Trời hôm nay chẳng nắng gắt, từng tia nắng chiếu xuống cũng chan hòa hơn ngày thường nhiều, ấy vậy mà cả người Quý Trình Chu không tự chủ được mà nóng bừng, tự thôi miên bản thân bị cảm nắng mất rồi.
Vậy nên Giang Dực xuống sân từ khi nào cậu cũng chẳng biết, đến khi tiếng súng mở đầu bắn lên không trung, âm thanh lớn khiến cơ thể nhỏ bé giật nảy, cùng lúc các thí sinh cũng phóng vụt lên phía trước.
Giang Dực giữ sức, nhịp thở đều đều, nhìn qua chẳng có gì mệt mỏi cả, nhàn nhã như thể chỉ đang bước đi nhanh hơn mọi khi thôi. Vì thế hắn chạy sau cùng nhất, cùng Lục Nghiêu thay phiên xếp bét.
Càng lúc bước chân càng tăng tốc, nhưng có lẽ chút mệt mỏi này chẳng khiến hắn hề hấn gì. Điệu bộ của hắn dửng dưng đến nỗi khi đi ngang qua chỗ cậu còn ngả ngớn nháy mắt một cái.
“!!!” Khuôn mặt Quý Trình Chu nhanh chóng đỏ bừng, thầm mắng hắn lưu manh.
Cả khán đài phía sau cũng không chịu nổi mà phấn khích la hét, có người còn đứng hẳn lên, không khí bị hắn khuấy đảo náo nhiệt, đang nóng lên theo từng giây.
Cách đích một đoạn khá xa, Giang Dực bắt đầu đẩy nhanh bước chân, nhanh chóng chạy vụt lên phía trước, bỏ lại vài người ở đằng sau trước ánh mắt kinh ngạc của những ở đây.
Nam sinh đang dẫn đầu đã thấm mệt, hai bắp chân căng chặt, mỏi nhừ, nhưng vẫn phải cắn răng chạy về phía trước, tự an ủi bản thân rằng sắp đến đích rồi.
Đột nhiên, một thiếu niên mặc bộ đồ màu đỏ rực đã theo kịp cậu ta, trong lòng cậu ta ầm lên một tiếng, bước chân hoảng loạn không vững, tạo cơ hội cho Giang Dực vượt lên trước.
Quý Trình Chu đứng đấy hồi lâu, hai chân mỏi nhừ nhưng cậu chẳng nhận ra, xuất thần nhìn bóng dáng hắn đang nhanh chóng lao đến đích. Giang Dực thực sự không đùa cậu, hắn muốn cậu trở thành bạn trai của hắn…
Vạch đích trước mặt Giang Dực không đơn giản chỉ là đích đến để giành chiến thắng nữa, mà là đích đến của tình yêu. Nghĩ đến việc sau này Quý Trình Chu sẽ trở thành bạn trai của mình, hắn vui sướng gắng sức chạy đến đích.
Mồ hôi trên người rơi xuống theo từng bước chân mạnh mẽ của hắn, hơi thở trở nên gấp gáp nặng nhọc. Quãng đường chạy dài 5 ki lô mét, khiến không ít người ngồi xem cảm thấy mệt thay người chạy, đôi chân tê mỏi như sắp gãy.
Chỉ còn vài bước nữa thôi là đến đích, Giang Dực khẽ nhếch miệng, nở nụ cười của kẻ thắng cuộc. Ngực hắn sắp chạm đến băng dây thì một bóng người từ sau chạy vụt lên trước, giật lấy dải ruy băng…
Tiếng vỗ tay cười nói không ngớt dành cho người chiến thắng, tai hắn như ù đi, không nghe rõ gì cả. Khuôn mặt điển trai bỗng chốc xám xịt, Giang Dực không thể chấp nhận rằng hắn về… thứ hai.
Người giành chiến thắng có mái tóc vàng óng tự nhiên, không ai khác là Lục Nghiêu. Địch ý với tóc vàng càng tăng, nhưng ở đây đông người hắn chẳng thể làm gì được, đen mặt đi rời trước.
Quý Trình Chu thấy Lục Nghiêu giành chiến thắng, quay sang đã không thấy Giang Dực đâu. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bất an, nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu.
Ra được nơi đông người đó, Quý Trình Chu hoảng loạn không biết tìm Giang Dực ở đâu, trái tim bỗng nhói lên đau đớn, chạy loạn lớn tiếng gọi tên hắn, nhưng tuyệt nhiên không có hồi đáp.
Quý Trình Chu vô tình chạy qua phòng thay đồ, như có linh tính mách bảo mà rẽ vào đây, cuối cùng cũng tìm thấy hắn…
“Cậu làm gì ở đây vậy? Tớ đã tìm cậu rất lâu…”
Giang Dực ngồi ở hàng ghế dài, dường như bị đả kích rất lớn, hắn cúi người lấy hai tay ôm mặt. Quý Trình Chu chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt hắn, cậu khẽ mở miệng, giọng nói nhẹ như gió, xoa dịu vết thương.
“Cậu không muốn nói cũng không sao… Tớ ngồi ở đây chờ cậu.”
Nghĩ đến việc Quý Trình Chu phải ngồi xổm, đôi chân nhỏ kia sẽ bị tê, Giang Dực không đành lòng mà ngẩng đầu lên, cất giọng khàn khàn.
“Cậu mau đứng dậy, tôi không cho phép cậu ngồi như thế, ngồi xuống cạnh tôi mau…”
Cặp mắt sắc bén của hắn như thể bị mài qua, không có tính công kích nào cả, hốc mắt đỏ bừng như thể vừa mới khóc. Quý Trình Chu thấy vậy không khỏi bật cười, khiến ai đó hờn dỗi không thôi, cậu vươn tay chạm lên khóe mắt hắn.
“Cậu trẻ con thật… Chỉ là một thứ hạng thôi mà, không cần quá coi trọng.”
Giang Dực tủi thân cúi đầu, nhìn hắn lúc này vô cùng chật vật, quần áo ướt sũng như vừa mới tắm, đầu tóc tốn công chải chuốt hiện tại đã rũ xuống trước trán, chẳng khác gì cún con khi gặp mưa cả. Hắn nhìn cậu thật lâu, ấm ức lên tiếng.
“Cậu thật vô tâm! Thứ tôi cần đâu phải mấy cái thứ hạng rác rưởi kia… nhưng tôi không về nhất, cậu sẽ không làm bạn trai nhỏ của tôi, điều này khiến tôi để tâm nhất…”
“Cậu đáng ghét! Cậu không hiểu lòng tôi sao? Tôi thích cậu, Giang Dực tôi thích Quý Trình Chu cậu… Bây giờ nói cũng chẳng còn tác dụng nữa, tôi không giành được giải nhất về cho cậu…”
Quý Trình Chu nghe hắn tự biên tự diễn mà vô tâm bật cười, điều này càng khiến cún con giận dỗi không thôi. Cậu ngượng ngùng rướn người đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, khẽ thì thầm.
“Ngốc thật…”