ họa: "Đúng, các cậu tuyệt đối đừng truyền đi lung tung! Bảo vệ thầy giáo mỹ nhân của chúng ta!"

"Bảo đảm không nói linh tinh! Hưng Mẫn mau nói anh họ cậu thế nào đi! A họ đang yêu đương cuồng nhiệt hả?"

Mãi đến tận mười hai giờ đêm, group mới thoáng yên tĩnh lại.

Trương Ấu Văn toàn bộ quá trình không tham dự thảo luận, chẳng qua là nhịn không được mở voice nghe, cũng không nghe ra được bao nhiêu.

Liên quan đến vị "anh họ" kia, Hướng Hưng Mẫn bận tâm đến thế lực uy nghiêm của đối phương, thật sự là nhát gan không nói.

Thầy Thẩm hung ác lên như mèo, mà chưa bao giờ thật sự mắng đám học sinh, nhưng mà anh họ cô, thật sự là sói ác gặp máu.

...

"Sói ác" Hạ Tây Châu cắm cọc ở nhà Thẩm Tư Phi gần bốn tiếng mới rời khỏi, Thẩm Tư Phi không xuất hiện tình huống khác thường, Alpha cũng thỏa mãn bầu bạn với Omega mình từng đánh dấu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc đi, hắn lấy cháo ra, nhìn thấy thuốc tránh thai cạnh bàn.

Mắt Hạ Tây Châu trầm xuống.

Hắn đi chưa được bao lâu, Thẩm Tư Phi đã tỉnh, hâm nóng cháo ăn, mới có lực login nhắn tin lại. Trần Kim gọi điện thoại hỏi sao cậu vẫn không nhắn tin lại, đã xảy ra chuyện gì, nói Hạ Tây Châu gọi điện thoại tới hỏi anh. Thẩm Tư Phi chỉ nói không sao.

Hạ Tây Châu xin trường học cho cậu nghỉ ba ngày, nói lý do với giáo viên chủ nhiệm là bị ốm.


Sau đó cậu tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm xong, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không còn cảm giác dính nhớp, thoải mái cực kỳ.

Chỉ là cả người đầy mùi pheromone Alpha vị cây linh sam, như là từ trong ra ngoài tản mát ra, đăng đắng, rửa thế nào cũng không sạch tẩy thế nào cũng không hết. Nếu không phải Thẩm Tư Phi nhớ khi đó ngăn Hạ Tây Châu lại, hiện tại cậu cũng phải hoài nghi mình bị đánh dấu vĩnh viễn mất rồi.

Mà dường như đúng là tạo thành ảnh hưởng cực lớn với quan niệm về Omega của cậu.

Tỷ như... vóc người Hạ Tây Châu thật sự đặc biệt đẹp. Hồi tưởng như thế, Thẩm Tư Phi lại cảm thấy hơi nóng.

Thẩm Tư Phi ở nhà nghỉ ngơi hơn một ngày, còn lại một ngày, về nhà họ Thẩm, vẫn là một thân một mình.

Giới nhà giàu nhiều chuyện ác độc, cậu cho là từ nhỏ dời ra ngoài ở, từ bỏ gia tài bạc triệu là sẽ không bị những người này vồ tới. Nhưng bây giờ nhìn lại, đây là không thể.

Thẩm Lương Bình bởi vì hổ thẹn với Thường Mân nên không thể làm gì cậu, mà Lý Thiến vẫn luôn thành thật lại ở sau lưng thẳng tay bán cậu. Thẩm Tư Phi khờ dại cho là mụ đàn bà Lý Thiến này chỉ là có lòng tham muốn tài sản của nhà họ Thẩm, bây giờ nghĩ lại đối phương lén lút vừa kiêng kỵ vừa hận cậu, thủ đoạn cũng là hung tàn ác độc.

Vừa vặn, ngày hôm nay ba Thẩm ở nhà.

Tuy rằng chuyện lúc trước vẫn chưa giải quyết xong, mà ba Thẩm dựa vào giao thiệp nhiều năm lấy được hai dự án không tệ, có hi vọng kiếm lãi lớn, hóa giải nguy cơ trước mặt.

