Bất kể là ai dù ngày thường lạnh lùng đến đâu đi đăng ký kết hôn, nhiều ít cũng nóng lòng chia sẻ niềm vui đi kết hôn với người khác.
Thẩm Tư Phi cũng không ngoại lệ. Cậu không có nhiều bạn thân, Trần Kim xem như là tương đối quan trọng.
Mà... Thẩm Tư Phi hỏi xong lại nói: "Thôi, không tốt lắm, gần đây anh Trần bận việc, không nên quấy rầy anh ấy."
Hạ Tây Châu: "Không sao, gọi điện thoại cho anh ấy, rảnh rỗi thì hẹn đi ăn bữa cơm."
Vì vậy họ ăn bữa cơm, hai người không dám nhắc tới chuyện đăng ký kết hôn, chỉ nói kế hoạch ra nước ngoài đi du lịch.
Trong lúc chuẩn bị kế hoạch ra nước ngoài, Hạ Tây Châu đã xử lý xong công vụ, chỉ còn bận vụ Trang Hải.
Thẩm Hoa Hạo đi học huấn luyện quân sự, trước khi đi hắn bất đắc dĩ cho đối phương một số tiền lớn để chặn miệng. Hắn còn gửi tài khoản giao dịch và số điện thoại cho Thẩm Tư Phi, sau đó bên kia lại nhiều lần lấy ảnh và video để thúc ép.
Hạ Tây Châu điều tra tư liệu Mạnh Thiền, đúng như lời Thẩm Hoa Hạo từng nói, không cha không mẹ, xuất thân thấp, nhân phẩm cũng được, chỉ là ở giới giải trí không có chống lưng bị chèn ép. Cô ta có em trai nằm viện chữa bệnh, cần tiền gấp.
Kết quả điều tra là Trang Hải liên hợp với người đại diện của Mạnh Thiền lên kế hoạch hãm hại Thẩm Hoa Hạo.
Vẫn là luật sư Đỗ hỗ trợ lần trước. Anh tốt nghiệp trường top, cũng có mấy lần từng hợp tác vui vẻ với Hạ Tây Châu. Anh là luật sư có năng lực nghiệp vụ rất cao, nhạy bén, đầu óc nhạy bén.
Anh phát hiện ra một vấn đề: "Hiển nhiên vị Mạnh tiểu thư này không phải bản thân cô ta mong muốn, nếu như vậy thì pháp luật hoàn toàn có trách nhiệm trừng phạt kẻ phạm tội. Mà cô ta chưa bao giờ nhớ đến việc báo cảnh sát hoặc là dùng pháp luật. Cô ta chỉ một mực nhẫn nại." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi: "Ý anh là bản tính cô ta nhu nhược?"
Hạ Tây Châu: "Không... Rất có thể là cô ta tự nguyện. Cô ta có một tài khoản rất bí ẩn, mở hơn một tháng trước, có vài khoản tiền lớn được chuyển vào."
Thẩm Tư Phi trợn mắt lên, "Cô ta cố ý... em trai của cô ta?"
Khuôn mặt Hạ Tây Châu lạnh lùng. Luật sư Đỗ buông tay nói: "Từ lợi ích thì đây là theo nhu cầu mỗi bên thôi."
Thẩm Tư Phi nhíu mày, mà chung quy cũng là người trưởng thành rồi, không còn đơn thuần giống trước kia, cậu lập tức nghĩ rõ quan hệ lợi hại trong đó. Mặc dù cậu biết xã hội tình người ấm lạnh, lòng người hiểm ác, mà cũng khó tránh khỏi đau lòng và phẫn nộ.
Thẩm Hoa Hạo chỉ là vừa vặn dính bẫy, trở thành một quân cờ bị lợi dụng.
Luật sư Đỗ đứng dậy tạm biệt, trước khi đi anh nói: "Chúc mừng chủ tịch Hạ, chúc mừng Thẩm tiên sinh."
Anh không phải người ngốc, đã nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn của hai người. Xưa nay anh không nghe thấy tin Hạ Tây Châu có người yêu gì trong giới thượng lưu, lúc này hắn mới về nước ngắn ngủi mấy tháng, sao đã kết hôn rồi?
Trên thực tế, Thẩm Tư Phi và Hạ Tây Châu không hay đeo nhẫn, hai người cố ý tháo ra lúc gặp Trần Kim.
Vào lúc khác, Thẩm Tư Phi ru rú ở nhà học tập, Hạ Tây Châu đến công ty bận sự vụ, giao tiếp không nhiều, cho nên mọi người vẫn chưa biết gì.
Hạ Tây Châu lên kế hoạch tìm cơ hội thích hợp đưa người ra ngoài, công khai.
Thẩm Tư Phi nói: "Tên Trang Hải này luôn làm em không yên lòng. Lúc đi học cậu ta chọc em rất nhiều lần, may là anh Trần che chở cho em, em không chịu thiệt. Sau đó cậu ta không hứng thú với em nữa. Giờ lớn rồi, cậu ta rốt cuộc muốn gì?"
Hạ Tây Châu mặt không hề cảm xúc: "Em có biết sắp tới công ty của nhà họ Trang sẽ phải đối mặt với phá sản không?"
...
Còn ba ngày trước khi ra nước ngoài, Thẩm Tư Phi tự đến cửa hàng bánh lấy bánh ngọt làm riêng không đường. Cậu mới đi ra cửa hàng, lại trùng hợp gặp Trang Hải.
Trang Hải liếc mắt cười nhìn cậu: "Thẩm đại thiếu, đã lâu không gặp, mượn điện thoại của cậu dùng chút được không?"
Ghế tựa ngoài trời trên tầng hai cửa hàng bánh ngọt. Điện thoại của Thẩm Tư Phi bị đặt úp trên bàn, Trang Hải hỏi: "Uống ly cà phê không?"
Sắc mặt Thẩm Tư Phi bình tĩnh: "Không cần."
Trang Hải: "Vậy gọi ly đồ uống?"
Thẩm Tư Phi: "Trang đại thiếu, chúng ta vào thẳng chủ đề chính đi?"
Trang Hải sửa lại cà vạt, để tay lên bàn gõ nhẹ, "Ảnh và video, 80 triệu(*)."
(80 triệu NDT = hơn 270 tỷ VND)
Thẩm Tư Phi sửng sốt, mà phản ứng lại ngay, cậu buồn cười: "Mở miệng đã ra giá 80 triệu? Trang đại thiếu, giá trị thằng em kia của tôi không nhiều như vậy đâu. Cậu muốn thì đi tìm Thẩm Lương Bình, đây là chuyện của con trai ông ta."
Trang Hải khinh bỉ: "Lão già Thẩm Lương Bình keo kiệt, ông ta biết thì chỉ có đánh gãy chân em trai cậu thôi."
Thẩm Tư Phi rũ tay: "Tôi không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy."
Trang Hải đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn, "Tôi đã gặp Thẩm tiểu thiếu gia rồi, người cũng được, chỉ là ngốc quá." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi ngồi đó không nhúc nhích, Trang Hải thở dài, móc một cái USB từ đâu đó ra, "Cậu tới đây, tôi đưa cái này cho cậu. Trong này có tất cả tư liệu. Yên tâm, trên tay tôi không có bản sao nào khác."
Thẩm Tư Phi đứng lên, đi tới trước mặt hắn ta, Trang Hải đưa USB cho cậu thật.
Trang Hải nghiêng người dựa vào lan can: "Kỳ thật tôi rất đố kỵ với cậu, không phục, nhưng lại không thay đổi được cậu. Tại sao mẹ cậu mắc bệnh trầm cảm tự sát, kẻ thứ ba chen chân, Thẩm Lương Bình khốn nạn, như vậy mà cậu vẫn tâm bình khí hòa sống tiếp được? Lẽ nào cậu không muốn trả thù bọn chúng làm cho bọn chúng thống khổ sao?"
Thẩm Tư Phi lấy làm lạ: "Sao tôi phải táng tận lương tâm như thế? Vì hành hung mà làm người ác, chỉ là không ngừng khuếch đại ác ý và oán niệm trong lòng mình mà thôi. Huống hồ tôi có năng lực có nhan sắc, nếu mẹ tôi còn sống cũng cảm thấy tôi sống vui vẻ quan trọng hơn."
"Đúng, cậu biết ăn nói, ai cũng tin cậu. Từ nhỏ đến lớn, giáo viên trường học thích cậu nhất, thân thế đáng thương thành tích còn xuất sắc, dối trá lại biết lừa người khác, mà tôi là học sinh cá biệt, công tử bột lưu manh, đối tượng giám sát trọng điểm, bị đối xử khác nhau..."
Trang Hải nhìn cậu: "Mà bây giờ công ty của tôi đối mặt với nguy cơ tài chính, cậu ghi hận chuyện năm xưa trong lòng, vì vậy xúi giục Hạ Tây Châu dùng thế lực của hắn ta chèn ép công ty của tôi, trả thù tôi!"
Thẩm Tư Phi nhẹ nhàng cau mày: "Tôi chưa từng làm chuyện đó, tôi không nhận."
Trang Hải tỉnh táo, "Tuy rằng cho cậu USB rồi, nhưng tôi bắt cậu uy hiếp thằng nhà họ Hạ kia là xong. 80 triệu đối với hắn ta không hề khó."
Thẩm Tư Phi khẽ nhúc nhích, thoáng nhìn người phục vụ bưng đồ uống tới, thấy gã ta đột nhiên nhào tới trước, cậu lui ba bước, giẫm phải cầu thang bằng gỗ, ngửa mặt lên về sau, đột nhiên nghiêng người xoay đi.
Người phục vụ đeo khẩu trang đạp hụt, trượt chân. Cầu thang dẫn tới tầng một, rất trơn, người kia không vịn được, lăn bịch xuống.
Trang Hải hơi động chân, có người nhảy tới đạp một cú vào mặt hắn ta. Trang Hải né tránh, lại bị người đạp một cái vào cẳng chân, đau đến độ phải quỳ xuống.
Tôn Vi Giai trói hai tay của hắn ta ra sau, động tác thành thạo, "Thẩm tiên sinh, ngài không sao chứ?"
Thẩm Tư Phi chỉ nửa bước đạp hụt cầu thang, rốt cục thở ra. Nếu không phải cậu từng học võ, lại đúng lúc túm được lan can, đứng vững chân, không chừng cậu đã té xuống.
Thẩm Tư Phi chậm rãi đứng vững, vịn lan can đi về, bình tĩnh nói với Trang Hải: "Tôi chưa từng coi mình là thiếu gia, cũng không cảm thấy mình sang quý cỡ nào. Một mạng người, đừng nghĩ những gì không nên nghĩ."
Lúc Hạ Tây Châu lên tầng, nghe được hết.
Trên mặt Thẩm Tư Phi không nhìn ra điều khác thường gì, nhưng thần sắc tỉnh táo làm người ta đau lòng.
Trần Kim không che chở cho cậu cả đời giống thời học sinh, nếu như Hạ Tây Châu không đến, Trần Kim rời cậu mà đi, có phải là người nọ định cô độc rồi lại bướng bỉnh mà sống hết đời như vậy không? Không tin ai, không dựa dẫm vào ai? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hoặc là cậu làm theo kế hoạch đi cắt tuyến thể, không làm Omega nữa, thành kẻ tàn phế, sau đó bởi vì hormone hỗn loạn chức năng cơ thể suy kiệt mà mất sớm.
Trang Hải vẫn bị Tôn Vi Giai đè chặt, hắn ta sắp hoài nghi đối phương thật ra là Alpha nam, hắn ta tức giận mắng: "Thẩm Tư Phi! Ở trường học có Trần Kim che chở cho mày, bây giờ Hạ Tây Châu che chở mày, mày có phải đàn ông không?"
Thẩm Tư Phi đã thấy Hạ Tây Châu đến, cậu kiêu ngạo hung hăng: "Đàn ông thì sao, tôi là Omega, có đàn ông cậu có ý kiến? Có bản lĩnh thì cậu cũng tìm một người đi."
Hạ Tây Châu đi lên kéo cậu vào lòng, "Không sao chứ?"
Trang Hải nghe vậy tức đến ói máu.
Trong giới ai cũng nói Omega ở phương diện nào đó thế này thế kia, đặc biệt là Omega nam, hắn ta luôn cảm thấy khó nghe. Ngày hôm nay nhìn, cáo mượn oai hùm thì ai cũng như nhau.
Trang Hải cười mỉa mai: "Mày biết... tao tiếp xúc với Mạnh Thiền thế nào, liên lạc với người đại diện của nó thế nào không?"
"Không biết, vậy thì sau này điều tra." Giọng Hạ Tây Châu lạnh như băng, "Tôi cảm thấy cậu phải biết một chuyện... Ekip của tôi sơ ý một chút, làm nhà cậu phá sản rồi."
...
Luật sư Đỗ cúi đầu lật tài liệu: "Cho nên chắc Trang Hải có chứng bệnh hoang tưởng bị hại, hoặc cậu ta nghĩ mình là trung tâm thế giới. Chẳng khác ba cậu ta mấy. Tài vụ công ty nhà họ Trang đã lỗ thành như vậy rồi, không phá sản thì sớm hay muộn cũng bị cưỡng chế phá, đám người này còn muốn cứu, không phải là nằm mơ hay sao."
Hạ Tây Châu: "Giao cho cậu chuyện còn lại. Tôi không có hứng thú với ngành gia cụ. Có chuyện gì thì tìm giám đốc của tôi."
Luật sư Đỗ hỏi: "Giải trí Tinh Huy không phải của ngài sao, ngài lại muốn làm chuyện lớn gì à?"
Hạ Tây Châu: "Ừ, cùng Tư Phi ra nước ngoài du lịch."
Luật sư Đỗ: "..." Tại sao anh phải nói nhiều?
Nhà họ Trang phá sản trong một chiều, Thẩm Tư Phi hủy USB, Hạ Tây Châu điều tra mấy lần, bắt được sào huyệt và đội ngũ thao tác sau lưng Trang Hải, nhưng không tìm được bản sao nào khác. Cho nên chỉ có khả năng người đại diện của Mạnh Thiền còn bản sao ảnh và video khác.
Trang Hải và ba hắn ta bởi vì chủ mưu làm giả tài vụ công ty cùng với liên quan đến một bộ phận doanh nghiệp phi pháp nên bị truy cứu trách nhiệm pháp luật, tình tiết có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Thẩm Tư Phi cũng biết kết quả mà Hạ Tây Châu điều tra được. Việc Dư Minh Viễn dây dưa cậu có Trang Hải lén lút hỗ trợ, Thẩm Hoa Hạo cũng bị Trang Hải ngầm hãm hại. Thẩm Tư Phi không ngăn cản Hạ Tây Châu bỏ đá xuống giếng nhà họ Trang. Hạ Tây Châu lão luyện có chừng mực, giao thiệp rộng tài chính nhiều, phất tay một cái đã khiến nhà họ Trang không thể dậy được nữa.
Từ đây thành phố S ít đi một nhà giàu tên nhà họ Trang.
Thẩm Tư Phi cúi đầu: "Thẩm Hoa Hạo là tai bay vạ gió."
Hạ Tây Châu: "Anh sẽ để ý Mạnh Thiền, sau lưng người đại diện của cô ta có người, anh vẫn đang điều tra. Em đừng tự trách mình, em trai em cũng nên học, học rồi sẽ lớn lên."
Thẩm Tư Phi lắc đầu, cậu không đồng ý, cảm thấy lý niệm giáo dục của mình và Hạ Tây Châu không giống nhau lắm, "Không nên dùng phương thức giáo dục khốc liệt như vậy, nếu là con trai của em, em hi vọng nó không phải chịu khổ, lại biết lòng người đen tối, mà nó lựa chọn không trở thành kẻ ác, chính trực thiện lương không cổ hủ, xử sự khoan dung mà quang minh lỗi lạc."
Mắt Hạ Tây Châu tối đi.
Thẩm Tư Phi bỗng nghĩ đến tuổi ấu thơ và thanh niên của đối phương, lại giải thích: "Xin lỗi, chắc em hơi đa cảm."
"Không." Hạ Tây Châu nắm chặt tay cậu, lắc đầu, "Em không cần xin lỗi, anh bảo đảm con của chúng ta sẽ không phải trải qua chuyện như vậy."
Thẩm Tư Phi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn, mắt Hạ Tây Châu rất đen, đen như bóng đêm, nhưng lại kiên nghị và trầm ổn, hơi thở Alpha khiến người ta rất an tâm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Không nói đến thân thế và gia cảnh, người đàn ông này bề ngoài nham hiểm lạnh lùng, kỳ thực chín chắn thận trọng, trải qua biến cố lại chưa từng sa đọa và mất đi lương tri, giữ vững giới hạn mà thông hiểu ân tình. Mà đi kèm với đó cũng là năng lực và tài hoa.
Khả năng hắn chưa đủ hoàn mỹ như thiên thần, nhưng trong mắt Thẩm Tư Phi, hắn đủ ưu tú mà có mị lực, cùng với làm cậu rung động.
Thẩm Tư Phi hơi mỉm cười: "Hạ tiên sinh, anh thật sự rất tuấn tú."
Trong đôi mắt màu đen của Hạ Tây Châu phản chiếu nụ cười của cậu, hơi khó hiểu, "Làm sao thế?"
Thẩm Tư Phi dừng một chút, mặt không đổi sắc: "A em nghĩ trợ lý Tôn rất lợi hại, đánh nhau giỏi thật."
"Tôn Vi Giai từng học võ." Nói đến đây, Hạ Tây Châu lại xoa đầu cậu, hơi giận trách cứ, "Lần sau em tuyệt đối không thể đặt mình vào nguy hiểm nữa."