Mạc Tư Hạ ngơ ngác nhìn nhiều người đang vây quanh mình, hệ thống đang nạp dữ liệu cho cậu ký ức của nguyên chủ, càng xem càng cảm thấy vị nguyên chủ này là bị nuông chiều thành hư, là tiểu thiếu gia coi trời bằng vung đây mà.
Mạc Tư Hạ không thể chấp nhận nổi một bản thân tồi như thế, cho nên cậu dứt khoát giả vờ mất trí nhớ luôn cho xong.
Dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, cậu sẽ làm mới “bản thân” sống một cuộc đời mới, sẽ không phá của nữa, đổi lại sẽ hiếu thảo với ba mẹ thay cho nguyên chủ, đây là sự biết ơn và tôn trọng cậu dành cho chủ nhân của thể xác này.
[Cầu Cầu, tôi giả vờ mất trí nhớ được chứ?] Cậu hỏi lại hệ thống lần nữa cho chắc với kế hoạch của mình.
[Không thành vấn đề, ký chủ có thể dùng mọi cách miễn hoàn thành nhiệm vụ là được.]
[Được!]
Vị bác sĩ trỏ tay vào một trong những người nhà của cậu đang đứng quanh chiếc giường bệnh hỏi:
“Cậu nhớ đây là ai không?”
Là một ảnh đế, cậu tất nhiên biết mình nên diễn như thế nào.
Cậu trưng ra vẻ mặt mơ hồ nhìn những người đang vây quanh cậu bằng nét mặt xa lạ.
Cậu lắc đầu:
“Không biết.”
Một người phụ nữ trung niên trong đó bật khóc:
“Không nhẽ thằng bé mất trí nhớ rồi sao?”
Bác sĩ cầm tấm film đen trắng nghiên cứu một hồi, sau đó trả lời:
“Cậu Mạc bị tai nạn tổn thương não bộ nghiêm trọng có thể gây nên chứng mất trí nhớ.”
“Vậy sau này có khả năng nhớ lại không?” Một người đàn ông trung niên tiến lên ôm bả vai người phụ nữ đang khóc.
Hai người này lần lượt là ba và mẹ của Mạc Tư Hạ.
Người phụ nữ xúc động lao đến ôm chặt lấy Mạc Tư Hạ:
“Con trai à, mẹ là mẹ của con đây.”
Mạc Tư Hạ không có phản ứng gì, càng giống người bị mất trí nhớ.
Sau đó một người đàn ông trung niên tiến lên nói với Mạc Tư Hạ:
“Con trai à, bố là bố của con.”
“Mẹ, em ấy vừa tỉnh dậy mẹ đừng ôm chặt quá em ấy sẽ cảm thấy khó chịu.”
“À đúng rồi, bé con à mẹ xin lỗi.”
Người vừa nói là một thanh niên trẻ tuổi, dáng vẻ chững chạc điềm tĩnh, là Mạc Nguyên Khải, anh hai của Mạc Tư Hạ.
Mạc Nguyên Khải đang quản lý chuỗi Gara oto lớn nhất Long Thành, là một trong những đại lý đứng đầu cả nước, sở hữu siêu xe vô số kể.
“Bé út à, em thấy đầu còn đau không?”
Mạc Tư Hạ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Nguyên Khải, cậu lắc đầu.
Mạc Nguyên Khải thở dài, giọng điệu vẫn dịu dàng kiên nhẫn.
“Em còn nhớ anh là ai không?”
Mạc Tư Hạ lắc đầu, cậu đoán người này xưng hô với nguyên chủ thân mật như thế thì hẳn là anh em.
Mạc Nguyên Khải đến gần Mạc Tư Hạ, anh ngồi vào mép chiếc giường bệnh, hai tay đặt lên má Mạc Tư Hạ hướng cậu về phía chính mình nói:
“Bé út à, em nhìn anh, nhớ cho kỹ, anh là anh hai của em, Mạc Nguyên Khải.” Anh hướng về hai người đang đứng cạnh đó: “Còn đây là ba mẹ chúng ta, ngoài ra chúng ta còn…”
Mạc Nguyên Khải chưa kịp nói hết, một tiếng động lớn vang lên.
Trước cửa xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc vest đen tiến vào.
Mạc Tư Hạ bị làm cho giật mình, cậu tròn mắt nhìn người đàn ông bất thình lình xuất hiện.
Cậu không có ấn tượng gì lắm với nhân vật có vẻ ngoài đậm chất tổng tài bá đạo này.
Mạc Tư Hạ đang chìm trong suy nghĩ thì người đàn ông trực tiếp lao đến ôm cậu, giọng điệu trái ngược với vẻ người của hắn: “Bé út cuối cùng cũng tỉnh rồi, anh mừng muốn chết, ngày mai nhà mình nhất định phải làm tiệc chúc mừng bé út tỉnh lại.”
Một lực tay mạnh mẽ kéo cổ áo hắn ra, là Mạc Nguyên Khải.
“Anh làm cái gì đấy hả? Bé út vừa tỉnh đến ôm mạnh em còn chẳng dám ôm, anh thì hay rồi, vừa đến đã đạp cửa làm bé út giật mình, rồi còn ôm bé út chặt như thế, em ấy đang yếu nhỡ ngất xỉu làm sao?!”
Người vừa đến bị Mạc Nguyên Khải không nể nang gì mắng cho tỉnh ngộ.
Đó là Mạc Tiêu Lạc, anh cả của Mạc Nguyên khải và Mạc Tư Hạ, hiện đang quản lý tập đoàn gia đình.
Lúc vừa được báo em út Mạc Tư Hạ tỉnh lại rồi, Mạc Tiêu Lạc mừng phát điên liền lập tức cho dừng cuộc họp tức tốc chạy đến bệnh viện.
Tuy thường ngày đôi lúc có nổi nóng với sự bướng bỉnh của Mạc Tư Hạ nhưng anh vẫn rất yêu thương người em trai này, sẵn sàng bao che mọi việc Mạc Tư Hạ làm ra, ngoài việc cậu điên cuồng theo đuổi Trần Nghiên Vũ, con trai của công ty đối tác ra thì chưa làm gì vượt quá giới hạn cả.
Thậm chí nếu có theo đuổi thành công thì cũng là đôi bên cùng có lợi.
Mạc Tiêu Lạc nghe xong quay sang đối diện với Mạc Tư Hạ, anh nhìn cậu rất dịu dàng, là sự dịu dàng của người anh luôn bao dung với em trai của mình.
“Bé út à anh xin lỗi, đừng dỗi anh nha.
Mai anh mua bánh kem em thích ăn nhất nhé, hay em ăn bây giờ anh sai người đi mua luôn cũng được.”
Mạc Tư Hạ lắc đầu, cậu chưa kịp mở miệng chiếc bụng nhỏ của cậu lại biểu tình, ai ai vây quanh cũng đều nghe thấy.
Mạc Tư Hạ thực sự rất đói bụng.
“Bé út à, đây là anh cả của chúng ta, Mạc Tiêu Lạc.” Mạc Nguyên Khải nói.
Mạc Tiêu Lạc quay sang nhìn Mạc Nguyên khải ngờ vực:
“Sao lại phải giới thiệu vậy? Không lẽ bé út…”
“Chắc anh chưa biết, bé út mất trí nhớ rồi.”
“Mất trí nhớ rồi? Vậy là bé út không nhận ra anh rồi?”.