Thẩm Tư Phi ra ngoài nghe điện thoại không lâu, Trần Kim cầm cái hộp đỏ chói mắt kia lên, nhét về lòng bàn tay Hạ Tây Châu.
Trần Kim nhìn thấu tất cả: "A Phi kín đáo, tính thì hướng nội, làm bạn với anh nhiều năm mà anh vẫn không nhìn ra tâm tư của cậu ấy. Anh cũng quên không nói rõ, việc này đúng là trách anh. Nhưng mà chủ tịch Hạ, sao cậu cũng tham gia náo nhiệt thế."
Hạ Tây Châu nhíu mày: "Tại sao tôi không thể thích anh?"
Trần Kim nói: "Đồn đại Hạ lão gia sợ nhất là không có người nối nghiệp. Cậu cho rằng anh không biết cậu vì chọc tức ông già nhà các cậu, kết hôn với một Beta, nhà họ Hạ các cậu định tuyệt hậu hả?"
Hơn nữa anh là trai thẳng, giữa anh em tốt thì coi như chuyện cười, nếu bị người xa lạ tỏ tình, anh đã coi như lưu manh mà đánh lâu rồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ánh mắt Hạ Tây Châu tối đi.
Nhà họ Hạ đến thế hệ cha mẹ hắn, nội đấu nghiêm trọng, cuối cùng ba hắn cũng là con thứ nhà họ Hạ bỏ mình, con trưởng cũng qua đời, con thứ ba thì bị điên, vào viện điều dưỡng.
Cho nên hắn mới được Hạ lão gia một đường nâng đỡ đến vị trí chủ tịch tập đoàn Hạ thị, chủ nhà họ Hạ.
Trong mắt Hạ lão gia không có nửa phần tình thân, chỉ có hai việc, một là nhang khói nhà họ Hạ, hai là gia sản.
Cho nên Trần Kim nói cũng không phải không có lý.
"Nói thật, không nói đến chuyện này, lão gia cũng chắc chắn sẽ không thích anh." Trần Kim nói, "Cho nên, chủ tịch Hạ, cậu quý nhân độ lượng, buông tha dân chúng bình dân đi."
...
Xung quanh không có ai, không khí yên tĩnh, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng trong ống nghe bên kia.
Thẩm Tư Phi cảm giác lòng bàn chân dâng lên cảm giác lạnh lẽo, trong mắt như thể là băng lãnh hờ hững không chứa chút tình cảm nào.
Cậu mặt không hề cảm xúc nói: "Cuối tuần này trường học không nghỉ, con có tiết, tuần sau đi."
Người đàn ông kia tức giận, trách cứ: "Thẩm Tư Phi, con còn nhận nhà họ Thẩm này là nhà nữa không? Có nhận người cha này nữa hay không? Ba tháng không về nhà, con định sống ở cái nhà trọ rách rưới đấy đến già chắc?"
Thẩm Tư Phi cười mỉa: "Dù con ở cái nhà trọ rách rưới này cũng không về nhà, cũng sẽ không quay về, khỏi làm ba tức. Ba thấy con nói đúng trọng tâm không?"
Ba Thẩm nổi giận: "Thẩm Tư Phi, nói chuyện với ba thế nào thế! Con là con trưởng nhà họ Thẩm, cả ngày ở ngoài một thân một mình còn ra cái gì?! Làm thầy giáo cấp ba cái quỷ gì, con nhanh chóng từ chức đi, tới công ty tìm chút việc làm."
Thẩm Tư Phi nheo mắt lại, "Ba biết tại sao con chọn con đường này."
"Ba thực sự là nuôi không cái đồ ăn cháo đá bát này." ba Thẩm nổi giận cúp máy, "Cuối tuần này, con cút về cho ba."
Bầu không khí lại khôi phục tĩnh lặng một cách chết chóc, Thẩm Tư Phi tựa lưng vào vách tường, hơi cúi đầu, mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình.
Mẹ Thẩm sinh Thẩm Tư Phi ra đã bị trầm cảm sau sinh, sức khỏe suy nhược, vào buổi tối ngày nào đó, kết thúc sinh mạng của mình, rời đi.
Vợ mất chưa tới nửa năm, ba Thẩm tái hôn, mẹ kế sau ba tháng đã sinh bé gái đáng yêu cho ba Thẩm. Hai năm sau, lại sinh bé trai, sau đó phân hóa thành Alpha.
Thẩm Tư Phi sống ở nhà họ Thẩm không dễ chịu, ba Thẩm cứng nhắc nghiêm khắc, mẹ kế bụng dạ hẹp hòi lại còn nham hiểm giả dối. Thẩm Tư Phi không thể không đến viện mồ côi nhà họ Trần tị nạn. Sau khi lớn lên, cậu dứt khoát kiên quyết từ bỏ quyền thừa kế của mình, sửa lại nguyện vọng, làm thầy giáo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Làm thầy giáo cái gì cũng tốt, còn có nghỉ đông và nghỉ hè.
Nếu như có thể, cậu hi vọng không có quan hệ gì với nhà họ Thẩm. Cứ bình thản an ổn như vậy.
Thẩm Tư Phi đứng một lúc, tâm tình bình tĩnh lại, trở về phòng riêng, ngồi lại vào ghế.
Trần Kim nhìn cậu, "Làm sao thế? Là chú Thẩm gọi à?"
Thẩm Tư Phi nhẹ giọng nói: "Ông ấy bảo em về ăn bữa cơm."
Nhà giàu nhiều ân oán tranh đấu, mẹ Thẩm lúc trước sinh con, ba Thẩm ngoại tình, làm hại mẹ Thẩm trầm cảm tự sát, Trần Kim cũng biết. Mẹ Thẩm xuất thân tốt, tính tình mềm yếu, chủ yếu nhất vẫn là gặp phải người không tốt.
Mẹ kế Lý thị lại liên tiếp sinh một nữ một nam, đặc biệt sau khi sinh em trai của Thẩm Tư Phi, Thẩm Hoa Hạo, ngày tháng cậu sống ở nhà họ Thẩm càng khổ sở hơn, mẹ không yêu cha không thương, Thẩm Tư Phi ở nhà họ Thẩm không giống tiểu thiếu gia, đau khổ cực kỳ.
Trần Kim nói: "Chỉ ăn một bữa cơm thôi, không phải việc lớn. Em rộng lượng đi, những năm này anh thấy chú Thẩm cũng áy náy với em, em lớn rồi chú ấy cũng sẽ không ép em nữa."
Thẩm Tư Phi khẽ gật đầu, ngẩng đầu, lại thấy Hạ Tây Châu nhìn mình chăm chú.
Thẩm Tư Phi bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, mím chặt đôi môi.
Cái biểu tình này Trần Kim rất quen thuộc, là điềm báo Thẩm Tư Phi nổi giận, muốn gây sự.
Trần Kim vội lên tiếng: "Chờ một chút! Hai người xem món này đẹp quá... A, còn rải rau thơm, ngửi thơm quá."
Trần Kim cầm lấy đũa gắp thức ăn gắp một miếng thịt cho hai người này, "Mau nếm thử đi, mùi vị không tệ."
Thẩm Tư Phi gắp rau thơm ra, "Không ăn rau thơm."
Động tác bỏ rau thơm của Hạ Tây Châu ngừng lại, Trần Kim: "... Chủ tịch Hạ cũng không ăn rau thơm sao?"
Hạ Tây Châu: "... Không ăn."
Trần Kim cười nói: "Ha ha ha sao khẩu vị hai người giống nhau thế, Tư Phi không thể ăn cay, chủ tịch Hạ cũng không ăn chứ?"
Hai người bên cạnh anh cùng buông đũa xuống, giọng Hạ Tây Châu lạnh lẽo cứng rắn: "... Tôi có thể ăn cay."
Thẩm Tư Phi cười híp mắt: "Vậy tôi gọi nhân viên phục vụ, mời chủ tịch Hạ một cái đầu thỏ cay, đại bổ."
Trần Kim: "..."
Hạ Tây Châu duy trì đoan trang cao ngạo, nhịn ý nghĩ nhét rau thơm vào miệng người đối diện xuống.
Thẩm Tư Phi ngả ngớn cay nghiệt, cùng hung cực ác, vĩnh viễn thích đối nghịch hắn.
...
Lúc Hạ Tây Châu ra cửa trả tiền, lễ tân nói: "Đã thanh toán rồi, là một vị tiên sinh họ Thẩm trả."
Tâm tình Hạ Tây Châu nhất thời lại không tốt, hắn khẽ gật đầu, ra cửa. Khí trời tốt, Thẩm Tư Phi cũng đã rời đi.
Hắn châm điếu thuốc, dựa vào xe bấm điện thoại di động, khó giải thích được cũng muốn hỏi Thẩm Tư Phi tại sao cuối cùng lại đi làm thầy giáo. Mà tìm tới tìm lui, hai người dường như căn bản không lưu phương thức liên lạc.
Trợ lý nhắn tin cho hắn: Chủ tịch Hạ, nhẫn có hài lòng không? Thành công rồi chứ?
Nhẫn là trợ lý chọn, hắn chưa từng liếc mắt một cái. Hắn móc cái hộp kia từ trong túi, muốn ném nó vào thùng rác, cuối cùng đành thôi.
Chủ tịch Hạ nhắn lại: Không thành, cầm bán đi, quyên tiền cho tổ chức từ thiện.
Thất bại cũng chẳng có cảm xúc thất vọng gì, hắn hít một hơi thuốc lá, tiếp tục gửi tin nhắn: Thăm dò một người cho tôi, đại thiếu gia của nhà họ Thẩm, Thẩm Tư Phi.
...
Thẩm Tư Phi vốn buổi chiều không có tiết, nhưng cuối tuần quyết định về nhà một chuyến nên cậu không thể không chỉnh sửa tiết học với các giáo viên, đổi tiết cuối tuần lên trước.
Lớp 12 việc học nặng nề, cậu dạy xong còn phải chấm bài tập. Lớp có ba mươi người, muốn hiểu tình huống học tập của mỗi học sinh cần tiêu tốn thời gian dài và nhiều sức lực.
Buổi chiều thứ Sáu, cậu chấm xong bài tập đứng dậy, nhấc cánh tay đau nhức lên. Vừa vặn cán sự Toán lớp cậu xuất hiện tại cửa phòng làm việc, Thẩm Tư Phi gọi người lại, "Trương Ấu Văn, lại đây trả bài tập đi. Bảo mọi người cuối tuần này tranh thủ sửa bài, tuần sau thầy về giảng."
Vóc người Trương Ấu Văn còn cao hơn Thẩm Tư Phi, cậu không thể không hơi ngửa đầu nhìn học sinh của cậu, vừa bàn giao công việc, vừa phun tào gen Alpha làm người ước ao này ở trong lòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khi phân hóa giới tính thứ hai lúc mười tám tuổi, Trương Ấu Văn là Alpha, hơn nữa cậu ta đẹp trai, tóc ngắn gọn gàng, lúc mặc quần áo thể dục có thể thấy rõ lưng rộng eo thon chân dài, làm việc nhanh nhẹn, rất đáng tin, rất được nữ sinh hoan nghênh.
Trương Ấu Văn thoải mái ôm cả xấp bài thi và sách bài tập, "Cuối tuần này thầy không ở trường ạ?"
Trường học thống nhất một tháng lớp 12 có một kỳ nghỉ, cuối tuần còn tự học và lên lớp, thầy giáo cũng sẽ ở trường học. Thẩm Tư Phi nói: "Cuối tuần này thầy có việc xin nghỉ, nếu có câu hỏi Toán thì đi hỏi thầy Lý cũng được. Còn nữa, đừng quên thu đủ bài tập trước buổi tối Chủ nhật."
Thẩm Tư Phi vỗ vai Trương Ấu Văn, cười híp mắt hỏi: "Mới chơi bóng về hả?"
Trương Ấu Văn cười lau mồ hôi trên thái dương, lộ ra hàm răng trắng bóng chỉnh tề, vô cùng hoạt bát đẹp trai: "Tiết trước học Thể dục."
Thẩm Tư Phi nhíu mày: "Chú ý sức khỏe, đừng để bị cảm. Còn có... Cố gắng đừng chảy mồ hôi, không thì mùi pheromone cũng tản ra. Thầy chủ nhiệm nhìn thấy là phải mời em đi uống trà."
Vì bảo đảm thi đại học không có sơ suất gì xảy ra, giới tính thứ hai bị giấu tuyệt đối, Alpha và Omega bị cấm phát tán pheromone để tránh phát sinh chuyện không đúng lúc.
Chảy mồ hôi sẽ kèm theo pheromone toả ra, Trương Ấu Văn đến gần một chút là Thẩm Tư Phi ngửi thấy được mùi pheromone tựa như mùi nắng, vô cùng phấn chấn bồng bột.
Trương Ấu Văn cúi đầu thấy mặt mày thầy giáo cong cong, cặp đồng tử đẹp như lưu ly, sửng sốt một chút, cậu ta ửng hồng hai má, hơi ngượng ngùng cười.
Thẩm Tư Phi vung tay cho cậu ta đi.
Trương Ấu Văn thay luôn bộ quần áo khác, lại phun thuốc xịt che pheromone, chờ hoàn toàn không còn mùi nữa mới quay về phòng học. Cậu ta ngồi về chỗ, nghe bạn cùng bàn nói: "Cậu biết không? Thầy Tư Phi thật ra là Omega đó."
Bạn học nữ đằng sau ló đầu tới, "Tớ cũng nghe nói, tớ còn tưởng thầy Tư Phi là Beta cơ."
"Cũng không có gì kỳ lạ mà, dù sao cũng không phải không có Omega làm giáo viên. Hơn nữa thầy Thẩm rõ ràng viết giới tính thứ hai là Omega đó, chỉ là thầy Thẩm khá khiêm tốn thôi. Đúng rồi, các cậu đừng gọi là thầy Tư Phi được không, để thầy nghe thấy là không lễ phép đâu."
Bạn học nữ trầm tư nói: "Vậy các cậu nói xem, thầy Tư Phi có bạn đời chưa?"
Có bạn đời hay chưa Trương Ấu Văn không biết, chỉ là trong đầu cậu ta hiện lên thân ảnh Thẩm Tư Phi lên lớp, gầy gò thon dài, ngón tay trắng nõn, giọng nói nhàn nhạt, tựa hồ vĩnh viễn bình tĩnh, chưa bao giờ sơ suất, đúng là dễ khiến người cảm thấy như là Beta.
Mà dường như chỉ có Omega mới bị ảnh hưởng bởi pheromone của Alpha. Cho nên Thẩm Tư Phi mới phát hiện ra mùi pheromone của cậu ta đầu tiên.
...
Thẩm Tư Phi cố ý ở trường học thêm một tiếng, lúc sáu giờ mới tan tầm. Vừa lúc ở trước cửa lớp gặp được một người quen, là Bác Viên trước đây ở trong viện mồ côi.
Bác Viên dạy cùng trường cấp ba với cậu, người nhã nhặn, đeo kính gọng đen, cười vui mừng lại chân thành: "Thầy Thẩm, mới tan lớp hả? Dạy lớp 12 thật sự vất vả quá."
Thẩm Tư Phi lắc đầu nói: "Cũng ổn."
Cậu vẫn luôn lãnh đạm, nhìn thì hiền hoà mà lại xa cách kiêu căng, xử sự xưa nay không nhiệt tình.
Bác Viên cũng không thèm để ý, cùng cậu ra cửa trường học, nói: "Cậu biết không, Thẩm Xuyên trong viện mồ côi chúng ta ấy, cũng là chủ tịch Hạ người thừa kế nhà họ Hạ hiện tại, mấy ngày trước đây bỗng nhiên cho viện mồ côi một khoản tiền lớn." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi nhíu mày, Bác Viên nói: "Chủ tịch Hạ này nhìn lạnh như băng, mà chung quy là viện trưởng Trần đưa về viện mồ côi mới giúp anh ta sống sót. Anh ta sự nghiệp thành công trở về, chịu góp tiền, cũng là có lòng báo ân."
Thẩm Tư Phi trên mặt tán thành, trong lòng lại lắc đầu.
Chủ tịch Hạ, chính là một móng heo bự(*).
(Móng heo ở đây là ngôn ngữ mạng, chỉ đàn ông chẳng ai tốt. Phụ nữ dùng để diss đàn ông thay lòng đổi dạ, nói chuyện không suy nghĩ, không hiểu phong tình, thẳng nam sắt thép)