Ba Thẩm hiếm thấy vẻ mặt ôn hòa: "Sao con về thế, hôm nay không phải thứ Sáu hay sao?"

Sắc mặt Lý Thiến đột nhiên tái nhợt, sắc mặt còn kém hơn ba Thẩm vốn dĩ vất vả, vẻ mặt hốt hoảng, hai tay đặt bên người run rẩy, thậm chí còn nói lắp: "Lương, Lương Bình này, em cảm thấy không khỏe lắm, lên phòng nghỉ ngơi nhé."

Thẩm Tư Phi gọi bà ta lại: "Dì Lý, đừng đi vội, tôi muốn nhờ bà giúp một chuyện."

Cả người Lý Thiến run bần bật.

Thẩm Tư Phi nói: "Tôi nghe nói con trai cưng Dư Minh Viễn nhà họ Dư kia là một nhân tài, tôi muốn gặp anh ta. Dì Lý quen thân anh ta, tôi muốn nhờ bà mời anh ta giúp tôi, cứ nói tôi ở đây chờ anh ta tới."

Ba Thẩm hơi kinh ngạc: "Tiểu Thiến, em quen Dư Minh Viễn à?"

Thẩm Tư Phi đã hiểu, chuyện này đúng là kế hoạch của Lý Thiến, ba Thẩm không rõ.

Lý Thiến nói: "Em, em không quen biết!"

Trong mắt bà ta có thần sắc hoảng loạn rõ ràng. Ngày đó Thẩm Tư Phi đột nhiên biến mất, Dư Minh Viễn về tìm bà ta, cực kì tức giận, cảm thấy bà ta không giữ chữ tín, khiến người được cứu đi, thậm chí còn muốn ra tay đánh bà ta. Lý Thiến nào từng gặp phải kẻ khốn nạn ở giới thượng lưu như vậy, tức giận đến độ thiếu chút nữa ngất đi.

Mà người tới cứu Thẩm Tư Phi như thể từ trên trời giáng xuống, camera ở cửa lại bị Dư Minh Viễn ham vui tắt đi, không ai biết đối phương là người nào!

"Không quen biết à." Thẩm Tư Phi quay đầu, nhìn quản gia, "Chú Trương, mấy ngày trước cháu đến đây, sao không thấy chú thế?"


Chú Trương nói: "Phu nhân nói muốn ăn món ăn dân dã trong núi, bảo tôi ra ngoài mua, trên đường xe hỏng, sáng sớm hôm qua tôi mới về được."

Thẩm Lương Bình sầm mặt lại, cau mày: "Xảy ra chuyện gì? Nói rõ."

Thẩm Tư Phi nhìn một vòng không nhìn thấy mấy người phụ nữ ngày đó, đoán chừng là bị Lý Thiến xử lý rồi. Cậu sửa lời: "Hôm trước con về, nhìn thấy Dư Minh Viễn và dì Lý... Ở trong phòng làm việc xằng bậy ấy mà."

Thẩm Lương Bình sợ hãi: "Con đang nói nhăng nói cuội gì đấy!"

Lý Thiến nghe vậy càng hoảng loạn: "Hoang đường! Sao có khả năng!"

Thẩm Lương Bình nhìn vợ mình hoảng loạn, lòng càng hoài nghi: "Chú Trương, mở camera."

Lý Thiến bỗng hiểu rõ Thẩm Tư Phi muốn giội nước bẩn cho mình, vội tàn bạo nói với Thẩm Tư Phi: "Mày quá độc ác, mày ép tao nữa thì tao sẽ nói chân tướng ra! Tao thuần khiết, mày thì không phải!"

Thẩm Tư Phi nghe vậy nheo mắt lại: "Vậy bà nói đi."

Lý Thiến nuốt một ngụm nước bọt: "Người xằng bậy với Dư Minh Viễn... Là mày!"

Thẩm Tư Phi nhíu mày: "Bà nói lạ thật, tôi xằng bậy với anh ta thì phải đến nhà họ Dư làm loạn, tôi tới đây làm gì. Để tôi đoán coi, lúc tôi trúng kế, Dư Minh Viễn chắc là ở chỗ của bà, thật là một cái kế hay... Dư Minh Viễn cho bà bao nhiêu tiền?"

Mắt cậu trầm xuống, ngay cả nụ cười cũng biến mất, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng.

Lý Thiến nói không nên lời, đôi môi cũng run run. Lúc này, chú Trương chạy tới nói: "Thẩm tiên sinh, không có camera ngày hôm đó!"

Thẩm Lương Bình đột nhiên đứng lên, Lý Thiến sợ đến độ té xuống ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Lương Bình đã hiểu rõ bảy tám phần trong lòng, người vợ vẫn luôn ngoan ngoãn trước mặt ông, đáy lòng lại có tâm địa ác độc tới vậy.

Trong mắt Thẩm Lương Bình toàn là lửa giận: "Là cô làm?"

Lý Thiến sợ hãi, đôi môi run rẩy, nếu làm được chuyện, Thẩm Tư Phi là Omega, còn không ngoan ngoãn nghe lời họ sắp đặt sao? Thế mà Thẩm Tư Phi lại mạnh miệng như vậy, dù muốn nói ra bê bối hủy diệt sự trong sạch cũng phải đến tai ba Thẩm.

"Vậy thì để tôi nói đi." Thẩm Tư Phi lạnh nhạt nói, "Tôi bị bà dùng di vật của mẹ tôi lừa gạt về nhà, sau đó trúng một loại hương giục tình, bị ép phát tình, là bởi vì Dư Minh Viễn mua chuộc Lý Thiến, còn ở đây, ép tôi phát tình."

Lý Thiến lấy lại tinh thần: "Mày nói bậy! Bây giờ mày không sao còn gì? Mày có chứng cứ xác nhận tao làm chắc?"

Thẩm Lương Bình xông lên cho bà ta một cái tát, đánh cho khóe miệng chảy cả máu, Lý Thiến đau đến độ toàn thân run rẩy.


Ba Thẩm thịnh nộ nói: "Nhân phẩm của cô đâu? Cô làm mẹ như thế à? Có thể làm ra chuyện vô đạo đức như thế sao?! Khoảng thời gian này cô ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu cả! Ngẫm lại xem mình đã làm sai gì đi. Chưa nghĩ rõ, không cho ra cửa."

Ông ta thở hổn hển hai cái, dịu giọng nói với Thẩm Tư Phi: "Tư Phi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, con muốn gì, ba sẽ thỏa mãn con hết."

Tuy rằng trong lòng ba Thẩm đã nghi ngờ, tin tưởng Thẩm Tư Phi không lừa ông ta, mà chuyện không hại đến lợi ích mình, ông ta cũng sẽ không để ở trong lòng. Trừng phạt Lý Thiến, thuần túy bởi vì đối phương tự ý chủ trương. Ông ta chính là kẻ vô tình lạnh lùng như vậy.

Thẩm Tư Phi đau lòng: "Con muốn di vật của mẹ, toàn bộ."

Thẩm Lương Bình biến sắc. Ông ta giữ lại di vật của Thường Mân, mới đầu là vì những thứ đó còn có giá trị, có thể đổi được tiền. Sau đó cảm thấy cầm trong tay, ông ta có thể thỏa mãn lòng hư vinh từng chiếm được một người phụ nữ đẹp đẽ chói mắt như vậy.

Thẩm Tư Phi ngẩng đầu đối diện với tầm mắt ông ta, gằn từng chữ rất nặng: "Trước khi mẹ con qua đời từng viết di chúc quyên tất cả tài sản làm từ thiện, ba chưa từng thực hiện, trái lại còn chiếm thành của riêng mình. Lần này, con muốn cầm về hết, không thiếu một thứ."

Cậu bởi vì tức giận mà tâm tình không ổn định, một loại pheromone Alpha nào đó hiển lộ không thể nghi ngờ, như là từ bên trong tản ra ngoài, thậm chí làm Thẩm Lương Bình cảm thấy áp bức kinh người. Đó là một Alpha vô cùng mạnh mẽ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Lương Bình phẫn nộ: "Con bị đánh dấu? Là ai?"

