abo Nợ Đào Hoa Đeo Bám

Mười năm trước, Quý Đường sau khi rời công ty của Giang Quần thì tự mở cho mình một shop thời trang riêng, do đồ ở đây chủ yếu là tự thiết kế tự may nên được các phu nhân vô cùng ưa chuộng, trước mắt không có gì đáng lo ngại.

Nhưng vài tháng nay doanh thu của cửa hàng cứ bấp bênh lên xuống, mặc dù Quý Trình Chu ngủ nghỉ ở trường nhưng vẫn biết baba mình thường xuyên ở lại cửa tiệm làm việc, vài ba ngày mới về nhà một lần.

Quý Trình Chu luôn là một đứa bé ngoan, thấy baba không màng sức khỏe mà lao đầu vào làm việc khiến cậu lo lắng không thôi, nhân tiện cuối tuần tới thăm Quý Đường.

Baba vẫn còn đang ngủ, có lẽ do nhiều ngày thức khuya mà dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, khuôn mặt tái nhợt thấy rõ, Quý Trình Chu thấy vậy không khỏi xót xa.

Cậu nghe thoáng thoáng câu chuyện của hai chị nhân viên về cửa hàng nhà mình, từ chuyện doanh thu giảm đến việc có người muốn rót tiền đầu tư nhưng Quý Đường lại lạnh mặt từ chối.

Đang chăm chú nghe thì một chiếc xe ô tô sang trọng dừng ở trước cửa, hai nhân viên đó không vội ra tiếp đón, dường như đã quá quen thuộc với cảnh này, thì thầm to nhỏ.

“Đấy, lại đến rồi! Lần này không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong tháng…”

“Chúng ta có nên ra tiếp bọn họ không?”

“Thôi đừng, ông chủ Quý có vẻ không thích mấy người này lắm, kệ họ đi…”

Quý Trình Chu ngó ra ô cửa kính, liền thấy một đám người cao to mặc bộ vest đen nghiêm chỉnh, nổi bật hơn chút là thanh niên trẻ đeo kính khoác lên người bộ vest màu xanh lục, trên tay còn cầm vài tài liệu rất chuyên nghiệp.

Bọn họ nghe hai cô nhân viên nhàn nhạt thuật lại rằng ông chủ hôm nay không đến cửa tiệm, phiền các vị ngày khác tới, liền biết bản thân lần nữa tới đây không công rồi.

Đám người chuẩn bị lên xe trở lại công ty thì vô tình bắt gặp Quý Trình Chu cũng đang đi ra, nhiệm vụ tiếp theo của bọn họ là đưa một thiếu niên về dinh thự, mà ảnh chụp với thiếu niên ngoài đời này giống nhau y đúc…

Thanh niên đeo kính chắc chắn đây là cùng một người, đẩy đẩy gọng kính tiến lên phía trước, vô cùng lưu loát thuật lại chuyện muốn đầu tư cho cửa hàng này, nói rằng ông chủ phía sau muốn gặp mặt cậu một lần.

Quý Trình Chu có tính cảnh giác rất cao, mới đầu còn cự tuyệt không chịu đi, nghĩ rằng đây là một đường dây buôn người có tổ chức bài bản, suýt nữa là gọi cảnh sát tới giải quyết rồi.

Cuối cùng bằng chiếc mồm nhanh nhẹn trơn tru của mình, thanh niên đeo mắt kính cũng dần chiếm được lòng tin của cậu, thành công đưa người về dinh thự xa hoa.

Ở đây, Quý Trình Chu gặp được ông chủ trong lời đám người hồi nãy, không phải ông chú đeo vàng bụng phệ trong tưởng tượng của cậu mà là một người đàn ông có vẻ ngoài rất nho nhã, ôn hòa.

Người đàn ông trung niên này nói chuyện rất khéo léo, chủ yếu toàn nói chuyện phiếm ở bên ngoài, loanh quanh lòng vòng một hồi lại quay sang hỏi gia đình cậu có những ai, làm nghề gì… chẳng khác nào phải nộp một bản sơ yếu lí lịch cả.

Quý Trình Chu thật sự không hứng thú lắm, đối diện với người đàn ông cao quý này không khỏi khó xử, đang muốn rời đi thì đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, kèm theo một giọng nói đầy lo lắng.

“Ông ta không làm gì cậu chứ??”

Cặp mắt nai trong trẻo của cậu khẽ chớp, Giang Dực trong tưởng tượng của cậu còn đang ngủ, sao lại xuất hiện ở đây rồi? Mồ hôi trên trán hắn thấm ướt tóc mai, trông có vẻ rất vội vã.

Quý Trình Chu còn muốn hỏi sao hắn lại biết được nơi này, thì người đàn ông cao quý bên cạnh đứng lên vỗ vài cái vào vai hắn, nhìn cậu vô cùng ngạc nhiên.

“Ồ? Cháu quen con trai bác sao, có duyên thật.”

Giang Dực ghét bỏ nhìn cha mình đang diễn tròn vai người tốt, lặng lẽ gạt bàn tay của cha đang đặt trên vai hắn, lườm nguýt ông ấy.

‘Ngài dám nói chuyện gì không phải trước mặt cậu ấy thì đừng mong gọi tôi về nhà nữa.’

Giang Quần thưởng thức ánh mắt ngầm uy hiếp của con trai mà trầm ngâm mỉm cười, nụ cười rất gợn đòn.

‘Nhóc con, có nhiều chuyện không thể nói quá, ta không biết nên giữ bí mật chuyện nào… Nếu lỡ miệng nói ra vài chuyện không phải, còn đừng trách ta nhé…’

Tầm mắt hai người nhìn nhau xẹt qua tia lửa, không ai chịu nhượng bộ, đều muốn hơn thua lẫn nhau. Quý Trình Chu không phát giác ra chuyện này, không biết cha con hắn có mâu thuẫn, hờ hững cất giọng.

“Bọn cháu học cùng trường thôi ạ, cũng không quen thân nhau lắm… Muộn rồi, cháu xin phép về trước đây.”

Vẻ mặt Quý Trình Chu có chút gượng gạo, không nhìn hắn lấy một lần mà lạnh lùng rời đi. Tim Giang Dực hẫng đi một nhịp, nhận ra cậu chắc chắn là hiểu lầm gì đó rồi, muốn đuổi theo thì bị cha giữ lại.

“Phải dùng đến cách này thì con mới về gặp cha mình sao?”

Giang Dực lần nữa gạt tay ông ra, hiện tại Giang Quần đã biết việc hắn tìm thấy Quý Trình Chu, trong lòng không khỏi sinh ra cảnh giác, sợ rằng ông ấy sẽ tìm cách tách cả hai ra.

“… Ngài có chuyện gì sao?”

Suy cho cùng đôi cánh của Giang Dực vẫn chưa đủ cứng cáp, không đủ sức mà chống lại cha mình nên chưa dám làm phản, nhưng điệu bộ rất lạnh lùng.

“Con đã lên năm ba rồi, cũng nên đến lúc phụ giúp cha một số chuyện trong công ty rồi chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui