"Đưa thằng bé lên phòng đi, ta gọi bác sĩ đến." Mạc Thiệu Huy vừa nói vừa bấm điện thoại chuẩn bị gọi bác sĩ.
Mạc Tư Hạ sống chết cũng không tách Lâm Viên Ảnh ra, dường như ôm Lâm Viên Ảnh khiến cậu thoải mái hơn chút, mà giờ đầu óc cậu không được tỉnh táo nên một hai bám đấy người anh không buông.
Gia đình thở dài lắc đầu hết cách.
Lâm Viên Ảnh không còn cách nào khác nhìn Mạc Tư Hạ bám mình không buông đành đối với người nhà họ Mạc nói:
"Con có thể đưa em ấy lên phòng được không ạ?"
Người nhà họ Mạc nhìn nhau, khó khăn đồng ý.
Lâm Viên Ảnh được sự đồng ý từ gia đình liền theo người nhà họ Mạc bế Mạc Tư Hạ lên phòng.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào chốn riêng tư của Mạc Tư Hạ.
Phòng ốc cậu gọn gàng, không có tranh ảnh gì nhiều, chủ yếu là sách vở và vài nhạc cụ nhỏ.
Trên giường có một con chim cánh cụt rất to cậu sẽ ôm khi ngủ.
Mạc Tư Hạ có thói quen phải ôm cái gì đó mới ngủ được.
Lâm Viên Ảnh đưa Mạc Tư Hạ đến giường, nhưng cậu vẫn không chịu buông anh ra.
Anh đưa tay xoa đầu nhẹ giọng nói vào tai cậu, "Ngoan nào, đến phòng em rồi, nằm xuống nha, lát nữa bác sĩ sẽ đến."
Mạc Tư Hạ không tình nguyện buông anh ra nằm xuống nhưng vẫn ôm lấy cánh tay của Lâm Viên Ảnh.
Anh thấy vậy cũng không nỡ gỡ tay cậu ra chỉ đành để cậu ôm như vậy cho đến khi bác sĩ đến.
Chất lỏng được tiêm vào người Mạc Tư Hạ khiến cậu dần dịu đi và chìm vào giấc ngủ.
"Cậu Mạc không đáng lo ngại, chỉ là kỳ phát tình đầu tiên ngày mai mọi người nên đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra tổng thể." Bác sĩ điềm đạm nói, ánh mắt nhìn qua chỗ Lâm Viên Ảnh vài giây, "Ngài Lâm là hôn phu của cậu Mạc, cậu ấy ỷ lại ngài như vậy, trước khi kết hôn cũng nên làm giám định độ phù hợp pheromone một lần."
"Được, cảm ơn bác sĩ." Mạc Thiệu Huy nói.
Lâm Viên Ảnh gật đầu, đồng thời đối với nhà họ Mạc nói: "Sáng mai con sẽ đến bệnh viện cùng mọi người." Anh quay sang nhìn Mạc Tư Hạ đang yên giấc trong lòng cũng nhẹ đi phần nào, "Con xin phép về trước ạ."
"Được rồi, Viên Ảnh hôm nay cũng mệt rồi, con về nghỉ ngơi nhé, đi đường cẩn thận." Dư Hiểu Khê vỗ vỗ lên bắp tay Lâm Viên Ảnh nhẹ nhàng nói.
"Dạ, con xin phép." Lâm Viên Ảnh cúi chào rồi bước ngắn bước dài vội vã ra xe kêu tài xế trở về gấp.
Đêm đó anh không biết đã tiêm bao nhiêu ống thuốc ức chế, ngâm nước lạnh bao nhiêu lâu, Mạc Tư Hạ phát tình mà cũng khiến anh khổ sở một phen như vậy.
Lâm Viên Ảnh nhìn lên trần nhà tắm mê mang, Mạc Tư Hạ, người này thuộc về anh.
Sếp tổng trăm công ngàn việc, ngày ngày ở công ty từ sáng sớm đến tối muộn vậy mà liên tiếp hai ngày, chiều hôm trước thì tan ca sớm, sáng hôm sau thì cáo nghỉ làm trợ lí không khỏi cảm thấy tò mò.
Đang trong kỳ phát tình nên Mạc Tư Hạ được gia đình xin cho nghỉ học vài hôm.
Cậu được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra tổng thể.
Là một Omega phát triển chậm, cho nên kỳ phát tình sẽ không đến đều, còn có cảm giác thường xuyên thiếu hụt pheromone nếu không được Alpha an ủi, tình trạng này không đáng ngại chỉ cần có Alpha của riêng mình thì tình trạng sẽ tốt lên, sau khi bị đánh dấu có thể bình thường như nhiều Omega khác.
Mạc Tư Hạ sau khi lấy lại lý trí trong đầu vẫn không khỏi cảm thấy hoang mang.
Nghĩ đến hôm trước ôm Lâm Viên Ảnh sống chết không buông Mạc Tư Hạ cảm thấy xấu hổ muốn chết, không biết sau này sẽ đối mặt với Lâm Viên Ảnh như thế nào.
Bao suy nghĩ ngổn ngang chạy trong đầu Mạc Tư Hạ, cậu muốn lôi con hệ thống ra hỏi cho ra nhẽ, lúc cậu đọc cuốn tiểu thuyết này cũng đâu thấy thiết lập này đâu cơ chứ.
Đã thế cậu còn là Omega, là Omega đó, là sinh vật yếu ớt phải ỷ lại vào Alpha đó.
Trước giờ cậu nào có suy nghĩ sẽ ỷ lại vào ai, nào muốn bản thân yếu ớt như vậy, đúng là muốn điên lên được.
Cậu quyết sẽ không là một Omega yếu ớt.
"Cầu Cầu, ra đây!" Mạc Tư Hạ gào thét trong đầu gọi hệ thống ra.
không ngờ hệ thống còn có một mặt thiếu đánh lúc quan trọng như vậy.
[Có mặt!]
"Có cái rắm! tôi cần lời giải thích!"
[Tiểu thuyết này ban đầu vốn không phải là tiểu thuyết ABO, tuy nhiên hệ thống có bug nên tiểu thuyết này bị biến đổi thành thế giới ABO.
Thời gian cậu rời trần thế không dài, tuy nhiên hệ quy chiếu thời gian khác nhau nên trước khi cậu xuyên vào tiểu thuyết này đã bị biến đổi rất lâu trước đó.
Tình tiết hôm trước là biến số, vì vốn dĩ trong tiểu thuyết gốc thời điểm hiện tại Mạc Tư Hạ vốn không thể xuất hiện.]
‘Không cần nói nữa, hiểu rồi.
Chẳng phải giờ tình tiết đều là biến số do sự xuất hiện của tôi sao.’
[Đúng rồi, ký chủ tự do làm nhiệm vụ cứu nam phụ.
Quan trọng kết quả, không quan trọng quá trình.]
"Ừ chuyện này nói nhiều lần rồi không cần nhắc lại.
Cơ mà tôi cảm thấy mỗi nhân vật trong này đều rất sai, nhưng không biết sai ở đâu." Mạc Tư Hạ khó hiểu nói, từ Diệp Băng Băng, đến Trần Nghiên Vũ theo cậu quan sát hình như cũng không đúng lắm.
[...] Nó có nên nói, thực ra thế giới này cậu xuyên vào được thì người khác cũng xuyên vào được không? Hoặc là người ta tốt số hơn cậu, còn xuyên vào nhân vật chính có hào quang chói lóa kìa, còn cậu thì xuyên vào pháo hôi còn phải cứu vớt nam phụ trùm cuối đó, đúng là thảm.
Mạc Tư Hạ đang ngồi trong phòng nghỉ thì một thân ảnh quen mắt xuất hiện, chẳng phải là người cậu sống chết không buông hôm qua kia sao! Lâm Viên Ảnh sao lại ở đây?!
Mạc Tư Hạ đang tròn mắt nhìn Lâm Viên Ảnh thì Dư Hiểu Khê lên tiếng trước: "Viên Ảnh đến rồi, đến đây ngồi trước đi, Tư Hạ vừa làm kiểm tra xong."
Lâm Viên Ảnh cúi đầu chào mẹ Mạc, "Tình hình sao rồi ạ?"
Dư Hiểu Khê ngắn gọn tóm tắt tình hình của Mạc Tư Hạ cho Lâm Viên Ảnh nghe, anh cúi đầu nghe chăm chú.
Nghe xong anh nghiêm túc nói với mẹ Mạc: "Dì yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc em ấy."
Kỳ lạ, rõ ràng đã tiêm thuốc ức chế nhưng không hiểu sao Lâm Viên Ảnh đến gần cậu vẫn cảm thấy nóng trong người như vậy.
Mạc Tư Hạ giật mình đón ánh nhìn trìu mến từ Lâm Viên Ảnh, cậu ngại ngùng quay đầu nhìn sang hướng khác.
Đúng là không thể đối mặt được mà, cậu không khỏi thở dài..