Sau đại hội thể thao lần đó, toàn bộ Omega lẫn Beta trong trường lại lần nữa gục ngã trước mị lực hấp dẫn của Giang Dực, nam thần không hổ là nam thần, cả vẻ ngoài và năng lực đều xuất chúng hơn người thường…
Như thường lệ, đi theo sau Quý Trình Chu lúc nào cũng là cái đuôi nhỏ mang tên Giang Dực. Bàn tay hắn vươn ra quàng vai cậu, ôm người vào lòng, nhìn từ ngoài là tình anh em thắm thiết nhưng để ý kĩ mới thấy từng cử chỉ của hắn đều mang chút ám muội.
Cả hai ôm ôm ấp ấp một chặng đường dài, cuối cùng cũng đến phòng ký túc xá, Giang Dực đợi Quý Trình Chu đi trước, bản thân lại vào sau. Chu Dương còn tưởng hắn không tới, hồi lâu mới thấy bóng dáng cao lớn lấp ló ở cửa.
“Dực ca, cuối cùng anh cũng về rồi! Mau, mau tới xem có thứ gì nè… đây là đồ mà mấy Omega nhỏ trong trường nhờ em gửi cho anh đó…!!”
Chu Dương cầm vội thứ gì đó trên bàn, tíu tít chạy ra chỗ Giang Dực đưa tận tay hắn, làm tròn trọng trách của người đưa thư.
Nhìn đống thư tình màu hường phấn gắn đống trái tim đỏ rực rỡ, khuôn mặt Giang Dực không chút biểu cảm, sau đó mới sực nhớ ra Quý Trình Chu vẫn đang có mặt ở đây.
Hắn không chút nghĩ ngợi đẩy lại đống thư tình kia về chỗ của Chu Dương, một ngón tay cũng không dám động đến, sợ cậu hiểu lầm.
“Ể, Dực ca, anh không định nhận thư tình của những Omega đó sao? Họ rất mong chờ hồi âm của anh đó…”
Chu Dương thở dài, có vẻ hơi tiếc nuối cho những lá thư tinh xảo trong tay, chắc hẳn mấy Omega nhỏ đã rất dụng tâm làm ra, một tấm chân tình này, phải vứt bỏ sao…
Chu Dương là một Beta bình thường, không quá mẫn cảm với pheromone của hai giới tính còn lại nên không thể cảm nhận hương pheromone đầy dụng ý trong thư tình, hòa trộn tạo thành một hỗn hợp mùi hương khó ngửi.
Giang Dực lấy tay che mũi lùi về sau mấy bước, khuôn mặt điển trai tỏ ra chán ghét khi ngửi phải pheromone của Omega. Đôi mắt dài hẹp của hắn liếc xéo Chu Dương, đáy mắt không chút độ ấm, cả giận cất giọng.
“Mùi của Omega thật kinh tởm! Còn không mau vứt mấy thứ rác rưởi này đi…”
Chu Dương ỉu xìu ôm đống thư tình trong tay đến sọt rác, có chút nuối tiếc nhưng vẫn phải tự tay đem đi vứt, sau lưng lại vang lên lời cảnh cáo của hắn.
“Còn nữa, từ nay về sau đừng chuyển giúp mấy thứ linh tinh của đám người đó. Tôi không có hứng thú nhận!!”
Giang Dực nói xong, để mặc cậu ta đang ngơ ngác đứng đó mà leo lên giường nằm với Quý Trình Chu. Chu Dương nhìn về phía giường của cậu, tấm rèm dày che khuất mọi thứ, không nhìn ra được tình huống bên trong.
Chu Dương thở dài một hơi, ảo não lắc đầu: Dực ca cứ tránh né Omega mãi thế này, khi nào cậu ta mới có chị dâu đây?
Trong giường, mọi thứ không khả quan một chút nào, không gian nhỏ hẹp lặng thinh không tiếng động, càng khiến cõi lòng của hắn vốn đã chột dạ vì chuyện vừa rồi, nay lại càng hoảng sợ hơn.
Đôi mắt nai trong trẻo của Quý Trình Chu nhắm nghiền, hô hấp đều đặn như thể đã ngủ, nằm quay lưng về phía hắn. Giang Dực vén một góc chăn lên nằm xuống bên cạnh, cánh tay cường tráng của hắn rất tự nhiên mà vòng qua eo cậu, khóa người vào lòng hắn.
“Buông ra… tớ nóng…”
Quý Trình Chu hất tay cánh tay của hắn ra, điệu bộ rất tự nhiên nhưng hành động của cậu lại trúc trắc, tự bản thân dịch vào cạnh tường một chút.
Giang Dực phát hiện từ nãy tới giờ cậu vẫn chưa say giấc, đồng nghĩa với việc cuộc hội thoại trước đó Quý Trình Chu nghe không sót một chữ. Mặc dù hắn một lòng hướng về cậu, không có ý định trêu đùa ong bướm bên ngoài, nhưng sao chột dạ thế này!
“Tay cậu bị lạnh rồi… để tôi sưởi ấm giúp cậu một chút…”
Giang Dực không chút ngượng ngùng mà dịch tới bên cạnh, đặt bàn tay to lớn ấm áp lên mu bàn tay của cậu, xoa xoa rất lâu, như muốn cọ ra lửa.
Quý Trình Chu lạnh lùng rụt tay về, nửa khuôn mặt xinh đẹp vùi trong gối, che giấu mọi cảm xúc đang cồn cào trong lòng.
Điệu bộ này của cậu ấy, chẳng lẽ là đang ghen sao?
Mặc dù chưa thể chứng thực suy đoán lúc này của mình, nhưng chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến hắn vui vẻ không thôi rồi. Giang Dực ghé sát vào người cậu, hơi ấm khi hô hấp phả vào gáy khiến nơi đó nóng bừng.
“Cậu đang giận sao?”
“… Không có, cậu nhầm rồi.”
Quý Trình Chu nhàn nhạt đáp lời nhưng điệu bộ lại không tỏ ra như vậy, rõ ràng là đang giận dỗi muốn chết nhưng vẫn cứng mồm không chịu nhận.
Sau lưng truyền đến một tiếng cười trầm thấp gợn đòn, như thể đang cười nhạo. Không chịu nổi, Quý Trình Chu bực tức xoay người lại.
“Cậu hả hê lắm sao? Đáng ghét, cậu cứ cười đi, cười đến khi trẹo hàm thì thôi…”
Trong lúc Quý Trình Chu còn đang nổi đóa, hắn vươn tay vuốt phẳng mi tâm của cậu. Giang Dực mân mê hồi lâu, khẽ mỉm cười trêu tức.
“Nghe có vẻ hơi khốn nạn, nhưng thấy cậu giận dỗi như vậy, tôi vui lắm…”
Quý Trình Chu mím hai cánh môi căng mọng lại, khuôn mặt đỏ bừng lên nhanh chóng, thẹn quá liền đánh bẹp một cái vào cái tay đang làm loạn của hắn, trừng mắt.
“Quả nhiên là tên khốn nạn mà!!” Mồm thì nói muốn cậu trở thành bạn trai nhỏ của hắn nhưng sau lưng lại âm thầm trêu hoa ghẹo nguyệt.
Giang Dực thề là hắn vô tội, ghé sát đầu vào lồng ngực cậu cọ cọ, như một con chó đang hối lỗi với chủ nhân, nói nhỏ bên tai cậu.
“Cậu yên tâm, tôi chỉ một lòng một dạ với cậu thôi, tuyệt đối không có người khác!”