Hà Túc ôm An Tri dừng lại ngoài cửa phòng cậu, “Đi vào có tiện không?”
Lúc này An Tri mới ngẩng đầu lên, không còn như chim cút nhỏ đỏ mặt nữa, cánh tay cậu vẫn còn quấn quanh cổ người ta không buông ra.
Không ý thức được tư thế hai người rất thân mật, cậu còn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khuất phục trước cơn đau nhức trên chân, nhẹ giọng nói: “Ừ, đã làm phiền anh rồi.
”
Sau khi được đồng ý Hà Túc mới bước vào, vững vàng đặt cậu lên giường.
Đưa tay đỡ lấy cậu, lấy gối kê lên sau lưng cậu mới buông tay.
Không phải không có ai chăm sóc cậu như vậy, nhưng cậu cảm nhận được ở trên người Hà Túc không phải thương hại, mỗi người đều thương xót thay cho cậu, nhưng cậu không cảm nhận được loại cảm xúc này ở trên người Hà Túc.
Cậu kéo ống tay áo Hà Túc, Hà Túc không giục cậu, im lặng chờ cậu.
"Có thể phiền anh giúp tôi pha một chút nước nóng được không, tôi muốn đi tắm." Khoảng một hai phút sau, cậu cúi đầu, khẽ kéo ống tay áo Hà Túc.
Rất ngại ngùng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cậu đã tìm kiếm sự trợ giúp của Hà Túc rất nhiều lần, ý định chuyển ra rõ ràng chính là vì không muốn làm phiền ai cả.
"Chờ tôi một chút." Hà Túc gật đầu đồng ý, lấy chăn mỏng ở cuối giường đưa cho cậu rồi mới đến gần phòng tắm.
Bồn tắm phải được làm sạch mới có thể sử dụng, trước tiên Hà Túc dùng bàn chải lau một lần, sau đó đổ đầy nước ấm vào, kiểm tra nhiệt độ xong mới đi ra ngoài.
An Tri đang ôm chăn mỏng ngửa ra đầu giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào phòng tắm, Hà Túc đi ra không báo trước khiến người ta kinh ngạc.
Cậu buông chăn ra, tự mình đứng lên, từ từ dịch qua, bước chân chậm chạp không thể nhìn ra vết thương trên đùi cậu.
Nhưng hôm nay cậu đứng quá lâu, hơn nữa mấy tháng nay cậu cũng không phối hợp làm phục hồi, cơn đau nhức vẫn luôn lặp đi lặp lại.
Cũng may Hà Túc cũng không nhìn chằm chằm cậu, lúc đi ngang qua bên cạnh cậu dặn dò hai câu thì đi ra ngoài, thay cậu đóng cửa phòng lại.
Người đã đi ra ngoài làm cậu thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát buông lỏng sức lực, khập khiễng đi về phía phòng tắm, im lặng ngồi vào trong bồn tắm, cánh tay ôm hai chân, vùi mặt vào đầu gối, môi hoàn toàn dán lên mặt nước.
Từ trước đến nay cậu luôn kiêu ngạo, đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu theo từng bước nhảy của cậu, cậu giống như một thiên nga nhỏ xinh và cao quý ở trong lĩnh vực này.
Xuất thân ưu đãi và thiên phú đối với vũ đạo giúp cậu tràn đầy tự tin nhưng cũng không vứt bỏ thái độ cư xử có chừng mực, mọi người đều đánh giá cậu rất xuất sắc, chính là bởi vì như thế, cậu mới không cách nào tiếp nhận sự chênh lệch cực lớn như vậy.
Cậu không thể mang giày khiêu vũ, đôi cánh của cậu đã bị gãy và thậm chí cậu cũng không thể đi lại bình thường.
Giai đoạn đầu khi phục hồi, mỗi một bước đi của cậu đều giống như giẫm lên mảnh vụn thủy tinh, rất đau đớn, cũng nhiều lần nhắc nhở cậu không thể trở lại thứ đã từng là sự thật không thể chối cãi kia.
Cho đến khi nhiệt độ nước dần dần trở nên lạnh lẽo, sương mù chôn dưới đáy nước đột nhiên bị giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn kéo trở lại, cậu nghĩ đến lời Hà Túc nói với cậu trước khi đi, ở trong bồn tắm không thể quá hai mươi phút.
Cậu lau thân thể qua loa một lần, cầm lấy áo choàng tắm đã đặt bên cạnh mặc vào, cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Hà Túc, nếu bị bệnh còn phải nhờ Hà Túc chăm sóc cậu.
Nghĩ đến lúc mới bắt đầu ngay cả tắm rửa cũng do người khác giúp đỡ, nếu đổi lại Hà Túc đến hầu hạ cậu tắm rửa, có lẽ cậu sẽ tìm một cái lỗ chui vào, à không đúng, cậu dứt khoát đâm đầu vào bồn tắm luôn là được rồi.
Không thể nói rõ vì sao, nhưng cậu không muốn Hà Túc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu.
*
An Tri dậy rất sớm, vào buổi sáng trước kia cậu sẽ làm vài kỹ năng đơn giản, hiện tại chỉ có thể dựa vào bệ cửa sổ nhìn chằm chằm hoa dưới lầu ngẩn người, nhìn từng con bướm dừng lại trên đó rồi nhẹ nhàng bay đi.
Tầm mắt bị Hà Túc mặc áo vest trắng cướp đi, hình như Hà Túc vừa mới vận động xong trở về, đường cong cơ thể cứng rắn dưới ánh mặt trời càng lúc càng chói mắt, cậu khẽ nhếch môi nhìn một hồi lâu, lúc phục hồi tinh thần lại, giấu đầu lòi đuôi kéo rèm cửa sổ xuống.
Động tác của cậu đã bị người dưới lầu phát hiện từ lâu, anh chú ý tới cậu hoảng hốt đóng rèm cửa sổ lại mới không tiếng động nhếch khóe miệng.
Bắt được một con mèo nhỏ sợ hãi.
An Tri không tình nguyện xuống lầu, do chân đau nên đi rất chậm, lúc xuống tới, Hà Túc đã ở trong phòng bếp.
Giống như vô số buổi sáng, cậu ngồi trước cửa sổ sát đất phơi nắng, nhìn cảnh sắc bên ngoài nhưng không có dũng khí đi ra.
Một ly sữa bò chắn tầm nhìn của cậu, cậu theo đó ngẩng đầu lên, trên cánh tay rắn chắc treo khăn lông màu trắng, động tác cầm ly của Hà Túc không thay đổi, trong hai mắt không có gợn sóng gì, "Không uống thì tôi sẽ lấy lại.
"
"Uống!" An Tri cầm lấy ly, bờ môi mím xuôi theo mép ly uống một miếng, giương mắt nhìn Hà Túc, ánh mắt kia giống như đang nói, anh xem này, tôi uống hết rồi.
Hà Túc đưa lòng bàn tay đặt ra trước mặt cậu, "Dạy cậu nấu chút bữa sáng đơn giản, học không?"
Cậu lập tức đặt tay mình vào tay Hà Túc.
Đôi tay này lớn hơn cậu rất nhiều, cũng không trắng nõn giống cậu, màu lúa mì khỏe mạnh và những vết chai sần thô ráp, nhưng đặt tay vào đó lại có rất nhiều cảm giác an toàn.
Hà Túc kéo cậu lên cũng không buông tay, An Tri cũng không có ý muốn buông ra, Hà Túc lập tức nắm bàn tay mềm mại của cậu đi vào phòng bếp.
Một tay An Tri cầm sữa bò, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt.
Đi vào trong phòng bếp mới nghĩ đến nên buông ra, vùng vẫy một chút, lòng bàn tay còn có độ ấm của Hà Túc, khiến cậu không được tự nhiên sờ lên thành ly giả vờ nhấp sữa bò.
Hà Túc thu hết phản ứng nhỏ của cậu vào đáy mắt, ở nơi cậu không nhìn thấy nhẹ nhàng khép tay lại, cảm nhận được cảm giác khi nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé không xương kia vừa rồi là như thế nào.
An Tri đặt sữa bò xuống, đi theo phía sau Hà Túc nhìn anh lấy trứng gà và lát bánh mì ở trong tủ lạnh ra, lại thuận tay rút ra một túi thịt lợn muối xông khói.
Cậu thấy Hà Túc muốn đóng tủ lạnh, luôn miệng nói: "Thêm vài miếng xà lách đi.
"
Nói xong, cậu tự lấy ra, nở nụ cười nhìn về phía Hà Túc.
"..." Hà Túc cắn thịt mềm trong khoang miệng, để cho mình không để lộ biểu cảm dư thừa nào, nhưng yết hầu vẫn không thể nhịn được mà lăn lăn, cũng may An Tri cũng biết ngượng ngùng nên đã sớm dời mắt nhìn chằm chằm vào máy nướng bánh mì.
"Làm sandwich phải không?"
"Ừm." Hà Túc chậm rãi đưa cà chua đã rửa sạch cho cậu, sau đó dạy cậu cắt cà chua, "Cắt nó theo chiều ngang."
Cậu múa may cả buổi, có chút không ra tay được, Hà Túc trực tiếp đứng ở phía sau cậu, cánh tay vòng lên cầm chặt tay cậu, dạy cho cậu cách cắt.
An Tri trong nháy mắt mở to hai mắt, bàn tay bị cầm nóng lên, dùng tốc độ nhanh nhất thiêu đốt đến đầu quả tim, giống như ngọn lửa cháy lan ra thảo nguyên, từ từ bốc lên đến ánh nắng mặt trời chói chang.
Kim đồng hồ đang chạy bị người ta gọi dừng lại, đóng băng cùng với nhịp tim.
Hà Túc không lưu luyến quá nhiều, cắt xong thì dứt khoát buông tay, cầm trứng gà đứng trước máy nướng bánh mì, "Cái này là công tắc, trực tiếp đánh trứng gà lên là được rồi.
"
Anh biểu diễn một lần, An Tri liền vui vẻ tiếp tay làm, còn đem phần mình làm cho Hà Túc, cầm đĩa của anh trao đổi xong thì chạy ra ngoài, rất có vài phần hương vị chạy trối chết.
Hà Túc đứng tại chỗ, có chút ngẩn người.
Con mèo nhỏ này thật sự quá khiến người ta thương xót.
An Tri còn chưa biết gì, sau khi ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Hà Túc, lập tức ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình chờ anh.
Có chút giống một đứa trẻ đang đợi người lớn ăn cơm..