Abo Hướng Tới Bình Minh


Mấy ngày sau đó, Arthur tiếp tục đi theo Brand học việc, ngoài việc chăm sóc ăn ở ngủ nghỉ của ngài Nguyên soái, còn phải học cách xử lý những việc của quân bộ, tiếp đãi những nhân vật quan trọng trong giới, rồi thì các quy tắc lễ nghi khi đi cùng ngài Nguyên soái tham dự tiệc vân vân.

Thực ra quá trình học tập cũng là quá trình Arthur tìm hiểu về Francois.

Thân là nguyên soái, Francois thuộc dạng bận đến đầu tắt mặt tối, việc gì cũng tới tay.

Hắn không những phải quản lý cả hệ thống quân sự của cả đế quốc, hơn nữa, với vai trò là lãnh đạo tối cao của quân đội, hắn còn phải tham gia nhiều hoạt động chính trị, giao thiệp với Hoàng gia và giới quý tộc.

Đế quốc gồm hai tầng lớp nắm quyền chính: Tầng lớp sĩ quan (quân đội) do Francois đứng đầu và tầng lớp quý tộc do Hoàng tử Repin đứng đầu.

Hai tầng lớp này trong tối thì đấu đá nhau loạn xạ, đủ các thể loại tranh chấp nhưng ngoài mặt lại tỏ ra rất hoà hợp.

Mà con cáo già xảo quyệt Muller lại lợi dụng điểm này để cân bằng các thế lực của Đế quốc.

Brand phát hiện Arthur là một "học trò" rất thông minh, anh ta gần như không cần lặp lại những điều đã nói lần thứ hai, hơn nữa y còn "học một biết ba", nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm công việc.

Vốn dĩ sợ năm ngày không đủ để hoàn thành việc bàn giao, cơ mà hình như Brand lo thừa rồi, bởi đến chiều ngày thứ tư, Arthur đã học xong hết mọi thứ rồi! Brand hài lòng vỗ vỗ vay Arthur, nói đùa:
– Arthur, chúc mừng cậu đã thuận lợi xuất sư! Từ nay về sau ngài Nguyên soái nhờ cả vào cậu vậy!
Arthur vỗ vỗ ngực, đáp với vẻ đầy tự tin:
– Báo cáo Trưởng quan, thuộc hạ đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Brand thấy trời còn sớm, Francois lại bị Hoàng đế gọi vào cung bàn chuyện, bèn đề nghị:
– Ngài Nguyên soái chắc phải tối mới về, chúng ta tới phòng huấn luyện rèn luyện chút không?
Bốn ngày nay Arthur tập trung toàn bộ lực chú ý vào chuyện học tập làm "bảo mẫu toàn thời gian", hoàn toàn không có thời gian rèn luyện cơ thể, y cảm thấy cả người sắp mốc meo cả rồi! Brand vừa hay nói lên nỗi lòng y, thế là hai người cùng nhau đến phòng huấn luyện.

Phòng huấn luyện nằm trên tầng 40 của tòa nhà quân bộ là nơi chuyên dụng của Francis, cơ sở vật chất bên trong đương nhiên thuộc top đầu, nhưng đây không phải là điểm nổi bật nhất.

Đặc điểm lớn nhất của phòng huấn luyện này là nó là một phòng chiến đấu trọng lực có thể mô phỏng nhiều môi trường hành tinh khác nhau như môi trường siêu trọng lực, môi trường không trọng lực vân vân....!Người tham gia huấn luyện phải tiến hành chiến đấu không vũ trang cũng như điều khiển cơ giáp trong các môi trường trọng lực khác nhau.

Điều này là thử thách rất lớn về kĩ năng chiến đấu và khả năng thích ứng của người tham gia huấn luyện.

Arthur và Brand cởi quân phục, mặc quần áo huấn luyện màu trắng rộng rãi lên người.

Brand tung chân đạp lên không một cú, nhướn mày cười nói:
– Arthur, tôi thấy kĩ năng chiến đấu cận chiến lúc tốt nghiệp của cậu đạt điểm tuyệt đối, hay là chúng ta đấu một trận thử coi sao?
Đương nhiên Arthur không sợ Brand, y không từ chối mà mạnh dạn ôm quyền:
– Rất sẵn lòng, xin chỉ giáo!
Mấy ngày nay y bị Brand "hành hạ" đến thê thảm, chịu tổn thương nghiêm trọng về mặt tinh thần, nhất định phải mượn cơ hội lần này "trả" đủ Brand, tiện thể phát tiết sự buồn bực trong lòng một thể.

Brand là một Alpha điển hình: cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, thoạt trông đầy sức mạnh, liếc cái là biết anh ta là một võ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt.

So với anh ta, Arthur thanh tú hơn nhiều, thể chất bẩm sinh của Beta kém hơn Alpha, đặc biệt là về sức mạnh, nhưng Arthur lại có những kỹ năng độc đáo của riêng mình.

Y biết sức mạnh thể chất của mình chắc chắn kém hơn Alpha tứ chi vốn phát triển tốt, vì vậy y có ngón nghề và kĩ xảo của riêng mình để bù đắp những chỗ thiếu sót ấy.

Với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, thể lực của con người đã vượt qua giới hạn của vật lý học, trong chiến đấu thực tiễn của quân đội hiện đại, đánh cận chiến chỉ là một kỹ thuật đơn giản để đánh bại kẻ thù.

Phần lớn binh sĩ đều được rèn luyện về tốc độ và sức mạnh, nhưng về mặt kĩ thuật lại thiếu sót rất nhiều.

Arthur mất rất nhiều thời gian tìm đọc và nghiên cứu võ thuật phương đông của trái đất cổ, bao gồm: Thái cực quyền, khí công, Taekwondo, Karate, Muay Thái vân vân.

Những võ thuật cận chiến này vỗn đã bị đào thải, nhưng Arthur phát hiện những môn võ này không những có thể giúp y bù đắp thiếu sót về thể lực, thậm chí còn có thể mượn lực của đối phương, lấy yếu địch mạnh, từ đó dành chiến thắng một cách dễ dàng.

Sau nhiều năm tìm tòi ngâm cứu, Arthur đã học được cách kết hợp nhuần nhuyễn những tinh tuý của môn võ thuật phương đông này lại với nhau, loại bỏ những phần không cần thiết, cuối cùng kết hợp chúng thành một bộ kỹ năng cận chiến phù hợp với mình.


Từ lúc theo học học viện quân sự, Brand luôn là sinh viên xuất sắc, bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng lơ là việc rèn luyện, bởi vậy Brand vô cùng tự tin với khả năng cận chiến của mình, muốn nhân dịp này thử kiểm tra năng lực của Arthur, ai ngờ trận đấu vừa bắt đầu đã bị ăn quả đắng!
Đầu tiên, Brand tung ra một cú đấm nặng nề, rõ ràng quả đấm nên nện thẳng xuống vai trái Arthur, nào ngờ vào lúc anh ta sắp tiếp xúc với cơ thể Arthur, y mềm dẻo như con trạch, khéo léo tránh thoát, đoạn lập tức trả đòn, tay trái y nắm chặt cổ tay Brand, mượn lực khủng khiếp từ cú đánh của chính Brand, đánh ngược lên người anh ta.

Động tác của Arthur nhanh như chớp, Brand chưa kịp phản ứng đã ngã sõng soài ra đất!
Brand nổi giận đùng đùng, nhổm người bật dậy ngay tắp lự:
– Đệt! Lần này do tôi sơ ý, lại lần nữa!
Trong suốt mười phút đồng hồ tiếp theo, Brand lao tới Arthur hết lần này đến lần khác giống như Đôn-ki-hô-tê lao vào cối xay gió, nhưng lần nào anh ta cũng bị Arthur đánh bại trong vòng ba chiêu, không bị ngã sấp thì bị quật ngựa, hoặc bị đánh bật về.

Nếu không phải vì Arthur nương tay thì Brand đã không bò dậy được từ lúc nãy rồi!
Arthur lại nhẹ nhàng quật ngã Brand thêm phát nữa, lần này ý bẻ quặt hai tay Brand ra sau khiến anh ta không sao nhúc nhích được.

– Sao hả? Có muốn đánh nữa không? – Arthur khống chế Brand, vừa cười vừa hỏi.

Brand đỏ bừng vì giận, tức hết cả cái bụng, đang định bật lại thì nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên từ phía ngoài cửa.

Arthur và Brand nhìn về phía đó: Ồ, là ngài Nguyên soái! Hoá ra vừa rồi bọn họ đánh đấm quá nhập tâm, đến mức không phát hiện Francois đã trở lại từ bao giờ, còn đứng quan sát họ một cách thích thú qua tấm kính trong suốt của phòng huấn luyện.

– Nguyên...!Nguyên soái!
Brand sững sờ gọi, thầm nghĩ không biết ngài Nguyên soái đã đứng đây xem bao lâu rồi, cảnh mình bị quật cho sấp mặt đã bị ngài Nguyên soái chứng kiến cả, anh ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Arthur thấy Francois bước vào phòng, y buông lỏng tay để Brand đứng dậy.

– Nguyên soái! – Hai mắt Arthur sáng long lanh, nở nụ cười tươi rói với ngài Nguyên soái.

Brand không phục, nhưng Francois liếc một cái là biết Brand không phải đối thủ của Arthur, nhưng hắn cũng không thể làm mất mặt thuộc hạ (sắp) cũ, nên chỉ bình thản dặn dò:
– Brand, lát nữa tôi có một cuộc họp video ở văn phòng, cậu đi chuẩn bị thiết bị liên lạc giúp tôi.

Brand cũng phát hiện ngài Nguyên soái giữ mặt mũi cho mình nên mới tìm cớ giúp anh ta giải vây, anh ta lập tức nghe lệnh, rời khỏi phòng huấn luyện.

.

Đọc truyện tại -- trùmtruу ện.

м e --
Brand vừa đi khỏi, Francois chuyển sự chú ý sang Arthur, ánh mắt lộ chút tán thưởng, hỏi với vẻ thản nhiên:
– Kĩ thuật cận chiến của cậu rất đặc biệt, phong cách độc đáo, học ở đâu vậy? Hẳn là không phải từ trường học?
– Thưa ngài Nguyên soái, không giấu gì ngài, đây là kỹ thuật tự tôi đúc kết từ võ thuật phương đông của trái đất cổ, cộng với sự đúc kết của bản thân trong quá trình học tập, rèn luyện.

Để ngài chê cười rồi.

– Arthur cố tỏ ta khiêm tốn, nhưng sự kiêu ngạo vẫn bộc lộ ra chút ít qua ngữ điệu của y.

Đôi mắt màu lục bích của Arthur sáng ngời ý chí chiến đấu, nhìn về phía Francois với ánh mắt khát khao cháy bỏng.

Nhìn thấy ánh mắt này, Francois ngạc nhiên nhướn mày, hờ, tên nhóc này đúng là không biết trời cao đất dày! Khen nhóc hai câu đã tự tin đến mức dám khiêu chiến hắn rồi?
– Sao hả? Muốn thử đấu với ta?
Arthur cắn môi, đứng bất động, khát vọng khiêu chiến Francois bừng bừng trong tim, không sao dập tắt được.

Francois là người được mệnh danh là thiên tài có một không hai suốt trăm năm qua của cả Hệ ngân hà đó! Hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào, Arthur chưa từng được tự mình cảm nhận, nhưng y biết rất nhiều hạng mục kỷ lục cá nhân của học viện quân sự Heaton vẫn thuộc về Francois, tới nay chưa ai có thể phá vỡ.

Phải biết rằng những kỉ lục này được lập khi Francois vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, tới nay đã gần chín mươi năm trôi qua.

Suốt chín mươi năm đó! Học viện quân sự Heaton là nơi quy tụ những sinh viên tài năng hàng đầu khắp Liên Bang, thế mà tới nay vẫn chưa có ai phá vỡ được kỷ lục của Francois, đủ để thấy hắn mạnh đến mức nào rồi đó.


Hơn nữa, bao nhiêu năm qua đi, Francois không ngừng tiến bộ, hoàn thiện bản thân, thực lực hiện giờ của hắn chắc chắn sẽ còn ghê gớm hơn hồi đi học, có thể nói là không sao dò được! Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ đến đáng sợ như vậy, Arthur khát vọng được đấu với hắn một lần, xem hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào!
Thân thủ tuyệt vời của Arthur cũng khiến ngài Nguyên soái khá hứng thú, sau ngày dài đối phó với mấy lão già bụng phệ đầy vô vị trong cung, Francois cảm thấy hoạt động gân cốt chút chút với chú báo nhỏ kiêu ngạo này cũng là một ý tưởng không tồi.

– Thế thì thử chút vậy, nhưng ta chỉ có năm phút thôi, năm phút sau phải đi họp.

– Francois vừa nói vừa cởi hai cúc áo trên cổ và tay, đoạn ngoắc ngoắc tay với Arthur.

"Năm phút mà muốn đánh bại tôi? Anh coi thường ông đây quá rồi nhé!" – Arthur giận dữ nghĩ thầm, hormone tuyến thận tăng vọt, cả người bừng bừng đấu chí.

Francis thản nhiên đứng đó, thoạt trông rất dễ bị tấn công, nhưng lại như không chút sơ hở.

Mặt Arthur nghiêm lại, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn đối phương, hoàn toàn khác với trạng thái nhẹ nhàng khi đối mặt với Brand vừa rồi, Francis vô hình gây áp lực khiến y không dám lơ là.

Hai người đều là cao thủ, đương nhiên biết ra tay trước sẽ có lợi, họ quan sát nhau hơn mười giây rồi đồng thời ra tay!
Năm ngón tay của Arthur quặp thành hình móc câu, tựa như con rắn độc nhằm thẳng vào cổ họng Francis, động tác của y cực kỳ chính xác và tàn nhẫn, nhanh đến mức gần như vượt qua giới hạn của con người.

Lần này, y dốc toàn lực ngay trong chiêu thứ nhất, hoàn toàn khác với lần đối đầu với Brand vừa rồi.

Francois "hừ" một tiếng, hơi nghiêng người tránh thoát đòn chí mạng, Arthur vồ hụt! Y không hề hoang mang mà cuộn tay thành nắm đấm, nhằm thẳng vào huyệt thái dương của đối phương, đồng thời nhấc chân lên gối nện về phía bụng dưới của hắn.

Khoảng cách của hai người quá gần, cú lên gối của Arthur giáng thẳng xuống bụng dưới của Francois, nhưng trước khi y kịp đắc ý thì đầu gối đau nhói, cứ như vừa đập vào tấm sắt; tiếp đó Francois nắm chặt cổ tay y, nửa giây sau, y bị quật ngã!
– Hự! – Arthur đập cả người lên tường kính, đau đến mức rên rỉ.

Thịt trên người tên khốn này làm từ sắt à? Sao đầu gối y đau nhói cứ như thụi vào sắt, mà hắn thì chẳng hề hấn gì vậy? Chẳng khoa học chút nào!
Vì sợ tin tức tố của đối phương làm mình mất tập trung, Arthur đã nín thở khi tấn công Fracnois.

Lúc này, vì bị đau đớn mà y hít sâu vào một hơi, khoang mũi lập tức tràn ngập tin tức tố Alpha đầy bá đạo của Francois.

Chân Arthur bỗng mềm nhũn, xíu chút nữa ngã khuỵu xuống!
Nhưng đòn tấn công thất bại này chẳng hề khiến Arthur lùi bước mà còn bị khơi dậy lòng háo thắng, giờ đây y chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đánh bại đối thủ! Đoạn, Arthur lùi lại vài bước, hít thở sâu, điều chỉnh lại trạng thái rồi tung ra một đợt tấn công mới về phía Francois.

Tuy vậy, các đợt tấn công của Arthur đều bị Francois hóa giải một cách dễ dàng.

Arthur chán nản nhận ra rằng không phải do kỹ năng chiến đấu của y không đủ tốt mà là do đối thủ quá trâu bò, quả thực không phải con người! Có lúc y rõ ràng đã đánh trúng hắn, mà cơ thể hắn cứng rắn hệt như sắt thép, chẳng những không bị thương, trái lại y đập vào còn bị phản lực làm cho đau điếng.

Ngoài ra, đòn phản công của Francois trông có vẻ đơn giản nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần bị đánh trúng, Arthur sẽ rất thê thảm.

Arthur càng đánh càng tuyệt vọng, lúc trước y còn rất tự tin vào khả năng cận chiến của mình, nhưng giờ đây, khi đối mặt với Arthur, mọi kỹ xảo tấn công mà y luôn tự hào hoàn toàn không có đất dụng võ.

Điều này khiến y càng mất lòng tin vào việc ám sát đối phương thành công.

Lại là một đợt tấn công thất bại! Arthur phát rồ, quyết định liều mình dùng tuyệt chiêu, y quay người nhảy lên cao, lợi dụng sự uyển chuyển dẻo sai của cơ thể, hai chân dài duỗi cao, gần như chạm trán, đoạn gót chân dùng lực giáng thẳng xuống đỉnh đầu Francois.

Chiêu này bắt nguồn từ cú giáng chân cực kỳ mạnh mẽ của Taekwondo, với sức mạnh kinh hoàng, là tuyệt tiêu tất sát của Arthur, y hiếm khi dùng chiêu này khi giao đấu với người khác; nhưng lúc này chẳng còn cách nào khác nữa.

Dù sao đầu cũng là bộ phận khá yếu đuối của con người, nếu trúng chiêu này, không chết cũng tàn tật, Francis không dám kinh địch, hắn hét lớn:
– Tốt lắm!
Đoạn, hắn không tránh mà giơ hai tay lên đầu, bàn tay tóm chặt lấy cổ chân của Arthur, nhẹ nhàng tiếp được cú đánh như trời giáng của y, đồng thời hét lớn một tiếng, dùng sức đẩy ngược y về sau.

Arthur cảm thấy mắt cá chân của mình bị giữ lại, lực chân không cánh mà bay, y thầm nhủ: "Thôi xong".


Quả nhiên, giây tiếp theo, y bị hất văng về phía sau, lưng rơi đập xuống đất, ngã lăn ra sàn.

Tồi tệ hơn là, Francois theo lực đè lên, trọng lượng của cả hai người dồn hết lên lồng ngực y, y cảm giác nội tạng không còn thuộc về mình nữa!
Francis giữ chặt hai cổ tay Arthur bằng một tay và ấn nó lên trên đầu y, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân của Arthur, khiến y cứ thế giữ nguyên tư thế xoạc hai chân, bị Francois đè xuống đất.

Tứ chi Arthur đều bị giữ chặt, hoàn toàn không thể cử động, dù y rất dẻo dai, nhưng tư thế này khiến dây chằng bị kéo căng đến cực hạn.

Francis đè lên người y, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha xông lên mũi vào thẳng phổi, cả người Arthur mềm nhũn, máu toàn thân đổ dồn cả lên mặt.

– Sao hả? Chịu thua chưa? Còn muốn đấu nữa không? – Francois vẫn đè chặt Arthur.

Arthur buồn bực vô cùng, y nhìn Francois với vẻ phẫn nộ, nhưng tiếc rằng y không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình, gương mặt trắng trẻo nhuốm màu đỏ hồng như ráng mây chiều, hơi thở gấp gáp mà nóng bỏng, đôi mắt xanh lục mông lung như nhuốm hơi nước.

Ban đầu Francis hơi bực mình, vì cú xoạc vừa rồi của Arthur quá độc ác, lần nào cũng là sát chiêu, cứ như thể đanh quánh nhau với kẻ địch sống còn, vậy nên hắn mới muốn cho tên nhóc này một bài học nhớ đời, quyết tâm thu phục chú báo nhỏ bướng bỉnh này.

Nhưng không hiểu sao, khi Francois nhìn vào đôi mắt mông lung và cặp lông mi dài đang run rẩy, hắn thấy trái tim hơi rung động, đáy lòng dâng lên cảm giác khô nóng đầy kỳ lạ.

Francois cố nén sự kỳ lạ trong lòng, dùng giọng điệu dịu dàng hơn chút xíu, tiếp tục ép buộc người bên dưới:
– Nhận thua chưa? Hửm?
Huy hiệu lạnh lẽo trên bộ quân phục của Francois dán lên da Arthur khiến y khẽ rùng mình, nhưng nơi hai người tiếp xúc lại nóng bỏng vô cùng.

Hơn nữa tin tức tố mạnh mẽ của ai kia khiến Arthur gần như khó thở, hơi thở ngày càng gấp gáp, mặt mũi càng đỏ tợn.

Arthur không cam lòng cắn cắn môi dưới, chỉ muốn cho Francois một đấm, nhưng đáng tiếc cơ thể y hoàn toàn không nghe lời, mềm nhũn vô lực, chẳng thể nhúc nhích.

Hảo hán không chấp cái lợi trước mắt.

Dù Arthur cho không phục, nhưng y biết rằng mình không nên đối đầu với đối phương vào lúc này.

Y đành bất lực nhắm mắt, mềm giọng xin tha:
– Nguyên...!Nguyên soái...!xin hãy tha cho tôi...!đau quá...!
Giọng y không còn sắc xảo như mọi khi mà trở nên mềm mại nghẹn ngào, còn có chút quyến rũ, thật khiến lòng người ngứa ngáy.

"Rầm"! Nghe như cái gì đó nện vào cửa kính.

Ngay sau đó, giọng nói hoảng hốt của Brand vang lên:
– Ngài...!ngài Nguyên soái.

Tôi..

tôi không cố ý nhìn lén đâu ạ! À không không, tôi chẳng nhìn thấy gì hết! Hai người...!hai người cứ tiếp tục! – Dứt lời, Brand mặt mũi đó bừng chạy như ma đuổi ra khỏi phòng huấn luyện.

Thôi xong, hình như bị hiểu lầm rồi?
Arthur và Francois ngơ ngác nhìn nhau, cuộc chiến khốc liệt vừa rồi khiến trang phục của hai người bọn họ xộc xệch hết cả, Arthur lộ cả mảng ngực trắng bóc mịn màng, thậm chí thấp còn thấp thoáng nhìn thấy hai viên tròn tròn hồng hồng.

Francois khá hơn chút, nhưng hàng cúc áo quân phục của hắn đã bung hết ra, để lộ cơ ngực màu đồng chắc khỏe.

Nguyên soái Đế Quốc và quan vệ sĩ thân cận mới nhậm chức của ngài nằm đè lên nhau, quần áo xốc xếch lăn lộn trên sàn, một chân của Arthur còn bị Francois giơ lên cao, cái tư thế đầy mùi 18+ không thể miêu tả thế này không khiến Brand hiểu lầm mới lạ!
Chết tiệt! Francois quên mất vệ sĩ mới của mình là một Beta, còn là một Beta rất "xinh đẹp", hắn thẳng tay đè "người khác giới" xuống đất thế này có vẻ không được ổn cho lắm!
Francis buông Arthur ra, giả bộ hờ hững đứng lên, quay lưng nhanh chóng cài cúc áo quân phục, khôi phục lại vẻ mặt liệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vành tai ngài Nguyên soái hơi đỏ lên.

Francois sửa soạn xong, định chuẩn bị ra ngoài đi họp, nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì phía sau, hắn bèn quay người, phát hiện Arthur vẫn đang nằm trên đất, ôm bắp chân với vẻ đau đớn.

– Cậu sao vậy? – Francois quan tâm hỏi.

– Bắp...!bắp chân tôi bị chuột rút rồi! – Francoiss đè y quá lâu, đến mức bắp chân y bị chuột rút luôn! Arthur buồn bực đến phát rồ!
Thấy Arthur ôm bắp chân đầy đáng thương, trông chật vật không chịu nổi, Francois cười thầm trong lòng, nhưng vẫn nghiêm mặt dạy dỗ:
– Lần sau đừng dùng những động tác nguy hiểm như này, tổn thương đến dây chằng thì dở lắm!
"Nếu tên khốn nhà anh không bạo lực như vậy thì sao ông đây lại bị chuột rút hả?" Arthur chẳng còn sức phản bác, bị kẻ thù tấn công nhiều lần như vậy mà không thể đánh trả, y chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu.

Arthur buồn bã đến mức chẳng còn sức chiến đấu, nằm bẹp trên đất không thèm dậy.

Francois thấy Arthur hồi lâu không đứng dậy, nghĩ bụng: dù gì thì do mình nên cậu nhóc mới bị chuột rút.


Thế là hắn bèn cúi thân người cao quý xuống xoa bóp chân cho Arthur.

Francois nâng chiếc chân bị chuột rút với vẻ đầy kinh nghiệm, hắn giữ các ngón chân và kéo nó lên trên, đồng thời ấn lòng bàn tay còn lại lên đầu gối của bắp chân bị chuột rút để giúp bắp chân duỗi thẳng.

Francois có ý tốt, nhưng lực tay của hắn hơi lớn, hơi dùng sức chút xíu đã khiến Arthur đau đến mức nhăn mặt nhíu mày.

– Á...!đau quá...!ngài nhẹ một chút...!– Arthur cau mày vì đau, đoạn nhỏ giọng kêu lên.

"Rầm" – Lại là tiếng thứ gì đó nện vào cửa kính!
Lần này hai người không cần quay lại cũng biết đối phương là ai rồi.

Ngoài hai người họ ra, chỉ còn Brand có thể tiến vào phòng huấn luyện thôi.

Quả nhiên, Brand ôm cái trán đã bầm dập, không dám ngẩng đầu, lắp bắp báo cáo:
– Ngài...!ngài Nguyên soái, cuộc họp video đã được kết nối.

Mấy...!mấy vị tướng quân khác đều online rồi, chỉ...!chỉ thiếu ngài thôi ạ.

– Ờ, ta biết rồi.

– Francois hờ hững đáp một câu, đoạn quay đầu hỏi Arthur:
– Còn đau không? Có thể đứng lên chứ?
Nói chứ tay nghề Francois được phết, tuy lúc kéo cơ đau đến mức Arthur muốn hét lên, nhưng lát sau chân y đã khỏi hẳn.

Arthur gật đầu:
– Tôi ổn rồi, cảm ơn ngài Nguyên soái.

Brand cúi thấp đầu, nghe bọn họ nói chuyện, trên đầu có một đàn quạ bay qua.

Trời đất ơi, đầu dây bên kia là cuộc họp quân sự khẩn cấp đó! Hai người có thể đợi lát họp xong rồi tán tỉnh sau không hả? Ngài Nguyên soái vốn là người công tư phân minh mà, chẳng lẽ đây chính là "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" các cụ vẫn thường nói ư?
Brand đang đứng đó nghĩ vơ vẩn, thì bị Francois cốc cho một phát vào trán sững sờ cả người.

– Còn đực ra đấy làm gì? Đi thôi!
Tuy cái cốc này không nặng tay, nhưng lại khiến Brand tủi thân vô cùng, có mới nới cũ! Có phải vì mình làm hỏng chuyện tốt của ngài Nguyên soái nên ngài ấy bắt đầu ghét mình rồi chăng?
Brand buồn bã theo sau ngài Nguyên soái, trước lúc rời đi còn quay đầu liếc Arthur một phát đầy u oán.

Tuy Arthur bị dập cho tơi bời, nhưng vẫn bị dáng vẻ kia của Brand chọc cười, y bỗng nổi ý xấu, cố ý làm ra vẻ xấu hổ kéo kéo quần áo xộc xệch trên người, kết hợp với gương mặt đỏ hồng và mái tóc rối bời.

Thật khó mà khiến người ta nghĩ trong sáng cho được!
Quả nhiên Brand không dám nhìn nữa, cứng còng rời khỏi phòng huấn luyện.

Hai người họ vừa đi khỏi, Arthur che mặt cười đến mức lăn lộn trên đất.

Hồi lâu sau y mới ngừng được, từ từ ngồi dậy.

Ánh đèn chói lọi trên đỉnh đầu phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuống nền nhà màu vàng nhạt.

Y cúi đầu, nhìn chăm chăm đường vân trong lòng bàn tay, nhớ đến đôi mắt bất phàm của người đàn ông đó, tựa như vị thần bất khả chiến bại, mà y lại muốn dùng bàn tay làm từ máu thịt của mình để vượt qua hàng rào đầy gai góc ấy.

Đối thủ mạnh đến thế, y liệu có thể thành công?
Arthur nhắm mắt, nhớ lại lời cha mình từng nói: "Nam tử hán đại trượng phu phải đầu đội trời, chân đạp đất.

Có những duyện dù con biết rõ không làm được, đừng từ bỏ, hãy cứ làm đi; cho dù kết quả ra sao thì cũng không thẹn với lòng!"
Arthur cong miệng nở nụ cười.

Yđúng là con của cha, họ đều giống nhau, nguyện sống vì hi vọng, nguyện chết vì tín ngưỡng.

Đến khi y mở mắt, trong mắt y chẳng còn chút do dự, chỉ còn lại kiên định và bình tĩnh.

Y cài đặt lại trọng lực, đi vào trong, bắt đầu rèn luyện hạng mục điều khiển cơ giáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận