Edit: Nynuvola (wp)
Ngôn Dật ôm hắn một hồi thì thiếp đi, mềm nhũn nằm nhoài trên vai Lục Thượng Cẩm, đôi tai thỏ lười biếng rũ bên cổ hắn.
Vết thương do Ngôn Dật làm nứt cùng với kích ứng thuốc va chạm trong huyết quản nháy mắt được chữa lành.
Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng bế cậu lên, Omega khung xương mảnh khảnh dáng người nhỏ nhắn, Ngôn Dật lại gầy, ôm vào lòng nhẹ bẫng, thoang thoảng tản ra hương vị kẹo sữa ngọt ngào.
Hắn bế cậu trở về phòng ngủ, giúp cậu thay một bộ quần áo khác, sau đó đặt lên giường đắp chăn cho thỏ nhỏ.
Ngôn Dật trở mình, nghiêng người cuộn thành một quả cầu như thiếu cảm giác an toàn, tai thỏ che kín má.
Tin tức tố xoa dịu dần gia tăng bao phủ toàn thân Ngôn Dật, cậu chép miệng, duỗi người ra, đầu ngón tay vô thức nắm lấy góc áo hắn.
Lục Thượng Cẩm không muốn đánh thức cậu, khẽ chui vào trong chăn, ôm lấy thỏ nhỏ từ sau lưng, dịu dàng dán môi vào tuyến thể non nớt của cậu.
Hắn không nhịn được siết chặt cánh tay, để thỏ nhỏ cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn ngày một gần hơn, dù nồng độ tin tức tố xung quanh đã đủ nhưng Lục Thượng Cẩm vẫn liên tục phóng thích.
Không chỉ để Ngôn Dật cảm thấy an toàn, càng giống như muốn chứng minh bản thân có đầy đủ khả năng mang đến cho cậu lượng tin tức tố dồi dào, không cần bất kỳ ai khác.
Ngọn đèn tường thắp sáng trong căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng đồng hồ báo thức tích tắc vang lên.
Lục Thượng Cẩm ôm thỏ nhỏ vào lòng, nương theo ánh đèn ấm áp nhìn xuống cậu, bàn tay đẩy tai thỏ ra, vuốt ve hàng lông mày nhàn nhạt đến từng sợi lông mi buông rũ, suy nghĩ mới dần bình tĩnh chút.
Mấy ngày qua, Lục Thượng Cẩm chạy qua chạy lại giữa công ty và nhà, có hôm nhiều nhất phải về nhà xem tận ba lần.
Gần đây bộ phận quản lý cấp cao của công ty xảy ra chút vấn đề, nếu chỉ là chuyện công việc thì không thể khiến Lục Thượng Cẩm thần kinh căng thẳng, có lẽ vì trong lòng hắn cứ nghĩ đến bé cưng ở nhà, làm gì cũng mất tập trung.
Trong cuộc họp buổi sáng, vì việc đổi mới phương pháp quản lý mà xuất hiện tranh cãi, Lục Thượng Cẩm nổi khùng, xém chút nữa động chân động tay với mấy cổ đông, tranh chấp vẫn chưa đến hồi phân giải.
Ngay lúc tình cảnh nước sôi lửa bỏng, điện thoại di động vang lên, Lục Thượng Cẩm lập tức dừng động tác nhìn qua, quả nhiên là Ngôn Dật gọi tới.
Hắn đi vào trong góc, tách khỏi tiếng ồn ào nghe điện thoại, Ngôn Dật đầu bên kia nhỏ giọng hỏi: "Buổi trưa có về không?"
Ngữ điệu rầu rĩ, không biết là có chuyện gì mà buồn bã.
Phó tổng Triệu cầm một tập tài liệu đi đến trước mặt hắn: "Lục tổng, nếu như ngài cứ khăng khăng thay đổi hình thức xét duyệt hiện tại..."
Lục Thượng Cẩm cúi đầu nói xin lỗi với người đang gọi: "Về chứ, bé ngoan giờ anh hơi bận, năm phút sau sẽ gọi lại cho em nhé, nghe lời anh."
Hắn để điện thoại di động xuống, cầm lấy văn kiện quay lại bàn họp, tay chống xuống mặt bàn, thanh âm trầm thấp rõ ràng: "Mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy, cho tôi 3 phút để tôi trình bày lý do."
Tạm thời trấn an mấy lão cáo già khó chơi này xong, hắn rời khỏi phòng họp, dọc đường đi liên tiếp gọi cho Ngôn Dật mấy cú điện thoại đều không có người nghe.
Đến văn phòng, Lục Thượng Cẩm vội vàng hút một hơi cuối cùng trước khi ấn điếu thuốc vào gạt tàn, dự định gọi cho bảo mẫu ở nhà, màn hình vừa sáng lên chợt trông thấy cuộc gọi của bảo mẫu.
Nói Ngôn Dật chạy ra ngoài rồi.
Dì bảo mẫu sắp khóc đến nơi, bà là một Beta bình thường, căn bản không thể đuổi kịp Ngôn Dật vừa ra cửa liền biến mất.
Lục Thượng Cẩm cảm thấy choáng váng mặt mày, ngồi ở trên ghế da đờ người, nhìn chằm chằm cái gạt tàn thuốc ngây ngốc vài giây.
Lần trước hắn mất đi Ngôn Dật, cũng là ở trong căn phòng làm việc này, cùng một vị trí, lúc ấy tàn thuốc và khói bụi cũng chất đầy mặt bàn.
Những cuộc điện thoại không có hồi đáp càng khiến tinh thần trở nên nóng nảy và khủng hoảng.
Lục Thượng Cẩm không màng lấy áo khoác đã đi xuống lầu.
Tuyến thể của hắn vừa mới tiêm vào thuốc năng lượng liều mạnh, mức khôi phục hiện tại không đủ để hỗ trợ hắn vận dụng năng lực định vị dõi theo M2.
Hắn trở về nhà, Ngôn Dật không ở đây, giám sát tiểu khu đúng lúc bị hỏng, chỉ đành phải lái xe đi quanh đó tìm kiếm.
Một đứa bé có thể đi đâu? Tìm khắp tiểu khu lận cận đều không thấy tung tích, Lục Thượng Cẩm lo lắng siết chặt vô-lăng, lớp vỏ bọc da thấm ướt mồ hôi của hắn.
Lục Thượng cẩm sắp phát khùng, lái xe khắp Huệ thị lật tung mỗi tấc đất.
Hắn gập người dựa vào đầu gối, gạt tàn tích trữ khoảng mười mấy tàn thuốc, hắn dường như phát tiết mà bóp méo hộp thuốc lá và điếu thuốc cuối cùng ở bên trong, tuyệt vọng dùng đầu ngón tay dập tắt, gục trên tay lái không nhúc nhích.
"Đừng đi..."
Hắn thật sự đang cố gắng bù đắp, có lẽ bây giờ chưa đủ hoàn hảo, nhưng chỉ cần cho hắn thêm thời gian, hắn sẽ bù đắp lại từng cái từng cái một cái mà hắn đã nợ Ngôn Dật.
Cầu xin cậu trở về, không cần tha thứ.
Lục Thượng Cẩm không dám cầu xin lời tha lỗi từ Ngôn Dật, chỉ cần cậu quay lại, thậm chí cả đời này tâm trí chỉ như một đứa trẻ, có thể không nhớ rõ hắn là ai, không yêu hắn cũng được, miễn sao cậu chịu về nhà, nửa đời sau cứ sống vô lo vô nghĩ là tốt lắm rồi.
Yêu một người không thích mình khó biết bao nhiêu, vượt núi đao xuống biển lửa chỉ vì muốn vuốt ve đôi gò má ấy mà thôi.
Đây là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cũng là chút hơi tàn cuối cùng mà Lục Thượng Cẩm kéo dài.
Nước từ cằm nhỏ xuống hai ba vệt trên quần tây, giọng nói suy sụp lạc đi: "Ngôn Dật...!Ngôn Dật...!Anh sai rồi, em không phải là A3 sao, vừa mới bắt đầu đã thức tỉnh anh..."
Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu chớp mắt, một chiếc xe ngăn cản tầm mắt vừa rời đi, Lục Thượng Cẩm bỗng nhìn thấy bóng ai đó ngã xuống dưới cửa sổ phủ hoa hồng ở khu dân cư đối diện.
Hắn không màng bất cứ điều gì mà dừng xe, đạp thắng rồi vội lao ra ngoài, lo lắng xuyên qua dòng xe cộ trên đường, mấy lần suýt chút nữa đụng phải người khác, tiếng phanh xe rít lên chói tai, chủ xe sợ hãi nhô đầu khỏi cửa sổ mắng hắn bệnh thần kinh.
Lục Thượng Cẩm bị hàng rào quấn lây leo xanh ngáng chân lảo đảo, hắn loạng choảng trèo qua hàng rào sắt nhảy xuống, cẩn thận ôm Ngôn Dật đang nằm dưới mặt đất lên.
Tuyến thể yếu ớt của thỏ nhỏ không đủ để chống đỡ năng lượng bị tiêu hao, có lẽ vì dùng hết nên té xỉu ngay tại đây.
"Bé cưng ơi, em đừng dọa anh." Lục Thượng Cẩm vây Ngôn Dật vào lồng ngực xoa nắn, phóng thích một lượng lớn tin tức tố xoa dịu mà hắn vừa khôi phục được.
Trong tay cậu nắm chặt một đóa hoa hồng hái xuống từ cửa sổ, cánh hoa rơi rụng có chút tả tơi.
Lục Thượng Cẩm không buồn để mắt đến hình tượng, ngồi dưới đất, quần tây sạch sẽ dính đầy đất đá cỏ dại, để Ngôn Dật tựa vào vai hắn nghỉ ngơi.
"A." Ngôn Dật buồn ngủ nửa hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt Lục Thượng Cẩm gần ngay trước mặt, hơi ngây ra vài giây.
Sau đó cậu đưa hoa hồng cho Lục Thượng Cẩm, cong mắt vui vẻ, cười vô cùng ngọt ngào.
"Hôm qua em đá đau anh, cái này để xin lỗi, có được không?"
Lục Thượng Cẩm ngơ ngác cầm lấy đóa hồng đã rụng mất vài cánh, há miệng, nghẹn ngào đáp: "...!Cảm ơn em."
Ngôn Dật cũng không biết vì sao lại bị loài hoa này thu hút, trong ấn tượng của cậu, đây là một loài hoa rất có ý nghĩa.
Cậu ăn hết hoa hồng của Lục Thượng Cẩm, về tình về lý đều phải trả lại cho hắn.
"Không phải lỗi của em." Lục Thượng Cẩm siết chặt hoa hồng hít sâu một hơi, cắm vào túi áo sơ mi trước ngực.
"Còn đau nữa không?" Ngôn Dật xấu hổ bẻ ngón tay hỏi, dán mặt vào bả vai bị thương của Lục Thượng Cẩm, chu miệng thổi thổi, tai nhỏ ngại ngùng nhếch lên, cậu nhỏ giọng ấp úng, "Em có thể cho anh sờ tai nè, đừng buồn nữa."
Khuôn mặt u ám của hắn cuối cùng lộ ra tươi cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng xoa nắn đôi tai thỏ nhỏ.
Hai má Ngôn Dật ửng đỏ, tai thỏ mẫn cảm cong lại, thẹn thùng rụt khỏi tay hắn.
Lục Thượng Cẩm ghé sát tai cậu thì thầm: "Anh có thể hôn lên tai em được không?"
"..." Ngôn Dật khó xử cắn môi, đôi tai thỏ nóng bỏng sung huyết xượt qua cánh môi hắn một cái, lập tức rụt trở về, hạ giọng nói, "Hôn xong rồi đó."
"Ngoan, chúng ta về nhà thôi." Lục Thượng Cẩm thở phào nhẹ nhõm, bế Ngôn Dật trở lại xe, thắt dây an toàn.
Ngôn Dật ôm chân ngồi ở vị trí phó lái, túm tai thỏ hối hận, tại sao cậu có thể tùy tiện để một Alpha hôn tai cơ chứ?
Lục Thượng Cẩm tình cờ nghiêng đầu nhìn cậu, vươn tay xoa xoa mái tóc xám: "Buổi tối muốn ăn gì nào?"
"Muốn anh làm cho em cải cúc trộn nước sốt mè."
"Dì trong nhà nấu đồ ăn không ngon hả? Còn muốn người không có tí kỹ thuật nào như anh mới chịu?"
"Đồ ăn của anh làm có...!Mùi hoa thủy tiên ở trong." Ngôn Dật chớp mắt hồi tưởng lại.
Tầm mắt Lục Thượng Cẩm dừng trên cột đèn giao thông xanh đỏ phía xa xa, khoang mũi chua xót.
Hoa thủy tiên, thật sự thơm vậy sao?
Hắn mang Ngôn Dật về nhà, lúc ăn cơm tỉ mỉ hỏi han, mới biết là Ngôn Dật đã làm vỡ một con chim ưng bằng phỉ thúy dùng để trang trí, gọi điện thoại định nhận lỗi với hắn.
Ngôn Dật tắm xong, cả người tỏa hương thơm ngát về phòng ngủ, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm ngồi dưới ngọn đèn, cầm con đại bàng trang trí bị gãy cánh, tập trung dán keo vào chỗ ngọc vỡ.
Ngôn Dật cẩn thận đi đến, bò lên ghế ngồi xuống, nằm nhoài ra bàn nhìn hắn.
"Chắc là đắt lắm...!Có thể sửa được không?"
"Cái này không đắt." Bàn tay Lục Thượng Cẩm khéo léo lấy từng mảnh ngọc vụn lấp vào vết vỡ nứt, đảo mắt qua Ngôn Dật, giọng nói dịu đi mấy phần, "Lần sau em cẩn thận một chút, đừng để bị cắt trúng tay."
Đồ vật đắt giá thật sự không thể nào sửa lại hoàn hảo được, chỉ có thể từ năm này qua năm khác động viên bù đắp, khiến những vết thương sắc bén dần dần được mãi nhẵn, vơi bớt nỗi đau đớn.
Cảm giác người bên cạnh im lặng một hồi lâu, Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu, chợt thấy Ngôn Dật đang cúi đầu chăm chú xếp giấy origami.
Chỉ vài phút sau, trong tay thỏ nhỏ nâng một con hạc giấy chìa ra trước mặt, sau đó lặng lẽ nhét vào túi hắn.
Tiếp theo trèo lên giường nằm úp sấp, ngoan ngoãn mân mê đuôi nhỏ.
Trong lòng Lục Thượng Cẩm chấn động.
Hắn bước tới bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ tóc cậu.
Ngôn Dật thoải mái gối lên đùi hắn, khuôn mặt non mềm có chút biến dạng.
Mãi tận ba tháng sau, hắn mới mang Ngôn Dật đến bệnh viên An Phỉ Á làm kiểm tra, bác sĩ Chung đưa cho hắn một tờ báo cáo, vui mừng nói: "Cậu ấy hồi phục vượt qua mong đợi."
"Tuyến thể dang dần trưởng thành, hiện đã tiếp cận gần với tuổi mười sáu.".