Quý Đường chạy vội đến ôm Quý Trình Chu vào lòng, bé cưng trong ngực y nhận ra hơi ấm quen thuộc của baba, tủi thân òa khóc lớn hơn.
"Có chuyện gì xảy ra vậy cô giáo?"
Quý Đường sốt ruột hỏi, tiếng nức nở của con trai khiến y nóng hết cả ruột gan, trên khuôn mặt lộng lẫy xen lẫn vẻ lo lắng và giận dữ.
Cô giáo trẻ áy náy cúi đầu mở miệng.
"Xin lỗi, chuyện này chúng tôi vẫn chưa rõ! Nhưng qua lời của vài bạn trong lớp, có lẽ có chút xích mích xảy ra giữa hai bạn nhỏ, thời điểm tôi đến mọi chuyện đã xảy ra rồi..."
Quý Đường ôm con giận dữ xông đến chất vấn.
"Cô làm cô giáo kiểu gì vậy? Sao lại để bọn trẻ xảy ra ẩu đả chứ, tiền tôi nộp vào là để con mình phải chịu những chuyện này sao"
Trước khí thế lạnh lùng của vị Omega xinh đẹp này, cô giáo trẻ chỉ có thể không ngừng cúi đầu nhận lỗi sai về phía mình.
Quý Đường quét mắt đến tiểu thiếu gia ngang ngược đang khoanh tay cạnh cô giáo, đoán rằng bé cưng và nhóc này xảy ra xích mích, nhưng không biết ai là người khơi nguồn trước...
Quý Đường xoa nhẹ sống lưng của con trai mình, dỗ dành gặng hỏi.
"Bé cưng, con mau nói một chút, chuyện này là sao đây?"
Không nhắc đến thì thôi, chứ vừa hỏi đến bé con lại ôm cổ baba rơi nước mắt, đến khi khá hơn một chút mới mở miệng, giọng nói còn vương âm mũi.
"...Huhu, là cậu ấy không cho con chơi cùng các bạn khác... còn cấm mấy bạn không được chơi cùng con..."
"... Hức, cậu ấy còn cắn má con... đau lắm... hức..."
Giọng nói bị bóp nghẹt trong tiếng nức nở đau lòng, tim Quý Đường như bị kim đâm, vừa đau vừa xót con. Nhìn hai bên má chi chít dấu răng mờ mờ của bé cưng, Quý Đường tin rằng bé cưng của y không nói dối.
"Cháu có gì muốn biện minh không?"
Câu này là hỏi Giang Dực, hắn nghe thấy không trả lời mà chỉ im lặng đứng đó, đồng nghĩa với việc hắn đồng ý với những gì bé mập nói.
Quý Đường nuốt lại cảm giác muốn đấm nhóc ngỗ nghịch trước mặt, lạnh lùng mở miệng.
"Nếu lỗi là do cháu thì cháu hãy xin lỗi con trai tôi ngay...!!!"
Vẫn như cũ, Giang Dực chọn cách lặng im.
Quý Đường còn muốn mắng chửi nặng nề hơn nữa nhưng bé con trong lòng y khẽ lắc đầu, muốn baba đừng truy cứu chuyện này thêm nữa.
Người ba Omega thở dài, nhưng cũng không muốn làm trái ý con trai. Y lườm tiểu thiếu gia một cái, sau đó quay sang cô giáo đang căng thẳng bên cạnh.
"Tôi sẽ làm đơn xin chuyển trường cho con trai tôi, phiền cô báo với hiệu trưởng trường một tiếng, tôi muốn chuyện này hoàn thành nhanh nhất có thể."
Cô giáo Beta còn muốn khuyên nhủ điều gì đó, nhưng nghĩ đến sự việc nghiêm trọng vừa rồi, liền thở dài đồng ý.
Quý Đường ôm con trai rời đi, bỏ mặc tiểu thiếu gia vẫn đang ngơ ngác đứng đó, hắn không tin vào tai mình, rằng Quý Trình Chu không bao lâu nữa sẽ chuyển trường...
Sao có thể... Sao có thể chứ? Bé mập không được phép rời đi...
Quý Đường ôm con trai vào trong xe, chiếc xe này y vừa mới mua không lâu, chỉ là loại rất bình thường. Người ba Omega yêu thương vuốt ve mái tóc đen nhánh của bé cưng, sau đó gọi một cú điện thoại.
"Chào mẹ, có một số việc không mong muốn xảy ra ở trường Noble, ảnh hưởng tới con trai con... Mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, con sẽ làm thủ tục chuyển trường cho bé cưng."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở, qua hồi lâu cũng nhẹ nhàng đồng ý, một giọng nói già nua nghiêm khắc vang lên.
"... Cứ làm những gì mà con mong muốn đi!"
Cứ thế, vài ngày sau bé mập không hề đến trường mà chỉ có baba của bé tất bận đến làm thủ tục. Giang Dực đau lòng chấp nhận việc hắn sẽ không còn được gặp cậu nữa.
Là lỗi của hắn ư?
Tối hôm đó tại dinh thự Giang gia, Giang Quần vừa trở lại sau chuỗi ngày làm việc miệt mài ở công ty. Người cha Alpha mở cửa thư phòng, bàn tay nới lỏng cà vạt đeo trên cổ, hơi giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của một người khác.
"Con làm gì ở trong thư phòng ta vậy?"
Bây giờ đã là nửa đêm, tiểu thiếu gia mặc trên người bộ đồ ngủ dài, cặp mắt to tròn nặng trĩu sắp sụp xuống, uể oải ngáp một cái, cáu kỉnh liếc xéo cha mình.
"Con đã chờ ngài rất lâu rồi... Mấy ngày nay ngài làm gì ở công ty vậy?"
Giang Quần nhìn hắn mình hồi lâu, chắn chắn con trai mình không đập đầu vào đâu mà đổi tính đổi nết mới thở phào một hơi. Ông ngồi xuống bàn làm việc cạnh đó, vừa mở máy tính lên vừa nhoẻn miệng cười, ấm lòng vô cùng.
"Tất nhiên là làm việc rồi, tiền của con tiêu cũng đâu phải từ trên trời rớt xuống! Sao hôm nay lại quan tâm người cha già này vậy?"
Nhìn vẻ mặt hí hửng mong chờ của cha mình, tiểu thiếu gia rất nhẫn tâm mà tạt vào một chậu nước lạnh. Giang Dực hừ mũi, lạnh lùng cất giọng.
"Hừ, ngài nghĩ nhiều quá rồi đấy! Con chờ ở đây là có chuyện muốn nhờ ngài!"