Cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, mùi thuốc khử trùng lạnh lẽo tràn vào khoang mũi hắn, che đậy đi hương pheromone ngọt ngào, Lục Nghiêu bất giác nhíu mày.
Người trên giường có lẽ là vừa ngủ dậy, Giang Tịch nghe thấy tiếng động chỗ cửa, cậu chậm rãi ngồi dậy, phát hiện ra người tới không phải là bác sĩ mà là một thiếu niên mặc đồ thể thao màu đen tuyền.
“Lục Nghiêu?”
Giang Tịch mơ hồ gọi một tiếng, giọng nói của cậu rất nhẹ, lại vô cùng yếu ớt, va vào màng nhĩ khiến lòng hắn đau xót. Lục Nghiêu khẽ ừm một tiếng, nói cậu đừng cử động mạnh, sau đó nhanh chóng đi tới ngồi xuống bên giường bệnh.
Nhìn phòng bệnh đắt đỏ mà xa lạ trước mắt, đôi mày lá liễu của Giang Tịch khẽ nhíu lại, cậu đã nằm đây được vài ngày, cũng không biết bản thân được chuyển đi từ lúc nào nữa.
“Lục Nghiêu, đây là đâu vậy? Mọi thứ thật xa lạ, có thể cho anh về lại bệnh viện cũ được không?”
Giang Tịch nhẹ giọng cầu xin, khuôn mặt kiều diễm yếu ớt ấy càng khiến cậu mỏng manh hơn bất kì lúc nào. Cậu không hề biết rằng, bệnh viện mình đang nằm không ở thành phố B quen thuộc mà là nước E xa xôi.
Lục Nghiêu thời khắc này vẫn có thể mỉm cười được, hắn không thấy hành động này của mình có gì là sai, chỉ cần anh trai có thể nhanh chóng khỏi bệnh, hắn có thể đánh đổi được.
Lục Nghiêu tạm gạt câu hỏi của cậu sang một bên, nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc dài mềm mại trước trán, cảm nhận nhiệt độ nơi đó, nhẹ giọng hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Giang Tịch lắc đầu, cũng không cảm thấy thất vọng quá, cậu cảm thấy bệnh tình của bản thân sẽ chẳng trị khỏi nổi, việc làm của hắn chẳng khác gì muối bỏ biển, kỳ vọng nhiều lại càng thất vọng nhiều.
“Vậy… tôi chuyển viện, mọi người đều biết chứ? Sao mấy hôm nay không có ai tới thăm tôi hết vậy, thật sự rất chán…”
Lục Nghiêu nhìn vẻ mặt buồn tủi của cậu thật lâu, ôm người vào lòng vỗ về, cảm nhận được chút hương thơm ngào ngạt của Omega nhỏ, bấm bụng nói dối.
“Mọi người đều biết… chỉ là nhà anh mấy hôm nay đều rất bận, không thể vào thăm anh được.”
“… Ngay cả người làm cũng vậy sao?”
Giang Tịch mếu mặt hỏi, Lục Nghiêu nhẹ gật đầu, hắn nói rằng thời gian này mọi người đều bận, cậu phải ngoan ngoãn chữa bệnh thật tốt.
Giang Tịch không quan tâm lời hắn nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, có chút ấm ức mà đồng ý. Thật ra việc chuyển viện đối với cậu chỉ là chuyển chỗ ở thôi, nhưng mà ở một mình thì rất buồn.
“… Sách lúc trước cậu mua, tôi đọc hết rồi! Cậu có thể mua cho tôi thêm vài quyển không, tôi sẽ bảo người làm trả tiền cho cậu.”
Nghe xong, Lục Nghiêu buông người cậu ra, hắn lục tìm túi đồ đặt dưới đất, lấy ra vài quyển sách lí thú dày cộp, mỉm cười đưa đến trước mặt cậu.
“Sách của anh, mới đầu đến đây em cũng nghĩ anh đã đọc xong sách cũ rồi nên ghé hiệu sách mua thêm vài quyển, mong rằng anh sẽ thích! Sách này là em tặng, đừng trả tiền…”
Giang Tịch mừng rỡ cầm sách mới trên tay, nằm trên giường bệnh một thời gian dài, cậu nhận ra việc khiến mình hạnh phúc nhất là được ngửi mùi thơm đặc trưng của sách mới.
Trong khi cậu còn đang mải mê với đống sách, bàn tay trắng bệch bị người khác cầm lên lúc nào cũng không rõ, còn bị nhét vào một vật lạnh băng.
“… A!!!”
Giang Tịch giật nảy kêu lên một tiếng, đến khi cậu định thần nhìn lại mới thấy trên tay mình cầm một chiếc cúp màu vàng sáng bóng, bên tai truyền đến tiếng cười nhè nhẹ.
“Anh thích không? Em đặc biệt giành giải để tặng anh đấy.”
Vì suốt ngày chỉ có thể vô lực nằm trên giường bệnh, Giang Tịch rất ngưỡng mộ những đứa trẻ khỏe mạnh khác, đặc biệt là những đứa trẻ giỏi thể thao. Lục Nghiêu biết vậy nên cố tình giành lấy chiếc cúp này cho cậu.
Bàn tay nhỏ của cậu khẽ mân mê vật màu vàng sáng bóng trong tay, ngượng ngùng ừm một tiếng. Nhìn vẻ mặt tràn đầy sức sống đấy, Lục Nghiêu biết cậu không đơn thuần chỉ là thích bình thường.
Điều này khiến hắn vô cùng thỏa mãn, ít ra những công sức mà hắn bỏ ra cũng rất đáng.
Cùng lúc này, cửa phòng được mở ra, một Beta khoác lên người chiếc blue trắng tinh không chút vết bẩn, thấy hai người đang tình tứ mà ho lên một tiếng.
“Khụ… làm phiền rồi!”
Lí do Lục Nghiêu chọn bệnh viện này thay vì những bệnh viện khác phần nhiều do thanh niên Beta trước mặt này.
Sau khi học hết cao trung Lục Nghiêu đã đăng kí học ngành y để thuận tiện việc chữa bệnh cho Giang Tịch. Nhưng cha hắn phát hiện ra chuyện này liền bắt ép hắn học ngành tài chính.
Lục Nghiêu vô tình gặp anh ta, biết anh ta học ngành y, hiện tại không có tiền đóng học phí liền hào phóng trả học phí cho anh ta rồi hỗ trợ anh ta đi du học, mục đích chỉ để anh ta trực tiếp chữa bệnh cho cậu.
Mà hiện tại nam Beta này đã giữ một chức vụ khá quan trọng trong bệnh viện, rất thích hợp để Giang Tịch chữa trị tại đây, tránh việc Giang gia phát hiện.
Qua những lời của nam Beta này, Lục Nghiêu biết rằng bệnh tình của cậu không phải là không thể chữa khỏi, cần thời gian để cậu hồi phục…