Thẩm Tư Phi thật sự buồn ngủ.
Đi dạy một ngày, quay về lại tâm tình lên voi xuống chó, vốn muốn nằm ghế salon một lát nhắm mắt dưỡng thần, kết quả không kìm lòng được ôm gấu bông chó shiba cỡ lớn cọ cọ, ngủ mất.
Lúc cậu ngủ thiếp đi hãy còn nghĩ, Hạ Tây Châu hẳn là đáng tin nhỉ? Ít nhất, Hạ Tây Châu bất kể là gọi cậu hay là chạm vào cậu, cậu sẽ giật mình tỉnh lại.
Kết quả Hạ Tây Châu chỉ thu dọn sách giáo khoa và bút lông trên bàn trà, xoay người đi tắm.
Khi hắn quay lại, Thẩm Tư Phi đã ngủ say.
Chủ tịch Hạ mưu mô thâm trầm tiến lên ôm ngang người lên, lại như ngày đó, một đường ôm lên giường ở phòng cho khách, lại chỉ đắp chăn cho người ta, không làm gì cả.
Hạ Tây Châu ở nước ngoài mấy năm, sau khi thắng lợi trong nội đấu nhà họ Hạ, sinh hoạt ổn định lại cũng từng nghĩ đến làm gì với bạn đời tương lai. Hắn thề sẽ bảo vệ chủ nhân bức thư cả đời, nếu là Thẩm Tư Phi, hắn cũng sẽ tận lực làm được. Chỉ là muốn đối phương tiếp thu, còn hơi khó.
Dùng tài nguyên và giao thiệp mà hắn nắm giữ, muốn đuổi Dư Minh Viễn đi làm cho đối phương không xuất hiện nữa, không khó.
Nhưng kết quả bây giờ tựa hồ làm cho người ta thoả mãn hơn.
Hạ Tây Châu khom lưng hôn giữa chân mày Omega của mình, ngửi thấy pheromone vị sữa vừa nhạt vừa thơm, cảm nhận được tim mình đập thình thịch.
Có loại cảm xúc khác thường bỗng nhiên dâng lên, lúc tuổi thơ lưu lạc bi thảm, thanh niên ngột ngạt hắc ám, thành niên nhuốm máu tiêu điều cũng chưa từng xuất hiện, lại vào đúng lúc này đột nhiên rõ ràng.
Sáng sớm.
Lúc Hạ Tây Châu mở cửa phòng ngửi được mùi cơm đến từ nhà bếp.
Giọng Thẩm Tư Phi vang lên: "Chủ tịch Hạ, dì đến đây nấu cháo, nấu không ít, cho tôi ăn ké một bát."
Hạ Tây Châu ngồi xuống trước mặt cậu, giọng ôn hòa hiếm thấy, "Em về nhà rồi?"
Hắn quan sát cẩn thận tỉ mỉ, sớm nhìn ra Thẩm Tư Phi đã thay quần áo khác. Thẩm Tư Phi nói: "Buổi sáng tôi thấy Dư Minh Viễn biến mất nên về tắm rửa sạch sẽ. Này, bánh quẩy mua trên đường."
Cậu không hỏi buổi sáng sao mình lại ở trên giường phòng cho khách, hỏi thì Hạ Tây Châu cũng sẽ không đáp.
Gần đây cậu tiếp xúc quá mức thân mật với Hạ Tây Châu, mặc dù nói quan hệ yêu đương giả, mà ngày thường cũng không cần giao tiếp nhiều đến vậy.
Có lẽ là sức hút của chủ tịch Hạ quá mạnh mẽ.
Hạ Tây Châu buổi sáng chỉ rửa mặt, tóc tai hơi rối, biểu tình ôn hòa, vẫn chưa có khí thế khiếp người chói mắt như giữa ban ngày mà như con mèo lười biếng. Xương quai xanh dưới cổ áo như ẩn như hiện, nhìn quyến rũ cực kỳ.
Thẩm Tư Phi nhìn chăm chú nửa ngày, Hạ Tây Châu giương mắt đối diện với ánh mắt của cậu, híp đôi mắt phượng lại: "Thầy Thẩm, chú ý pheromone của em."
Pheromone của Omega bị đánh dấu tạm thời khá bài xích Alpha khác, đối với Alpha của mình lại mang ý nghĩa quyến rũ.
Pheromone của Thẩm Tư Phi tung bay, còn vào sáng sớm, trong trẻo dìu dịu, làm cho Alpha của cậu muốn đến gần hôn một cái.
Thẩm Tư Phi ửng đỏ cả tai, sắc mặt căng thẳng, cúi đầu ấn bánh quẩy vào trong cháo ngọt, "Ăn nhanh đi, ăn xong đưa tôi đến trường."
Hạ Tây Châu đè khóe miệng hơi cong xuống: "Được."
Ánh nắng hắt vào rèm cửa sổ, khẽ phấp phới.
Sau đó Dư Minh Viễn không xuất hiện ở khu chung cư nữa mà đến thẳng cửa trường Trung học phổ thông số 1 cắm cọc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chuyện này trong Hiệp nghị bảo vệ Omega là đã liên quan đến sự kiện gây rối xã hội, Thẩm Tư Phi hoàn toàn có thể đến Hiệp hội bảo vệ Omega ở bản địa báo án, yêu cầu nhắc nhở trừng phạt Dư Minh Viễn trên mặt pháp luật. Nhưng làm như vậy, Dư Minh Viễn rất có thể sẽ lỗ mãng hơn, được đà lấn tới.
Thẩm Tư Phi không thể làm gì khác hơn là đi vào từ cửa nhỏ khác của trường học.
Cửa này trên căn bản là bị khóa, một là bởi vì bên này cách lớp học xa nhất, hai là... gần khu đổ rác của trường học.
Thẩm Tư Phi đi dọc theo con đường, suýt nữa bị mùi đó làm cho nôn ra tại chỗ.
Nhưng mà chưa được mấy ngày, lúc Thẩm Tư Phi lại đi nữa, thấy có hai vệ sĩ áo đen xa lạ đứng bên ngoài. Bọn họ nhìn thấy Thẩm Tư Phi, lập tức móc bộ đàm ra.
Chuông cảnh tỉnh trong lòng Thẩm Tư Phi reo mãnh liệt, cậu vội quay người rời đi. Cậu không lo đối phương vào, trường học cấm người xa lạ vào, cậu chỉ sợ đưa Dư Minh Viễn tới.
Bên này đã bị chặn, không bằng vào thẳng từ cửa chính, lẫn trong đám người sẽ không bị phát hiện.
Thẩm Tư Phi đến cửa trường học, bên kia có một đám đông túm tụm lại, nhao nhao ồn ào như đang xem kịch.
Cậu nhân cơ hội này nhanh chóng chạy ra ngoài, lại nghe thấy sau lưng có người gào to: "Đánh nhau rồi! Nhìn đồng phục học sinh này là trường tư quý tộc bên cạnh đấy!"
Thẩm Tư Phi dừng bước chân lại, do dự chốc lát, cậu đi về trước, "Nhường đường, giáo viên đây!"
Nhóm học sinh hóng hớt nghe nói giáo viên đến, dồn dập tránh đường, Thẩm Tư Phi nhìn bên trong, bị doạ cho đờ đẫn.
Là Thẩm Hoa Hạo đánh nhau với Dư Minh Viễn!
Hai người đều là Alpha, thân người ai cũng cao to, Thẩm Hoa Hạo mặc dù tuổi nhỏ, mà sức lực cũng chẳng thua Dư Minh Viễn. Hắn đè người xuống đất, giơ tay đấm mấy cái, biểu tình dữ tợn phẫn nộ: "Thằng rác rưởi này! Mày mà cũng dám động đến anh tao à!"
Thẩm Tư Phi sững sờ, đi lên trước kéo hắn, "Thẩm Hoa Hạo! Cậu thả ra trước, buông tay ra trước!"
Thẩm Hoa Hạo bị cậu kéo lui về phía sau, Dư Minh Viễn lại lao tới đánh hắn, lúc này đây hai người ít nhiều gì người cũng bẩn thỉu, quần áo xộc xệch.
Một cánh tay Thẩm Hoa Hạo bị cậu kéo, hắn duỗi chân ra đạp Dư Minh Viễn, nói: "Anh hai! Anh tránh ra đi, để em đánh chết thằng điên này! Ai cho nó bắt nạt anh!"
Thẩm Tư Phi lôi hắn lại, quát: "Đừng đánh nhau nữa! Ở cửa trường học, không ngại mất mặt hay sao!"
Ngoài đoàn người vang lên giọng của bảo vệ trường: "Tránh đường! Có người báo cáo học sinh đánh nhau ẩu đả!"
Thẩm Tư Phi giật mình tỉnh táo lại, cậu vội vàng tiến lên liều mạng kéo Thẩm Hoa Hạo, tha hắn ra: "Thằng ngốc này! Cậu bình tĩnh một chút, đánh nhau ở cửa trường học đấy! Cậu muốn bị xử lý kỷ luật chắc!"
Lý trí của Thẩm Hoa Hạo trở về, bất động, Dư Minh Viễn nhìn thấy Thẩm Tư Phi xuất hiện, cười quỷ dị, cúi đầu phun bọt máu.
Thẩm Tư Phi đẩy Thẩm Hoa Hạo ra đoàn người, lại bị Dư Minh Viễn kéo cánh tay lại, cậu quay đầu lại thấy mặt Dư thiếu bị thương mà còn cười được: "Thầy Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Hoa Hạo lại giơ nắm đấm lên: "Tao đánh thằng ngu nhà mày!"
"Cậu mẹ nó mau chạy đi cho tôi!" Thẩm Tư Phi đẩy hắn ra ngoài, quay đầu lại cho Dư Minh Viễn một đấm.
Dư Minh Viễn không đề phòng cậu chút nào, bị đấm một cái vào sống mũi, ngã xuống đất. Hắn che cánh mũi đau nhức lại, mắng: "Sao sức Omega lớn thế."
Bảo vệ trường học vọt vào trong đoàn người, mặt ngơ ngác nhìn người sửa lại áo khoác nói mà chẳng có biểu cảm gì: "Ngại quá, tôi bị quấy rầy chút."
Trong đó có người biết cậu, cả kinh nói: "Thầy Thẩm? Là thầy Thẩm sao?"
Thẩm Tư Phi lấy thẻ chứng minh công chức ra: "Đánh nhau ở cửa trường học là tôi không đúng, mà Omega có quyền tiến hành tất cả cách thức tự bảo vệ, đây chỉ là tôi tự vệ mà thôi. Nhưng tôi sẽ đích thân nói rõ nguyên nhân với hiệu trưởng, cũng sẽ xin lỗi."
Trong đám người có người nói: "Vừa nãy là hai Alpha đánh nhau cơ mà!"
Các nhân viên an ninh đờ mặt ra, mà Thẩm Hoa Hạo đã chạy mất, không có chứng cứ. Vì vậy phải xem camera, nhưng khi đó đang giờ tan học, đoàn người hỗn tạp, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra được là trên đường cái đột nhiên có người chạy tới đánh nhau với Dư Minh Viễn thôi.
Chuyện này kinh động đến hiệu trưởng, Thẩm Tư Phi giải thích là Thẩm Hoa Hạo vì bảo vệ cậu mới đánh nhau, nói xin lỗi, hiệu trưởng chấp nhận. Đến cùng đối phương cũng không phải học sinh trong trường, hơn nữa nhìn Dư Minh Viễn lai lịch không nhỏ, chắc cũng là một công tử bột thế gia nào đó.
Hiệu trưởng nói: "Thầy Thẩm, mặc dù cháu cũng là người bị hại, mà đây là ở cửa trường học, cấm đánh nhau ẩu đả. Nhưng chú cũng tin tưởng nhân phẩm tính cách của cháu. Cháu về viết báo cáo, chú không tính toán."
Ông quay đầu nhìn Dư Minh Viễn, Dư Minh Viễn cong môi cười nhạo: "Tôi là người xã hội, các ông không quản được."
Hiệu trưởng Lưu nhất thời nghẹn lại, nhưng ông có thể làm hiệu trưởng cấp ba trọng điểm, trong thành phố S cũng có chút mối quan hệ, lại nói việc này cho ba Dư.
Dư Minh Viễn từ nhỏ đã không chịu quản giáo, cũng chẳng sợ ông, thấy Thẩm Tư Phi đi, lập tức đi theo.
Hắn lưng cao chân dài, vài bước chạy tới trước mặt Thẩm Tư Phi cản đường đi của cậu, "Thẩm đại thiếu làm ở đây sao, hoàn cảnh chẳng ra gì, còn không bằng công ty của ba tôi."
Thẩm Tư Phi đang nhắn tin cho Hạ Tây Châu, bị ngăn cản nhiều lần, dừng lại cau mày nhìn hắn: "Dư Minh Viễn, anh đừng quá phận. Nếu như còn như vậy, tôi sẽ nhờ Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Omega tham gia. Tội danh quấy rầy hãm hại Omega, không thấp hơn tội cố ý cưỡng hiếp của anh."
Dư Minh Viễn vội xua tay: "Ấy đừng, tôi chỉ muốn gặp thầy Thẩm thôi. Thầy Thẩm vẫn độc thân, hoàn toàn có thể suy xét tôi."
Thẩm Tư Phi lạnh nhạt nói: "Ai nói với anh tôi độc thân."
Dư Minh Viễn sững sờ. Bốn phía yên tĩnh không có người, cái mũi bị đánh bẹp của hắn rốt cục ngừng chảy máu, mùi pheromone Alpha trên người Thẩm Tư Phi tản ra rõ ràng.
"Tôi đã có bạn trai. Chúng tôi còn đánh dấu rồi."
...
Thẩm Hoa Hạo ngồi xổm trong bụi cây cách cửa trường học không xa, mãi đến khi anh hắn đi ra mới chạy tới, nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới xác nhận người không có chuyện gì mới cười hi hi: "Anh hai, anh trâu bò thật đấy, còn biết đánh nhau." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi vốn định mắng hắn, lại nghĩ đến đối phương vì mình, mắng không nên lời. Cậu cả giận: "Cậu có ngu hay không thế. Lỡ đâu bị bắt lại thật, cậu là học sinh cấp ba, bị xử lý kỷ luật sau này lên đại học người ta có nhận cậu không?"
Thẩm Hoa Hạo: "Anh hai, là thằng Dư Minh Viễn kia bắt nạt anh trước. Còn nữa, em tới nói lời xin lỗi với anh."
Thẩm Tư Phi dừng bước lại, Thẩm Hoa Hạo nói: "Xin lỗi anh, em thay mẹ xin lỗi anh, anh tha thứ cho bà ấy có được không?"
Thần sắc Thẩm Tư Phi lạnh lùng, cậu lắc đầu nói: "Hôm nay cậu thay anh ra mặt, anh rất cảm động. Nhưng cậu muốn anh tha thứ, anh thật sự không làm được. Cậu sẽ không thể tự mình trải qua cảm nhận của anh."
Thẩm Hoa Hạo thay cậu đè Dư Minh Viễn xuống đất đánh, Thẩm Tư Phi quả thật xúc động. Thẩm Hoa Hạo chưa chín chắn, làm việc lỗ mãng, tính tình ương ngạnh, mà tâm địa vẫn rất tốt. Ít nhất không nhiễm phải tâm tư ác độc của mẹ mình, lòng Thẩm Tư Phi cũng thấy rất an ủi.
Thẩm Tư Phi nói: "Mẹ cậu làm việc kia, anh sẽ khiến bà ta tự mình xin lỗi anh." Đồng thời thừa nhận năm đó làm ra việc không tốt với mẹ Thẩm.
"Nếu cậu không có việc gì thì mau về trường đi. Không còn sớm nữa, ăn cơm tối chưa?"
Qua thời gian cố định sẽ không vào trường được nữa. Thẩm Tư Phi thấy hắn lắc đầu, sang đường mua sushi cho hắn, nhét hắn vào trong xe taxi.
Chờ người đi, cậu mới chậm rãi về cửa trường học.
Trời tối sầm, cửa trường học trống rỗng, chỉ có một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đỗ dưới tàng cây.
Mắt Thẩm Tư Phi sáng lên, cậu tiến lên thấy Hạ Tây Châu ngồi trên ghế xe, "Chủ tịch Hạ, ngại quá, đợi lâu chưa?"
Hạ Tây Châu nghiêng đầu nhìn cậu, "Không lâu. Lên xe trước đi."
Khí chất của hắn lạnh lùng, dĩ vãng Thẩm Tư Phi luôn cảm thấy hắn như núi bất động cao cao tại thượng, như thể đang coi rẻ người nào, hiện tại cảm thấy càng giống như là một loại gió táp mưa sa nào đó lắng đọng xuống, bởi vì năm tháng mà thành thục mê người.
So ra, Thẩm Hoa Hạo vẫn chưa trưởng thành, Dư Minh Viễn lại quá thô tục.
Thẩm Tư Phi lắc đầu ngồi xuống, ba người này không thể so sánh với nhau. Hạ Tây Châu lại một phát túm được cổ tay cậu, thấy mu bàn tay phải cậu ửng đỏ, "Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Tư Phi nói: "Vừa nãy đánh Dư Minh Viễn một cái, dùng không ít sức. Nhưng tôi đã cảnh cáo anh ta, nếu như tái phạm lần nữa tôi sẽ báo án lên Hiệp hội bảo vệ quyền lợi của Omega. Anh ta sẽ yên tĩnh một quãng thời gian."
Hạ Tây Châu lạnh nhạt, khẽ hừ một tiếng.
Hắn và hiệu trưởng Lưu cũng có không ít liên hệ, hắn sẽ thêm mắm dặm muối truyền chuyện này cho ba Dư. Đồn rằng Dư Minh Viễn sợ ba hắn nhất, ba Dư tức giận, Dư Minh Viễn không rảnh đến đây kiếm chuyện nữa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau đó quả nhiên Dư Minh Viễn không xuất hiện nữa, cũng càng ngày càng gần kỳ thi đại học, Thẩm Tư Phi cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quan tâm cái khác.
Đến tuần tới phiên cậu trông giờ tự học, học sinh vùi đầu làm bài tập, Trương Ấu Văn cũng vậy. Còn có nửa tiếng là đến giờ tan học, lưng cậu ta bỗng nhiên bị người chọc một cái.
Đằng sau là lớp trưởng, cậu ta nói: "Nhìn bục giảng kìa, thầy Thẩm đang ngủ."