Cứ thế vài năm, rồi lại vài năm nữa nhanh chóng đến rồi đi, tiểu thiếu gia ngang ngược ngày nào đã dần khôn lớn, tính cách hắn như một người khác, duy chỉ có chấp niệm với bé mập là chưa bao giờ phai nhạt, kiên nhẫn chờ đợi từng ngày.
Cũng may là vài tháng hắn sẽ nhận được một tấm ảnh của cậu từ tay cha mình, Quý Trình Chu càng lớn lại càng xinh đẹp, một nụ cười nhẹ cũng thu hút ong bướm từ nơi khác bay tới đu bám.
Giang Dực thực sự không chịu nổi, mỗi khi nhìn thấy những tấm ảnh mà cậu cười với người khác là tim gan hắn như đặt trên lửa nóng, bồn chồn không chịu được…
Hắn chỉ có thể tập chấp nhận sự thật rằng sẽ có vô số vệ tinh xoay quanh Quý Trình Chu, còn hắn thì ở một phương trời xa tít chỉ có thể bất lực để mọi thứ diễn ra, tệ hơn nữa là cậu đã sớm quên mất hắn trong số đống bạn học xưa cũ…
Một người ngồi ôm mơ mộng, ngắm nhìn những tấm ảnh của người thương đến thuộc lòng, Giang Dực vuốt nhẹ khuôn mặt người kia trên tấm ảnh, càng ngày càng khao khát được gặp cậu hơn bao giờ hết.
Khi ấy hắn sẽ đứng trước mặt Quý Trình Chu, dùng đôi tay này vuốt ve khuôn mặt của cậu, cảm nhận xúc cảm cùng hơi ấm chân thật nhất của người thương…
Giang Dực năm cấp 3 đã mong muốn như vậy.
Thứ duy nhất khiến hắn không ngừng nỗ lực hoàn thiện để trở thành người thừa kế hoàn hảo trong mắt của cha chính là những tấm ảnh chụp cận mặt của Quý Trình Chu hàng tháng…
Nhưng hắn chợt nhận ra rằng tần suất cha mình gửi ảnh cho hắn ngày càng ít, Giang Dực tức điên lên, như một cái cây héo rũ chết dần chết mòn vì thiếu chất dinh dưỡng.
“Ảnh của con đâu!!”
Giang Dực vươn đôi chân dài của mình ra, đạp mạnh khiến cánh cửa mở bung, vang ra một tiếng sầm rất lớn. Hắn hùng hổ bước vào lớn giọng chất vấn, gương mặt điển trai tối đi mấy phần.
Người đàn ông cao quý nặng nề thở ra một hơi, Giang Quần đặt tài liệu qua một bên, mệt mỏi day day huyệt thái dương, đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong tháng thằng nhóc này tìm đến tận công ty ông đòi ảnh.
“Chờ đi, chút kiên nhẫn đó con cũng không có sao?”
Không ngoài dự đoán, cha hắn lại bắt hắn phải chờ, hơn chục năm qua hắn không được gặp bé mập, gần một năm nay không nhận được tấm ảnh nào của cậu, sao hắn có kiên nhẫn chờ đợi chứ?
“Chờ chờ chờ, con phải chờ đến bao lâu đây? Con chỉ muốn nhìn mặt cậu ấy không được sao… không cần gì cả, con chỉ muốn nhìn cậu ấy qua ảnh thôi… Ngài muốn bức con đến phát điên sao??”
Giang Quần nhìn khuôn mặt khổ sở của con trai, ông cũng không vui vẻ được. Thật ra không phải ông không muốn đưa ảnh của Quý Trình Chu cho Giang Dực, nhưng nửa đường lại bị Quý Đường phát hiện ra chuyện này…
Cậu ta vô cùng tức giận, kêu ông mau dừng lại hành động này của mình nếu không sẽ làm đơn kiện ông, sau đó cũng chẳng thiết tha JKING nữa mà lạnh lùng dọn đồ nghỉ việc.
“Con còn định làm loạn ở đây đến bao giờ nữa, mau ra ngoài đi!! Cho dù con có lục tung phòng làm việc của cha lên cũng chẳng có tấm ảnh nào đâu…”
“Ngài…!!!”
Giang Dực giận dữ nói không nên lời, cuối cùng vẫn là ôm cục tức rời đi. Rõ ràng là cha đã hứa chỉ cần hắn ngoan ngoãn làm theo những gì ông ấy yêu cầu, sẽ đưa ảnh của Quý Trình Chu cho hắn mà…
Lừa dối! Nếu ngài đã không làm theo thỏa thuận, đừng trách con làm phật ý ngài!!
Giang Quần muốn Giang Dực phải học hết cấp học ở Noble, hắn đã chán ngấy môi trường ở đó, nơi mà những kẻ giả dối sống theo chiều gió. Vậy nên hắn đã sửa nguyện vọng của mình, vào trường đại học F.
Sau khi biết tin này từ miệng hiệu trưởng, Giang Quần vô cùng tức giận, gọi hắn đang lêu lổng ở bên ngoài về nhà gấp trong tối hôm đó, ông vô cùng tức giận, quát tháo hắn một trận.
“Sao con dám tự ý sửa nguyện vọng, mau đổi lại cho ta!”
Đối với lửa giận của cha mình, Giang Dực dường như không có ý định xoa dịu nó. Hắn liếc nhìn Giang Quần hồi lâu, đáy mắt phủ một tầng sương lạnh lẽo, nhàn nhạt buông một câu.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì con đi đây.”
“Đứng lại đó, ta chưa cho phép mà con định đi đâu hả??”
Giang Quần giận tím mặt, lồng ngực gấp gáp lên xuống theo nhịp thở dữ dội, cuối cùng cũng thành công ngăn được bước chân của hắn. Giang Dực đứng ở phía cửa nghiêng đầu nhìn ông, nửa gương mặt chìm trong bóng tối trông càng lạnh lùng hơn.
“Còn có chuyện gì sao, thưa cha?”
“Nếu con vẫn quyết tâm muốn học ở đại học F thì Giang gia sẽ không chu cấp cho con một đồng… Suy nghĩ thật kĩ đi!”
Khuôn mặt điển trai bị khuất trong bóng tối kia khẽ mỉm cười, khóe miệng câu lên thành một đường cong tà mị, tiếng cười trầm thấp rất dễ nghe… Giang Dực thử suy nghĩ thật kĩ như những gì cha nói, lát sau trào phúng cất giọng.
“À… ra là vậy! Tiền của Giang gia con sẽ không lấy dù chỉ một đồng đâu.”
Đây là câu trả lời của hắn.
Giang Quần giận dữ ôm ngực nhìn thân ảnh hắn dần khuất sau cánh cửa, thời khắc này ông chợt nhận ra con trai mình chẳng phải đứa trẻ vài tuổi chục năm trước, tùy ý cho ông sắp đặt mọi thứ nữa…
Dáng người hắn đã cao hơn ông, bước chân cũng dài và vững chắc hơn ông, Giang Quần bàng hoàng nhận ra mình chẳng thể quản nổi thằng nhóc ngang ngược này nữa.
Như cách hắn rời đi bây giờ, vô cùng lãnh đạm và dứt khoát…