Lý Thiến chán chường ngã xuống đất lớn tiếng nói: "Lương Bình! Dư Minh Viễn căn bản không chạm vào nó! Nó đánh người ta một trận, lại đi lẳng lơ với người khác, lại vu oan cho em, trời mới biết là thằng đàn ông từ xó xỉnh nào ra!"

Bà ta gào xong, bên ngoài có người chạy vào nói: "Thẩm tiên sinh, bên ngoài có người đến, nói là vị Hạ tiên sinh nhà họ Hạ."

Thẩm Lương Bình buồn bực nói: "Chúng ta không quen Hạ tiên sinh gì!"

"Vị Hạ tiên sinh kia nói, anh ta là bạn trai của đại thiếu gia."

Thẩm Tư Phi sửng sốt: "..." Đây nhất định hàng giả, tuyệt đối là giả.

Không lâu lắm, quả nhiên là Hạ Tây Châu từ ngoài cửa đi vào, âu phục giày da, khuôn mặt anh tuấn, tóc chải chỉnh tề, hai chân thon dài, khí thế hung hãn, quanh thân bao phủ một tầng hơi thở lạnh lẽo nham hiểm, nghiêm túc thận trọng, thoạt nhìn trầm lạnh mà hung ác.

Hạ Tây Châu nhìn quanh một lần, đi tới cạnh Thẩm Tư Phi: "Làm phiền, tôi là bạn trai của Tư Phi."

Thẩm Tư Phi bị hắn thân mật lại tự nhiên ôm vào, lưng dán vào lồng ngực rắn chắc dày rộng, pheromone Alpha làm cho cậu bỗng cảm thấy an tâm cùng thả lỏng.

Cậu khí thế ép người, kiêu căng quý khí, mà giờ giống như bị đè ép một đầu không cách nào nhìn thẳng.

"Không thông báo đã đến, có lẽ đã mạo phạm, tôi chuẩn bị quà xin lỗi, xin giám đốc Thẩm nhận lấy. Quên chưa giới thiệu, tôi họ Hạ, tên là Hạ Tây Châu."

Thẩm Lương Bình từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vừa mừng vừa lo mà hoảng hốt duỗi hai tay nắm chặt tay Alpha trẻ tuổi mạnh mẽ kia. Ông ta hoài nghi nghĩ, người được Wall Street công nhận là thiên tài lĩnh vực tài chính, cùng với người thừa kế nhà họ Hạ, tên là Hạ Tây Châu hả?

Nghĩ thêm, kỳ thực pheromone của Hạ Tây Châu và pheromone trên người Thẩm Tư Phi, là giống nhau.

Mắt Hạ Tây Châu lạnh lùng, lời tuy khách sáo, lại lộ ra ý tra hỏi: "Giám đốc Thẩm đây là đang làm gì thế?"

Thẩm Tư Phi bất động thanh sắc đẩy tay hắn ra, phút chốc vẻ mờ mịt và lơ mơ tan đi, thần sắc lại lạnh nhạt, "Con muốn lấy toàn bộ di vật của mẹ, nếu như ba không cho, con sẽ liên hệ với luật sư."

Sau đó cậu cúi đầu, thần sắc không rõ, trào phúng Lý Thiến: "Bà cũng xứng nói tôi lẳng lơ?"


Ba Thẩm choáng váng, Lý Thiến biến sắc.

Như thể một cái tát vả mặt bọn họ, há miệng mà không thể đáp lại.

Thẩm Tư Phi không quay đầu lại, đi ra nhà họ Thẩm đang trong bầu không khí nặng nề, không ai dám cản.

Mãi đến khi ra cửa, Thẩm Tư Phi mới nói với Hạ Tây Châu: "Sao anh lại tới đây?"

Cậu không nghĩ tới Hạ Tây Châu sẽ đến, càng không nghĩ tới người này lại nói với nhà họ Thẩm hắn là bạn trai cậu. Lại nhìn biểu tình của Hạ Tây Châu, trước sau như một thâm thúy lạnh lùng, chẳng nhìn ra mảy may.

Hạ Tây Châu cúi đầu nhìn, Thẩm Tư Phi như con mèo xù lông, vừa sợ vừa hoảng loạn, cực kỳ mẫn cảm.

Hạ Tây Châu thấp giọng nói: "Nếu tôi không đến, chuyện sẽ không dễ dàng như vậy. Lên xe trước."

Xe ô tô màu đen khiêm tốn đỗ ngoài cửa lớn.

Nếu như không phải bởi vì Hạ Tây Châu đến đây đứng sau Thẩm Tư Phi, ba Thẩm sẽ không chịu thua, cậu cũng sẽ không thuận lợi thoát thân như thế. Mặc dù không bị đánh dấu vĩnh viễn, nhưng cậu bị đánh dấu tạm thời, ba Thẩm có vô số lý do giữ cậu lại, làm cho cậu mất tự do.

Mà Alpha đánh dấu tạm thời là Hạ Tây Châu thì không giống như vậy. Trước tình thế chưa nghe rõ, Thẩm Lương Bình không chọn tùy tiện đắc tội vị nhà giàu quyền quý này, tạm thời lui bước thỏa hiệp trước.

Thẩm Tư Phi ngồi vào ghế lái phụ: "Đừng nói là chủ tịch Hạ vì tôi nên cố tình chạy đến đấy nhé?"

Thần sắc Hạ Tây Châu vốn lạnh lùng hơi thay đổi một chút, toát ra một chút khó chịu, tựa hồ khó mở miệng được: "Tôi bị ốm. Cả ngày hôm qua rất khó chịu."

Thẩm Tư Phi giật mình, "Nghiêm trọng lắm hả?" Chẳng lẽ là bệnh nan y khó chữa?

"Không." Hạ Tây Châu nói, "Bác sĩ nói là bởi vì Omega tôi đánh dấu chạy mất, làm Alpha tôi bị kích thích từ sinh lý và tâm lý, dẫn đến hormone không ổn định, khó chịu đè nén. Cho nên đi theo em mới làm tôi dễ chịu hơn chút."

Thẩm Tư Phi hoài nghi: "... Tôi xưa nay chưa từng nghe nói còn có loại bệnh này đấy."

"Bây giờ nghe rồi." Hạ Tây Châu nói, "Cho nên thầy Thẩm không suy tính một chút, làm bạn trai của tôi sao?"

Thẩm Tư Phi giương mắt nhìn hắn, trên gương mặt thành thục lại sắc bén là hơi thở của đàn ông, lại trong thận trọng lão thành có chút anh tuấn phóng khoáng, tuy rằng dùng thuốc ức chế Alpha, mà chủ tịch Hạ giờ nào khắc nào cũng toả ra hormone và mị lực. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ngày hôm nay chủ tịch Hạ vô cùng đẹp trai, Thẩm Tư Phi lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, kiềm chế một chút rung động lại: "Anh sẽ không vô duyên vô cớ quyết định thế chứ?"

Mắt Hạ Tây Châu lóe lên, dừng một lát, hắn nói: "Ông nội bên kia giục gấp, bên cạnh tôi cần một Omega, giúp tôi chặn bớt một ít phiền phức không cần thiết. Mặt khác, tôi cảm thấy tôi cần thiết chịu trách nhiệm, em cũng cần tôi."

Thẩm Tư Phi nhíu mày: "Chủ tịch Hạ cảm thấy tôi sẽ đồng ý?"

"Đương nhiên." Hạ Tây Châu nói, "Tôi có thể che chở em ở nhà họ Thẩm, thậm chí có thể giúp em thoát khỏi chó ghẻ Dư Minh Viễn kia."

Thẩm Tư Phi suy tư một chút, cảm thấy dù sao mình cũng không thiệt thòi, cậu nói: "Được, một giao dịch cùng có lợi."

Hạ Tây Châu khựng lại, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn giẫm ga xuất phát, nói: "Không còn sớm nữa, tìm một chỗ, thầy Thẩm cùng tôi ăn cơm trưa đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận