Thẩm Tư Phi hít sâu một hơi, không có cảm giác khó chịu, lại để cho gió thổi đi hết thảy phiền muộn tích tụ trong lòng.
Bầu trời, mặt đất và biển sâu là cả thế giới.
Bởi vì nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, cho nên cậu càng thêm tâm bình khí hòa, mà mạnh mẽ tự lập.
Chúng nó tương phản với dĩ vãng bình thản như nước, kỳ diệu mà làm lòng người say mê.
Thẩm Tư Phi nhìn trời biển giao hòa, không biết đang suy nghĩ gì, Hạ Tây Châu đưa nước ấm cho cậu, nói: "Về thôi, gió biển lạnh quá, em không chịu nổi. Lát nữa đến bãi cát, có một người bạn, anh dẫn em đi gặp."
Người bạn bác sĩ của Hạ Tây Châu, tên phiên dịch ra là Diệp An Ricardo, vừa vặn ở cạnh bờ biển làm tiệc nướng, không xa bên này, đi một trăm bước là đến.
Thẩm Tư Phi vừa đến đã thấy Tôn Vi Giai đang chờ đợi: "Trợ lý Tôn, sao cô cũng tới đây?"
Tôn Vi Giai ngước mắt, vẻ ngoài của cô rất cuốn hút, trên thực tế sức cô còn lớn hơn cả Alpha bình thường. Cô cười nói: "Buổi tối mà, chủ tịch Hạ cảm thấy không an toàn lắm."
Thẩm Tư Phi cười: "Không sao, trợ lý Tôn coi như nghỉ làm rồi, đi chơi đi."
Cậu cong môi cười, gương mặt mỹ nhân dưới ánh đèn càng làm người ta mê mẩn. Tôn Vi Giai cảm thấy tim mình đập thình thịch, thầm nghĩ kiểu Omega vẻ ngoài thanh tao xinh đẹp lại ẩn chứa dịu dàng mềm mại này thật sự quá quyến rũ, ngay cả cô cũng muốn ôm vào ngực xoa xoa.
Trợ lý Tôn lập tức ngừng ý nghĩ đáng sợ của mình lại, nói: "Thẩm tiên sinh, ngài đừng cười với ai khác ngoài chủ tịch Hạ."
Thẩm Tư Phi nghi hoặc: "Hả?"
Trợ lý Tôn: "Chủ tịch Hạ sẽ ghen."
Thẩm Tư Phi cười nói: "... Chẳng liên quan, chúng ta không cần để ý đến anh ấy."
Tôn Vi Giai sững sờ, cô luôn cảm thấy cậu không giống dáng vẻ cao ngạo ngày thường, cậu có sức sống hơn, thậm chí có thể nói là hoạt bát như người trẻ tuổi.
Nhưng mà Thẩm Tư Phi không thể nhảy nhót bao lâu, mùi mỡ và mùi khói xộc đến, làm cho mặt cậu trắng bệch, hơi khó chịu.
Hạ Tây Châu phát hiện ra sự khác thường của cậu, kéo cậu đi xuyên qua con đường nhỏ, có một căn biệt thự trắng cạnh biển. Một người cởi trần từ trên bờ cát đi tới, khuôn mặt tuấn mỹ, khôn mặt góc cạnh, vóc người rất đẹp, cơ bụng sáu múi, hai chân vừa thẳng vừa dài.
Hạ Tây Châu che đôi mắt Thẩm Tư Phi lại.
Diệp An cầm bình trong tay ném Hạ Tây Châu, cười nói: "Cuối cùng cũng chịu đưa người ra ngoài rồi à?"
Từ cầu thang bằng gỗ đi vào nhà, biệt thự là nơi Diệp An thuê làm tiệc buffet, chỉ là bạn anh đều ra bờ cát cả, trong nhà không có ai.
Thẩm Tư Phi đánh giá xung quanh, không ngạc nhiên chút nào nơi này có thiết bị giải trí cao cấp, chỉ là hơi lộn xộn. Diệp An thay quần áo đi ra, giọng anh sang sảng đầy trẻ trung: "Ngồi đi, Thẩm tiên sinh muốn uống gì? À đúng rồi, tôi quên mất, nước trắng vậy."
Thẩm Tư Phi thu dọn đồ ăn vặt lộn tùng phèo trên ghế salon, "Ngày đẹp như vậy, phải uống chén rượu."
Hạ Tây Châu treo áo của hai người lên móc, lại đi lấy cơm Tây: "Anh biết có loại đồ uống có vị như rượu, mà không có chất cồn, ngày mai mang cho em nếm thử."
Thẩm Tư Phi kinh ngạc nhướng mày.
"Có gì mà phải kinh ngạc, lão Hạ trâu bò lắm. Cậu ta nói làm được là làm được." Ánh đèn trong phòng sáng choang, lúc Diệp An đưa nước cũng nhìn rõ ràng mặt mày của Omega, anh sững sờ trước vẻ đẹp của cậu, "Lão Hạ, cậu không ra ngoài chơi à? Bao nhiêu người cậu quen đang ở bờ cát bên ngoài đấy."
Hạ Tây Châu cẩn thận kéo Thẩm Tư Phi ngồi xuống cạnh mình.
Diệp An không khỏi bật cười, lộ ra một hàng răng trắng, "Che chở con thế à, tôi cũng có bắt cóc Omega của cậu đâu."
Diệp An là người mà Hạ Tây Châu kết bạn ở giới thượng lưu, ngày xưa Hạ Tây Châu bị ông Hạ khống chế thuốc, khi đó Diệp An hỗ trợ không ít. Hạ Tây Châu cũng đã giúp người này thoát khỏi không ít phiền phức, quan hệ của hai người không tệ. Không giống Uông Ngạn ngả ngớn, Diệp An lúc cười lên có chút xấu xa đểu giả. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hai người tự giới thiệu mình, Hạ Tây Châu trầm mặc, không nhiều lời, mặc hai người nói chuyện phiếm. Diệp An hỏi: "Thẩm tiên sinh trước kia làm công việc gì thế? Có ảnh không? Tôi vô cùng rung động trước mỹ nhân Trung Quốc cổ điển như cậu."
Thẩm Tư Phi: "Giáo viên, dạy cấp ba. Ảnh thì tôi không thể cho, anh muốn, tốt nhất là hỏi Alpha của tôi trước."
Diệp An nhìn Hạ Tây Châu, Hạ Tây Châu giương mắt lạnh nhạt nói: "Không cho."
"..." Diệp An cạn lời nhìn hắn, "Cậu chẳng có khiếu hài hước gì cả."
Diệp An cũng không đòi hỏi mãi, anh chịu chơi, mà trong giới hỗn loạn cũng coi như giữ mình trong sạch, một số việc tuyệt không dính vào. Anh cũng không phải thích Thẩm Tư Phi, chỉ là tương đối hiếu kỳ và thưởng thức.
Hạ Tây Châu đi thẳng vào vấn đề hỏi anh: "Thời gian này cậu còn khám bệnh không?"
Thẩm Tư Phi chưa kịp phản ứng lại, Hạ Tây Châu đã nhìn cậu nói: "Tư Phi có chứng quáng gà, bệnh này triệt để trị tận gốc được không?"
Diệp An thu nụ cười không đứng đắn: "Mức độ bệnh thế nào?"
"Tình cờ ban đêm khó nhìn, mà nếu như ánh sáng đủ vẫn nhìn thấy được." Thẩm Tư Phi nói, "Thật ra không phải tình cờ, là ít xuất hiện. Từ đầu năm nay đến bây giờ chỉ có bốn lần."
Sắc mặt Diệp An nghiêm túc, phong thái như bác sĩ: "Không nghiêm trọng. Đầu tiên cần điều tra rõ cụ thể nguồn bệnh, rất có khả năng là nguyên nhân bệnh di truyền trong gia đình. Bắt đầu từ khi nào? Cậu nói đại khái tình huống cho tôi đi."
Thẩm Tư Phi nói: "Khi còn bé lúc tôi có ký ức đã bắt đầu. Sau này lớn lên, lên cấp ba lại rất ít khi xuất hiện, một năm một lần, mỗi lần cũng chỉ vào lúc áp lực nhất, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Tôi từng đi khám mấy bác sĩ có tiếng, ai cũng nói chữa rất phiền."
Diệp An nói: "Loại bệnh này bình thường càng lớn càng nhẹ đi, rất nhiều người khỏi hoàn toàn không bị nữa. Muốn trị tận gốc thì đúng là rất phức tạp. Tôi từng khám không ít ca bệnh như vậy, người bình thường sẽ chọn từ bỏ, dù sao lúc thường cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Nếu cần thì ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, tôi mới đưa ra kiến nghị được."
Hạ Tây Châu khẽ gật đầu.
Thẩm Tư Phi ngẩng đầu nhìn, "Tôi lên trên xem được không?"
Diệp An: "Đương nhiên, trên đó có một cái kính thiên văn, ngắm được cả sao và mặt trăng, tôi đưa cậu..."
Hạ Tây Châu chặn lời: "Bảo Tôn Vi Giai đi lên với em, Diệp An ở lại."
Thẩm Tư Phi hỏi: "Anh không lên à?"
Hạ Tây Châu dịu giọng: "Anh và Diệp An nói ít chuyện."
Thẩm Tư Phi lên rồi, Diệp An hừ hừ: "Cậu làm tôi bỏ mất cơ hội tiếp xúc với mỹ nhân đấy. Cậu đừng ghen thế chứ, tình cảm giữa Beta và Omega chỉ là bạn thân thôi, so với loại Alpha chỉ biết lăn giường như cậu còn thuần khiết chán."
"... Nói chuyện chính." Hạ Tây Châu nói, "Tôi muốn hỏi cậu, một người sang chấn tâm lý nên làm gì?"
"Tôi không phải cố vấn tâm lý, tuy rằng lúc học đại học từng học rồi..." Diệp An giật mình, "Là Omega nhà cậu bị sang chấn tâm lý à?"
Hạ Tây Châu gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống: "Lần đầu tiên phát tình là bị thuốc ép, lúc đó là bị hại. Được tôi cứu, mà bất đắc dĩ đánh dấu tạm thời, có thai. Sau đó cũng rất chống cự."
Diệp An cảm thấy mình sắp điên rồi: "Từ chối cậu? Sau đó có làm nữa không?"
Hạ Tây Châu: "Không có, một lần, đẩy ra."
"Dùng lời Trung Quốc nói, chính là nhà giàu nhiều ân oán." Diệp An cau mày suy tư một lát, "Tôi cảm thấy... Rất có thể là nguyên nhân mang thai. Omega yếu ớt, sau khi mang thai áp lực lớn, hay cáu, tâm tình không tốt, sẽ xuất hiện bệnh vặt. Tỷ như chứng quáng gà cũng là như vậy. Nếu như muốn chữa trị thì lựa chọn tốt nhất là sinh con xong."
"Về phần sang chấn tâm lý, tôi thấy giống như một kiểu bài xích hơn, cậu ấy bài xích không phải cậu, mà là cảm giác mình đã bị thiên tính khống chế. Cậu biết cậu ấy hấp dẫn tôi là cái gì không? Là Omega lại vẫn tự tin thong dong như thế, nếu như không phải sớm biết, tôi rất khó tin tưởng cậu ấy là Omega. Còn giải quyết thế nào, chỉ có thể dựa vào cậu."
Hạ Tây Châu hỏi anh: "Quãng thời gian tới cậu có lịch không? Tôi bỏ tiền, cậu tới nhà của tôi làm bác sĩ tư."
Diệp An bất đắc dĩ nói: "Tôi không phải bác sĩ sản chuyên nghiệp, việc này... Nhưng tôi có thể hỏi bạn tôi, xem có sắp xếp ekip hộ sinh chuyên nghiệp được không." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
...
Thử kính viễn vọng, Thẩm Tư Phi còn thử xem, suýt nữa trầm mê không có cách nào tự kiềm chế, Hạ Tây Châu mặt tối sầm lại kéo cậu về, "Muộn rồi, về nhà thôi em."
Hắn có thể xác nhận, Thẩm Tư Phi rất ham chơi.
Diệp An phất tay: "Em giai Thẩm, ngày mai quay lại chơi nhé. Nhớ tôi thì nhắn tin cho tôi biết, trừ phi tôi ở trên bàn mổ, không thì nhất định sẽ tới tìm cậu!"
Thẩm Tư Phi ngồi trong xe thò đầu ra cười tạm biệt.
Ngồi vào trong xe mềm mại yên tĩnh, niềm vui và sự hưng phấn cả ngày tan đi, sự uể oải và mỏi mệt lan tràn dọc theo toàn thân.
Máy bay tư nhân vệ sĩ siêu xe, thậm chí là du thuyền biệt thự, chơi thiết bị mới kích thích. Cậu chưa từng thấy quán bar nổi tiếng sang trọng, quần áo lụa là dập dìu tài tử giai nhân, những thứ mà người tầng lớp dưới không bao giờ thấy được, lại tập mãi thành quen trong giới này, sinh hoạt xa hoa đồi trụy.
Cũng khó trách Thẩm Lương Bình cả đời đều nỗ lực bước chân vào nhà giàu, đúng là dễ dàng lôi kéo người ta mê say và chìm sâu vào thứ cảm giác này.
Thẩm Tư Phi chưa ngồi được bao lâu, mệt ngủ, cuối cùng vẫn được Hạ Tây Châu ôm ra xe.
Khi cậu tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Hạ Tây Châu đã đến công ty, Thẩm Tư Phi dậy, đối mặt với bàn cơm Tây, tùy tiện ăn chút lấp đầy bụng, đứng dậy tự mình nấu cơm Tàu.
Hạ Tây Châu kén chọn cơm Tàu, cơm Tây cũng kén chọn, chỉ là ngày ngày bổ sung năng lượng, thiếu đi nhiều lạc thú hưởng thụ mỹ thực.
Buổi trưa hắn về ngửi thấy mùi cơm, rất là kinh ngạc.
Thẩm Tư Phi mặc tạp dề đang nếm canh, không hề hay biết bên ngoài thế nào, chỉ nghe được tiếng cửa phòng bếp mở ra, cậu bị Hạ Tây Châu ôm lấy từ phía sau, "Đang nấu cơm à?"
Thẩm Tư Phi: "Ừm, nguyên liệu nấu ăn không nhiều, đồ gia vị không đầy đủ, mà em mới nếm, mùi vị cũng được."
"Thơm quá..." Hạ Tây Châu ngửi được mùi pheromone của cậu, thở khẽ đầy gợi cảm, "Mà... Muốn ăn em nhất."
Chính là người này, không hề phòng bị ngủ trên giường hắn, bình yên vô sự dưới cánh chim của hắn.
Trong không khí pheromone quện vào nhau, lòng bàn tay nóng bỏng xuyên qua tạp dề dán sát trên bụng mềm mại, hai gò má Thẩm Tư Phi nóng lên, toàn thân cậu cứng ngắc, mãi mới quát khẽ: "... Tránh ra, đừng nghịch." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu buông lỏng tay ra.
Ăn một bữa cơm, Thẩm Tư Phi lại có lòng tự tin với tay nghề nấu nướng, "Lần sau mời bạn anh tỷ như Diệp An tới ăn cơm, cho họ nếm thử cơm Tàu chính tông."
Hạ Tây Châu hơi không vui, "Một đám phàm ăn tục uống, ăn quá nhiều, không mời."
Thẩm Tư Phi: "... Cũng có ăn nghèo chúng ta được đâu."
"Em nấu cơm không mệt à? Lúc đám cưới mời họ đến Trung Quốc ăn, món em làm chỉ có thể cho anh ăn..." Hạ Tây Châu thấy cậu thay âu phục, "Đến công ty anh, em không cần mặc trang trọng vậy đâu."