abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Tối đó, Quý Trình Chu mơ thấy ác mộng, giữa không gian u tối nghiền ép khó thở, vô số bàn tay từ bốn phương tám hướng vươn ra, mang theo dục vọng bẩn thỉu mà chạm vào người cậu.

Cậu thấy khuôn mặt của bản thân hoảng loạn trắng bệch, vội vã xoay lưng chạy đi, nhưng bất luận ở phía sau hay phía trước đều bị những bàn tay vô hình bao vây, chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận mọi thứ.

Cứ ngỡ mọi thứ đã kết thúc ở đó, một đạo quang từ đâu đánh xuống, ánh sáng trắng chói mắt phát ra khiến cậu theo phản xạ nheo mắt lại, những bàn tay vô hình đó cũng bị dọa sợ, biến mất không chút dấu vết.

Quý Trình Chu rất muốn mở mắt ra, cặp mắt trong trẻo hé mở, giữa khe hở nhỏ bé ấy, đồng tử đen láy bị thứ ánh sáng kia làm chói mắt, mơ hồ thấy được thân hình cao lớn của một thiếu niên, ngũ quan có chút mờ nhạt…

Là ai?

Quý Trình Chu muốn nhanh chóng mở mắt nhìn cho ra, nhưng khi cặp mắt nai kia lần nữa hé mở, cảnh vật trước mắt đã thay đổi, không phải cảnh sắc u ám của buổi đêm mà là ánh nắng chan hòa của ngày mới.

Cậu phát hiện ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại đặt giữa căn phòng xa lạ, rèm cửa màu tối tung bay theo làn gió, từng tia sáng mặt trời lấp ló sau những tán cây xanh.


Bên tai hồi lâu cứ vang lên tiếng “meo meo” đầy phấn khích, không đợi Quý Trình Chu kịp quay người phản ứng thì một cục bông trắng muốt ngay lập tức dụi vào cổ cậu cọ loạn, đó là một chú mèo Khao Manee.

Bé mèo có cặp mắt vô cùng đặc biệt với hai màu xanh lục bảo và màu mật ong, bộ lông trắng muốt như tuyết không chút vết bẩn, dùng đệm thịt màu hồng chạm chạm vào má cậu.

Nhìn cục bông nhỏ hăng hái như vậy, Quý Trình Chu cũng đáp lại bằng cách ôm nó vào lòng, vuốt nhẹ bộ lông trắng như tuyết kia, khẽ cất giọng.

“Nghịch ngợm quá! Mà chủ nhân của em là ai vậy?”

Mèo con có lẽ mới được vài tháng tuổi, dường như không hiểu nhân loại có vẻ ngoài đẹp đẽ này đang nói gì, cái chân ngắn cũn đạp loạn, “meo meo” kêu lên hai tiếng tượng trưng.

Trong khi một người một mèo đang chơi vui vẻ trên giường, thì cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Quý Trình Chu có hơi sốc vì nhận ra đây là nhà của Giang Dực, đồng nghĩa với việc cũng là hắn cứu cậu.

“Hừ, còn tưởng ra ngoài lêu lổng ở nhà nào rồi!!”

Giang Dực tỏ vẻ bực dọc nói, đôi mắt sắc lẹm khẽ liếc cục bông nhỏ đang làm loạn trong lòng Quý Trình Chu. Mặc dù có chút ấu trĩ, nhưng hắn phải thừa nhận mình có chút ghen tị với “hoàng thượng”, nơi đó hắn còn chưa được sờ vào đâu, ấy vậy mà vật nhỏ này dám sơ múi trước.

Nhìn đôi mày cau có của hắn, Quý Trình Chu không khỏi phì cười, ôm cục bông trắng muốt như tuyết này trong tay khiến cậu thích thú không thôi, thật muốn xin baba nuôi một bé trong nhà.

“Bé mèo nhỏ này là của cậu sao? Rất đáng yêu đấy, nó tên là gì vậy?”

Giang Dực thấy cậu mỉm cười, tâm trạng có chút vui vẻ theo, tảng đá treo trong lòng dường như cũng bị gỡ xuống, chỉ mong rằng sự việc tối qua không khiến cậu bị ám ảnh.


“Tên nó là Archie, tôi tùy tiện đặt thôi, nếu cậu cảm thấy không hay thì có thể đổi lại…”

Quý Trình Chu có chút bất ngờ vì lời nhờ vả này, ngượng ngùng xua tay, dù sao bé mèo này cũng là của hắn, sao cậu có thể vì không thích mà tùy tiện đổi tên được chứ?

“Không cần đổi đâu, tên đó đã rất hay rồi.”

Giang Dực nghe xong liền gật gù, hắn thấy cục bông tròn xoe đó nằm trong lòng người đẹp rất vui vẻ, thỏa mãn hừ hừ, liền nghẹn một họng, nhanh chóng tiến về phía giường, túm cổ nó lên.

Thấy vậy, Quý Trình Chu có chút hoảng, vừa sợ hắn nắm đau mèo con vừa lo hắn cầm không chắc khiến cục bông nhỏ rơi xuống. Cậu sốt sắng đưa hai tay ra hứng trước, giọng nói chứa muôn vàn tình cảm.

“Cậu cẩn thận chút, rớt mèo con bây giờ! Cậu định đưa nó đi đâu vậy, không thể để nó ở đây một chút sao?”

Archie bị chủ nhân gô cổ nắm lên, mới đầu nó ỉu xìu cam chịu không chút phản kháng. Nhưng khi đôi tai vểnh nghe thấy giọng nói che chở của nhân loại đẹp đẽ, mượn oai hùm mà vẫy vùng kháng nghị.

“Méo méo, bỏ bàn tay thúi của mi ra! Ta thích nhân loại mềm mại thơm tho kia hơn!!!”


Giang Dực liếc đôi chân ngắn cũn đang đạp loạn xạ của cục bông nhỏ, trừng mắt một cái khiến vật nhỏ im re, tất nhiên hành động này hắn rất kín đáo không để Quý Trình Chu phát giác, khoảnh khắc nhìn cậu đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mỉm cười cất lời.

“Đến giờ ăn trưa của Archie rồi, tôi sẽ đưa nó đi ăn trước!”

Quý Trình Chu nghe vậy ngượng ngùng à một tiếng, lúng túng xoa xoa cái mũi của mình, không để ý Archie đang la hét trong vô vọng, muốn cậu kia giải cứu mình.

“Méo méo, chủ nhân nói dối! Không muốn đi, cứu bé…”.

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Giang Dực mỉm cười thân thiện với cục bông nhỏ, danh chính ngôn thuận xách cổ nó ra khỏi phòng ngủ. Hắn đặt Archie xuống ổ của nó, bên cạnh là tô thức ăn mèo đầy ụ, lạnh giọng mở miệng.

“Nên tự lượng sức mình đi, dám tia đến người của anh hả? Ăn hết chỗ này rồi nhanh chóng vác xác sang nhà Miêu Miêu bên cạnh, cấm lảng vảng quanh người của tôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận