Vài ngày sau khi kết thúc bữa tiệc nọ, trên dưới Giang gia được phen rửa mắt, không biết tối hôm đó có chuyện gì xảy ra mà tiểu thiếu gia như vừa đổi tính đổi nết, ngoan ngoãn lạ thường.
Như thường lệ, sau khi dùng xong bữa sáng, Giang Dực lấy khăn lau miệng sau đó lon ton đeo cặp ra chỗ xe, trước khi đi còn vui vẻ cất giọng.
"Con đi học đây, chúc mọi người một ngày tốt lành."
Dù sáng nào cũng được nghe lời chúc đầy tốt đẹp của con trai nhưng Giang Quần vẫn chưa tiêu hóa nổi, đang uống nước lọc thì suýt nữa sặc, ông loáng thoáng nghe được vài tiếng cảm thán từ trong phòng bếp vọng ra.
"Tiểu thiếu gia thật lễ phép!!"
"Ôi, khuôn mặt khi mỉm cười của thiếu gia mới đẹp làm sao, thật muốn nựng má thiếu gia một lần!!"
Giang Quần nghe vậy hừ mũi khinh bỉ, đoán chắc rằng thằng nhóc này không thể diễn vai con ngoan được lâu đâu, chỉ cần một mồi lửa liên quan đến đứa bé kia là sẽ lộ nguyên hình ngay.
Ông nhẹ nhàng đặt chiếc cốc pha lê xuống bàn ăn, ngước mắt nhìn Omega vẻ ngoài diễm lệ trước mặt, khẽ mở miệng.
"Bệnh tình của Tiểu Tịch sao rồi??"
"Cơ thể thằng bé rất yếu, phân hóa giới tính thứ hai rất sớm nên được chuẩn đoán là bị rối loạn pheromone... Cứ tiếp tục như vậy, cả đời thằng bé sẽ không thể rời khỏi giường mất!!"
Trên gương mặt kiều diễm của Omega tỏ ra vô cùng đau đớn, Mộc Cẩm Oánh vùi khuôn mặt xinh đẹp vào hai lòng bàn tay, cả người không khỏi run rẩy khi phải chấp nhận sự thật đau lòng này.
Khi nói đến bệnh tình của đứa con trai đầu, Giang Quần cũng không thể giữ nổi vẻ mặt bình thản vốn có, ông khẽ vỗ vai vợ mình, muốn nói lời an ủi nhưng chẳng biết mở lời ra sao...
Bởi cuộc hôn nhân của hai người họ chẳng có tình yêu, kết hôn chỉ vì lợi ích của gia tộc. Bọn họ đều là người cuồng công việc, cảm thấy sự hiện diện của một người khác trong cuộc sống của mình cũng chẳng sao cả, nhưng càng tiếp xúc thứ tình cảm không nên có càng ngày càng bộc phát...
"Bao giờ thì em đi?"
Giang Quần khéo léo đổi chủ đề, Mộc Cẩm Oánh là diễn viên hạng A, bà bộn rộn với những cảnh quay dày đặc ở bất cứ địa điểm. Vừa mới thảnh thơi ở nhà vài ngày đã vội vã lên đường cho bộ phim mới.
"Lát nữa, tài xế đang đợi em ở ngoài..."
Mộc Cẩm Oánh vừa nói xong liền cầm túi xách đắt tiền ở ghế bên cạnh, vội vàng hôn lên đôi môi mỏng bạc của người đàn ông rồi kéo vali rời đi.
"Giúp em chăm sóc hai con."
_____________
Đến chiều, một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng nhà họ Giang, người hầu nhanh chóng chạy ra xác nhận, nghe người trong xe nói là bạn cùng lớp của tiểu thiếu gia mới mở cổng để chiếc xe đi vào.
Lục Nghiêu vừa bước xuống xe, một nữ hầu bên cạnh sốt sắng chuyển lời, bên môi còn treo nụ cười công nghiệp.
"Thiếu gia có lớp học boxing và dương cầm sau khi nghỉ ở nhà trẻ, đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ đâu, nhóc không ngại ngồi chờ chứ??"
Lục Nghiêu khẽ lắc đầu, hắn cũng không phải đến gặp tên nhóc đáng ghét ấy, còn biết rằng Giang Dực chưa thể về nhà vào thời điểm này nên mới canh giờ mà đến.
Nhóc con lai khẽ ngước đôi mắt xanh long lanh như mặt biển lấp lánh nhìn nữ hầu nọ, tỏ vẻ đáng yêu nói muốn lên phòng Giang Dực ngồi chờ trước.
Mà nữ hầu kia sao có thể cưỡng lại khuôn mặt tuyệt đẹp của nhóc người ngoại quốc, không chút nghi ngờ mà dẫn người lên, vừa đến cầu thang liền nghe thấy lời nói ẩn ý đuổi người của Lục Nghiêu.
"Chắc chị còn nhiều việc còn phải làm lắm nên đưa em đến đây là được rồi ạ! Cảm ơn chị xinh đẹp nhé!!"
Nữ hầu nọ bất giác đỏ mặt, được khen đến chín tầng mây mà sướng cả người, thầm nghĩ con nhà ai mà đáng yêu hết phần thiên hạ vậy! Cô gái nhỏ suy nghĩ đơn thuần nên không hiểu ý tứ trong câu nói, xoay người vui vẻ rời đi.
Nụ cười trên gương mặt không góc cạnh của Lục Nghiêu vụt tắt, hắn quen đường quen nẻo đi về phía hành lang bên tay phải, trong lòng háo hức không thôi.
Cửa mở, mọi thứ bên trong không khác thời điểm buổi tối hôm đó là bao, Omega nhỏ nằm trên giường khẽ nhìn cậu nhóc đứng ngoài cửa, vài giây sau cũng nhận ra người này là ai, yếu ớt mở miệng.
"Cậu tới tìm Tiểu Dực sao, bây giờ em ấy chưa về đâu. Còn nữa, phòng của em ấy bên tay trái, phiền cậu sau này đừng đi nhầm!"
Sắc mặt Lục Nghiêu vô cùng tệ, tối hôm đó hắn đã nói rõ ràng là sẽ tới đây chơi cùng cậu rồi mà, sao có thể hiểu lầm hắn tới tìm Giang Dực chứ? Điều này chứng tỏ Giang Tịch chẳng quan tâm đến lời nói của hắn, cũng chẳng tỏ ra chờ mong như hắn đã tưởng tượng.
Lục Nghiêu bước vào trong, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, hắn ngửi ngửi mấy cái, hương sữa ngọt ngào tối hôm đó không thấy đâu, hơi tiếc nuối khi đoán rằng cậu đã sử dụng thuốc ức chế.
"Tôi không đi nhầm phòng, tôi tới đây để gặp cậu mà, cậu quên rồi sao??"