Quả thực Quý Trình Chu cũng muốn nhận lỗi về phía mình cho xong, nhưng Lục Nghiêu nhanh chóng nhìn thấu tâm tư của bé, mở miệng trấn an.
"Đừng lo, là lỗi của cậu ta mà! Cậu không việc gì phải sợ hết!"
Quý Trình Chu cũng muốn không sợ hắn lắm, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt thiên thần đằng đằng sát khí đang tiến lại gần đây, cả người không tự chủ mà run lên cầm cập.
... Bé ứ sợ chút nào đâu! Thật đấy!
Khoảng cách còn mấy bước chân, Giang Dực dừng bước, vươn tay kéo bé mập về phía mình, tạo ra một khoảng cách khá xa với nhóc con lai tóc vàng.
Thiếu gia nhỏ nhìn khuôn mặt đầy xót xa của Lục Nghiêu, bất giác nhếch miệng khiêu khích. Hắn cảm nhận cả người bé mập đang cứng đờ, chôn chân dưới đất chẳng dám nhúc nhích, mặc cho cổ tay bị nắm đỏ ửng.
Tiểu thiếu gia có vẻ rất khoái chí, từng bước tiến lại gần bé mập. Giang Dực ghé sát vành tai nhỏ xinh của Quý Trình Chu khuôn mặt u tối lạnh lẽo, giọng nói như tẩm nọc độc vào tai.
"Thành thật xin lỗi, nhưng cậu khóc nghe hay lắm! Lần sau tôi còn muốn thưởng thức nhiều thêm một chút..."
Cả người bé con run lên, gương mặt phấn nộn trắng bệch không huyết sắc. Quý Trình Chu hoảng hốt lùi về sau mấy bước, cuối cùng sợ hãi nấp sau lưng nhóc con lai.
Bé con rất muốn khóc một trận, nhưng nhớ tới lời thầm thì của ác ma, liền bặm chặt môi lại, quyết không để cho tiểu thiếu gia toại nguyện.
Cô giáo trẻ không biết nội tình bên trong, nghe loáng thoáng tiếng xin lỗi của thiếu gia nhà giàu, còn lại cô không nghe rõ. Cho nên cô cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện vừa rồi, nhắc đám trẻ giữ trật tự trong lớp rồi tiễn tài xế ra cổng.
Trong lớp loạn cào cào một hồi, mấy đứa nhóc thấy cô giáo sắp quay trở lại lớp mới vội vã tìm ghế ngồi ngay ngắn, thì ngay lúc này ở góc lớp lại xảy ra một trận xung đột.
Tiểu thiếu gia và nhóc con lai vốn đã không ưa gì nhau, nay lại tranh nhau ngồi cạnh bé con. Vốn dĩ Quý Trình Chu có thể ngồi giữa hai người nhưng Lục Nghiêu lo rằng cậu ngồi cạnh tiểu thiếu gia sẽ bị bắt nạt nên muốn đổi chỗ.
"Trình Chu, cậu mau qua chỗ tớ ngồi! Chúng ta đổi chỗ cho nhau!"
Bé con không muốn ngồi cạnh ác ma nhỏ nên rất nhanh đã vui vẻ đồng ý. Giây phút bé con vừa ngồi dậy, liền nghe được giọng nói lạnh lùng ngay sau lưng.
"Ngồi xuống! Không có sự cho phép của tôi, cậu định đi đâu ngồi?"
Bé mập lúng túng nhìn Lục Nghiêu, cuối cùng vẫn là ỉu xìu ngồi xuống, cả người như bong bóng xì hơi, càng lúc càng xẹp.
Lục Nghiêu đã muốn đấm vào khuôn mặt đẹp đẽ đầy ngạo mạn của Giang Dực từ lâu rồi nhưng luôn cố gắng nhịn xuống. Nhưng lần này nhóc không muốn nhịn nữa, cuộn tròn tay đứng dậy thì cô giáo cũng bước vào lớp.
Bé con lai ngồi xuống, bàn tay dần buông lỏng, nhưng cặp mắt xanh như nước biển kia vẫn không có chút độ ấm, lẳng lặng nghe những gì cô giáo nói.
Con Quý Trình Chu lúc này đây chính xác là một quả bóng thiếu khí, đôi mắt nai đượm buồn nhìn vào khoảng không trước mặt.
Tiểu thiếu gia bất mãn hừ lạnh, ngồi cạnh hắn khiến nhóc mập khó chịu thế sao?
Giang Dực không cảm xúc dựa lưng vào thành ghế, liếc nhìn sắc mặt chẳng mấy vui vẻ của bé con. Thiếu gia nhỏ định mặc kệ, nhưng bàn tay không nghe theo lệnh chủ nhân mà mò vào túi áo, lấy ra viên kẹo chanh vàng nhạt.
Thiếu gia nhỏ lúng túng đưa kẹo ra trước mắt bé mập, đợi thật lâu cũng không thấy người bên cạnh nhận lấy. Giang Dực hắng giọng ho một tiếng, xấu hổ bồi thêm vài chữ.
"Cầm lấy!"
Bé con mở to mắt nhìn viên kẹo ngọt, lại nhìn đến vẻ mặt như bị ép buộc của thiếu gia nhỏ, do dự không biết có nên nhận hay không.
"Cậu cho tớ sao?"
Tiểu thiếu gia bị hỏi bất ngờ, nhất thời chẳng biết phản ứng ra sao. Hắn lầm bầm suy nghĩ, bổn thiếu gia cho còn không biết đường mà nhận, hỏi đi hỏi lại, phiền phức thật!
"Không lấy? Nếu vậy để tôi ném đi!"
"Cậu đừng ném đi, tớ lấy mà!"
Bé con vội vàng chộp lấy tay tiểu thiếu gia, lại nhớ đến chuyện vừa rồi, lo rằng tay mình sẽ bị bẻ nên hoảng hốt rụt tay lại, trước đó còn không quên cuỗm luôn viên kẹo trong tay hắn.
Giang Dực mặt không cảm xúc, nhưng khóe môi thoáng cong lên, trông có vẻ khá hài lòng.
Quý Trình Chu liếc trộm cô giáo, thấy cô không nhìn về phía này liền nhanh tay xé vỏ kẹo. Cặp mắt nai trong trẻo của bé bỗng dưng sáng ngời, bé trúng giải độc đắc rồi, trong này có tận hai viên kẹo màu vàng nhạt.
Tiểu thiếu gia nhìn thoáng qua vẻ mặt phấn khích của Quý Trình Chu, đoán rằng cậu sẽ một mình ăn hết cả hai, hoặc chia hắn cho một viên...
Thiếu gia nhỏ đắc ý, hừ, bổn thiếu gia nể mặt cậu lắm mới ăn đấy!
Giang Dực đợi kẹo, chỉ là thật lâu sau cũng không thấy bé mập chia kẹo cho hắn. Ngược lại, cậu dịch người sang cạnh Lục Nghiêu, xòe bàn tay nhỏ có hai viên kẹo chanh ra, nói thầm với nhóc con lai.
"Chia cậu một viên kẹo, cậu nhỏ tiếng thôi, đừng mách với cô giáo nhé!"
"......." Tiểu thiếu gia đen mặt sau khi nghe toàn bộ, hay lắm bé mập, dám đem kẹo của hắn chia cho thằng khác sao?