abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Chu Dương sắp ăn hết phần cơm của mình, vô tình nhìn Quý Trình Chu ngồi đối diện vẫn đang bất mãn chọc chọc cơm trắng, nghĩ lại thì vừa lúc bọn họ mới ngồi đây cậu đã như vậy rồi. Cậu ta có chút hiếu kì, mặc cho cơm đã nhét đầy miệng vẫn cố mở mồm hỏi.

“Cậu hình như không đói lắm, sao hồi nãy vẫn ngồi đây vậy, cậu còn chờ ai ngoài bọn này sao?”

Quý Trình Chu nghe vậy chậm rãi lắc đầu, cặp mắt hạnh trong trẻo có chút bực bội mà mạnh tay chọc chọc, bĩu môi giận dỗi.

“Bà tớ bắt tớ phải ngồi ăn đủ 30 phút mới được rời đi, không trốn được đâu… Bà ấy đã đánh tiếng trước với cô nhà bếp rồi, nếu phát hiện ra tớ đi trước là cô sẽ thông báo với bà ngay…”

“Tớ… Tớ còn chưa ăn hết phần cơm này nữa. Mong rằng cô nhà bếp sẽ không phát hiện ra chuyện này…”

Chu Dương nghe xong không khỏi phì cười, bà của Quý Trình Chu là giáo sư danh tiếng của đại học F, chủ yếu chỉ lên lớp ở khoa kinh tế nên cậu ta có biết. Dưa cải muối là biệt danh mà các sinh viên cùng khoa đặt cho bà, không ngờ giáo sư ở trên lớp có chút khó tính mà chăm sóc cháu trai vô cùng kĩ lưỡng, chỉ là áp dụng sai cách…


Chu Dương vừa ăn hết phần cơm của mình, cảm thấy cái bụng lớn của mình còn dư chỗ nên định ăn giúp Quý Trình Chu một chút. Nhưng chưa kịp đụng tay vào khay cơm của cậu, một bàn tay khác đã nhanh chóng mang cơm đi.

“Để tôi ăn giúp cậu.”

Giang Dực mỉm cười nói, điều này khiến Quý Trình Chu cảm kích không thôi, không ngừng nói cảm ơn. Chu Dương cảm thấy mình chắc chắn là ăn no đến hoa mắt rồi, Dực ca nổi tiếng mắc bệnh sạch sẽ, ấy vậy mà nói muốn ăn cơm thừa của người khác, còn cười vô cùng vui vẻ nữa chứ.

Đúng là trên đời này không thể lường trước được điều gì mà, càng sống càng thấy có nhiều chuyện thú vị đáng để thưởng thức…

Mặc dù đồ ăn không hợp khẩu vị nhưng bên cạnh lại có Quý Trình Chu chống cằm vui vẻ nhìn hắn, Giang Dực cảm thấy thức ăn trong khay có vẻ vừa miệng hơn đôi chút…

Quý Trình Chu vui lắm, vì có người ăn giúp phần cơm của mình, thiện cảm với Giang Dực cũng tăng nhanh chóng, cậu ngây ngô suy nghĩ: Nhìn qua cậu ấy có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng không ngờ tốt tính thật, rất thích hợp để làm bạn!!

Ăn trưa xong cả đám liền tách nhau ra, nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, những ngày tiếp theo Quý Trình Chu đều vô tình gặp được Giang Dực mặc dù bọn họ khác khoa, tòa nhà học cũng cách nhau một trời một vực… Điều này càng khiến cậu chắc chắn rằng cả hai rất có duyên làm bạn.

Chuyện xảy ra ở nhà trẻ hơn mười năm trước khiến Giang Dực sinh ra ám ảnh, từng ánh mắt cử chỉ đều cẩn trọng hết mức có thể, lo rằng sẽ dọa sợ Quý Trình Chu, khiến cậu rời đi như lúc trước…

Hắn vốn nghĩ rằng như vậy là cách tốt nhất để từng bước từng bước chiếm lấy trái tim cậu, nhưng không ngờ đến, ở ngoài kia vô số ánh mắt thèm thuồng đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhằm thỏa mãn những suy nghĩ tăm tối dơ bẩn của bản thân…

Tầm chiều tối, Quý Trình Chu đang miệt mài cho bức vẽ của mình ở phòng tranh thì vô tình nhận ra màu vẽ của mình đã hết, cậu ngước mắt nhìn xung quanh, bạn học đã về trước từ lúc nào.


Không còn cách nào khác, Quý Trình Chu khẽ thở dài, đem tranh cất ở một chỗ sau đó thu dọn đồ đạc rồi ra về. Bên ngoài trời chưa tối hẳn, Quý Trình Chu đoán rằng bây giờ mà đi mua màu nước chắc vẫn còn kịp.

Cửa hàng bán đồ vẽ mà cậu hay ghé tới cách trường khá xa, mang nét cổ kính rất xưa với những dây leo thường xuân quấn quanh trên mái nhà tuyệt đẹp.

Quý Trình Chu mở cửa bước vào, chiếc chuông gió ở cửa cùng lúc kêu leng keng vô cùng vui tai, bên trong một ông chú trung niên bụng phệ đang úp giở bát mì tôm, thấy ở cửa là khách quen thì chẳng phản ứng gì nhiều, tiếp tục công chuyện của mình.

Quý Trình Chu không đơn giản chỉ tới mua màu, đi qua đi lại giữa các thương hiệu màu đang trưng bày trước mắt, như thể đang tìm kiếm gì đó. Ông chú trung niên thấy vậy cao giọng nhắc nhở.

“Màu Holbein ở góc trái kệ dưới nhất, còn một bộ duy nhất thôi, tôi để lại cho cậu đấy.”

Quý Trình Chu bĩu môi, ngồi xổm tìm kiếm ở kệ phía dưới, lôi ra được hộp màu như lời ông chú trung niên nói. Cậu khẽ mỉm cười, ôm màu đến quầy thanh toán, nheo mắt nai hỏi.

“Dạo này chú không vẽ tranh sao? Hồi nãy cháu không có thấy…”


Ông chú bụng bia gói lại hộp màu nước, Quý Trình Chu thành thục đưa tiền mặt để trả. Thanh toán xong xuôi, người đối diện kia mới đáp lại.

“Có vẽ, nhưng cất rồi!”

Nghe xong Quý Trình Chu không khỏi tỏ ra mất mát, giọng nói trong trẻo có phần oán trách.

“Chú không muốn cho cháu xem sao??”

Ông chú trung niên nghe vậy không tỏ thái độ gì, như thể ngầm đồng ý với câu hỏi này, lát sau nhận ra sắc trời đã tối nhanh liền xua tay đuổi người.

“Nghĩ nhiều rồi, chưa vẽ xong thôi, đợi vẽ xong rồi xem cũng chưa muộn. Đi đi đi, còn không mau về, trời tối rồi, an ninh chỗ này không tốt đâu, không khéo trên đường lại gặp phải loại rác rưởi gì…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận