Sân trường hiếm khi tĩnh lặng như vậy, bốn bề không lấy nổi bóng người cùng tiếng động, lâu lâu sẽ truyền đến tiếng giảng bài rất lớn đầy tâm huyết của tòa nhà dạy học cạnh đó…
Trên cung đường đi đến ký túc xá, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen thù lù, không rõ là học đệ của khoa nào, chắc hẳn tối qua bận đi chơi net, đến bây giờ mới ló mặt về trường, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Bước chân của học đệ đột ngột dừng lại, cặp mắt gấu trúc đen kịt mở to, xác định bản thân không nhìn lầm mới há hốc mồm đứng chôn chân tại chỗ.
Trên hành lang dài của ký túc xá nam bỗng nhiên xuất hiện một đàn anh điển trai mà học đệ chưa thấy mặt bao giờ, vẻ mặt hắn vô cùng sốt ruột, ôm ngang một người nào đó rời khỏi trường…
Đáng tiếc người nằm trong lòng đàn anh được quấn thành một cái bọc kín mít, ngoại trừ mái tóc đen nhánh cùng đôi bàn chân tinh xảo đang đung đưa thì chẳng nhìn được gì nhiều.
Giang Dực ôm Quý Trình Chu lên xe, cẩn thận đặt cậu ở ghế phó lái rồi gấp rút phóng vụt ra khỏi trường. Hắn cảm thấy may mắn vì hôm nay lái xe ô tô đến trường chứ không phải chiếc motor đầy bất tiện kia.
Chiếc xe thể thao trẻ trung không chút nghĩ ngợi tiến thẳng đến bệnh viện tốt nhất thành phố, nhưng chưa đi được nửa đoạn đã tắc đường mấy lần liền.
Giang Dực nhìn dòng xe đông nghịt trải dài cả một đoạn đường, lại nhìn sang Quý Trình Chu đang khó chịu cởi bỏ lớp chăn bông trên người, da thịt lõa lồ trắng muốt lộ ra, xua đi cơn nóng bức, cậu hừ hừ vài tiếng đầy thỏa mãn như chú mèo nhỏ.
Người bên cạnh không chút an phận, trên trán Giang Dực nổi đầy gân xanh như thể đã ẩn nhẫn quá mức, khuôn mặt hắn lạnh băng, một lần nữa vươn tay quấn chặt người cậu lại.
“… Hu hu… tớ nóng… hức… cậu chẳng thương tớ…”
Khó khăn lắm cởi bỏ được lớp chăn dày đó, mà Giang Dực chỉ trong một nốt nhạc đã khiến mọi thứ trở lại như ban đầu, Quý Trình Chu không tủi thân mới lạ. Lại nóng rồi, cơ thể của cậu vặn vẹo không ngừng, dùng giọng nói nhão dính tố cáo hắn.
Gân xanh trên trán Giang Dực nảy lên, minh chứng cơ thể có phản ứng với giọng nói đáng yêu đó. Bàn tay to lớn hữu lực của hắn đập vào vô lăng một cái, đống xe cộ này không biết bao giờ mới tản ra, mà Quý Trình Chu căn bản không chịu nổi nữa.
Chiếc xe thể thao sang trọng ngang ngược quay đầu, mặt đường hằn lên những vết cua đầy vội vã từ chiếc bánh xe. Giang Dực nhanh chóng lái xe về chung cư, trước đó còn không quên gọi sẵn bác sĩ gia đình.
Chưa đến mười phút, cả hai đã đến trước cửa chung cư, Giang Dực cẩn trọng ôm Quý Trình Chu vào lòng, từ đầu đến cuối đều bọc cậu kín mít, không để cơ thể ngọc ngà của cậu bại lộ trước mặt người khác.
Vị bác sĩ trung niên đã đứng ở cửa từ rất lâu, nghe giọng điệu cuống quýt của nhị thiếu gia, ông còn tưởng thân thể của hắn gặp vấn đề gì, nhưng nhìn thiếu niên nhỏ bé trong lòng hắn, cũng hiểu đại khái ông bị gọi đến đây vì ai.
Cả người bị quấn chặt bởi mấy lớp chăn bông dày cộp cộng với kì phát tình, Quý Trình Chu sớm đã mê man từ lâu, pheromone hương chanh ngọt ngào phân tán trong không khí, thấp giọng nỉ non.
“… Tớ nóng… giúp tớ… nóng quá…!!”
“Ngoan, một chút sẽ hết ngay thôi…”
Giang Dực ôm chặt người cậu vào lòng, lau đi vài giọt mồ hôi trên cái trán ướt đẫm, giọng điệu mười phần cưng chiều. Thấy thế, vị bác sĩ nọ cúi đầu thật thấp, giảm sự tồn tại của bản thân đến mức đáng kể, theo sau hắn vào trong nhà.
Quý Trình Chu được đặt xuống chiếc giường rộng êm ái, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, địa phương khó nói bên dưới trở nên nhớp nháp từ bao giờ, cùng với vật nhỏ xinh phía trước cũng giật giật rỉ chút chất lỏng trắng đục…
“Sao rồi? Ông có khám được không vậy?”
Giang Dực đứng bên cạnh sốt ruột cáu gắt, hắn nhìn người đàn ông trung niên mặc chiếc blue trắng hết chạm mặt cậu lại kiểm tra nhiều nơi, rất lâu vẫn chưa kết luận được bệnh trạng.
“Cậu ấy đến kì phát tình rồi! Tôi sẽ tiêm cho cậu ấy một liều thuốc ức chế, còn có chấm dứt được kì phát tình hay không thì tôi không chắc… Chuyện này phải nhờ đến ông trời định đoạt!”
Vị bác sĩ nọ thở dài một hơi, ông lấy trong túi đồ của mình ra một ống kim tiêm mới tinh cùng một lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng sóng sánh. Ông lau cồn trên cánh tay trắng nõn của cậu, sau đó đặt đầu mũi tiêm lạnh lẽo trên đó, cắm vào.
“…Ư…”
Quý Trình Chu kêu lên một tiếng đầy ẩn nhẫn, thành công khiến vị bác sĩ nhận được ánh mắt uy hiếp cùng gương mặt tối đen của Giang Dực. Mồ hôi trên trán ông túa ra vài giọt, cố gắng giữ bình tĩnh bơm hết chất lỏng màu vàng nhạt vào người cậu.
“Tôi chỉ có thể làm đến đây thôi… Kì phát tình của cậu ấy có ngừng lại hay không, phải do duyên trời định đoạt rồi…”
Tim gan hắn như đặt trên lửa nóng, khi nghe phải giọng điệu nhàn nhạt của người đàn ông trung niên liền lập lức nổi đóa, khuôn mặt u ám lạnh lùng chất vấn.
“Ý ông là sao? Nếu thuốc ức chế không có tác dụng thì cậu ấy phải làm sao…”
“Nếu thuốc không có tác dụng, chỉ có Alpha mới có thể cứu cậu ấy…”
Còn cứu bằng cách nào, ông không cần thiết phải nói thêm nữa, nhìn biểu cảm ngơ ngác của Giang Dực ông liền nhân cơ hội mà rời đi trước.
May mắn thuốc ức chế dường như có tác dụng với cơ thể của Quý Trình Chu, không lâu sau cậu đã ngưng giãy dụa, tuy nhiên khuôn mặt vẫn đỏ bừng như sốt, miệng nhỏ còn rên rỉ mấy âm tiết không rõ.
Nhìn cả người Quý Trình Chu toát hết cả mồ hôi, Giang Dực rời khỏi phòng chuẩn bị nước mát cùng khăn bông tới lau người cho cậu. Nhưng khi quay trở lại phòng, người trên giường đã không thấy đâu…