Abo Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi


Sau khi báo một tiếng với mẹ Mạc để bà yên tâm ra về Lâm Viên Ảnh quay lại chỗ Mạc Tư Hạ.
Lúc này tình trạng cậu không được ổn cho lắm, Lâm Viên Ảnh lo lắng chạy đến chỗ cậu.
"Em không sao chứ, hay mình đi khám lại trước nhé?"
Dù sao Mạc Tư Hạ còn nhỏ, cũng là lần đầu phát tình nên Lâm Viên Ảnh trong lòng vẫn thấy lo lắng.
Hai người lần nữa vào phòng khám, vẫn vị bác sĩ ấy, lần này ông lại không tỏ ra ngạc nhiên hay biểu cảm gì khác nữa.
"Chắc hai người cũng biết ở cạnh người có độ phù hợp cao thì thuốc ức chế cũng không có tác dụng.

Ngược lại, nếu được Alpha an ủi thì là tốt nhất, dù sao thuốc cũng là bất đắc dĩ mới phải dùng đến." Ông nhìn Lâm Viên Ảnh ánh mắt như nói lên 'chắc cậu hiểu ý tôi đúng chứ?'
Lâm Viên Ảnh gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng Mạc Tư Hạ hiện giờ di chuyển không dược tiện cho lắm, nhất là bên ngoài có rất nhiều Alpha.
"Cho tôi một phòng bệnh VIP."
Mọi thứ được giải quyết xong, Mạc Tư Hạ cũng đã nghe vị bác sĩ nói.

Với thiết lập của thế giới này trước đó cậu từng đọc qua vài bộ truyện nên điều đó cậu cũng biết.

Chỉ là, hiện lại cậu còn chưa thành niên đi.

Nhưng cậu hoàn toàn đặt niềm tin vào Lâm Viên Ảnh, dù sao cũng không còn ai khác có thể giúp được cậu lúc này.
Mạc Tư Hạ giương đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Lâm Viên Ảnh, "Anh, làm sao an ủi?"
Phía trong phòng bệnh VIP rộng rãi thoải mái không kém gì so với khách sạn, dù sao đây cũng là nơi người giàu tiêu tiền.

Nhưng hai người trong này dường nhưng chẳng hề xem xét hay để ý bất kỳ điều gì xung quanh cả.
Lâm Viên Ảnh cúi đầu nhìn Mạc Tư Hạ.

Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng thế, anh đang vô cùng kiềm chế bản thân khi đứng trước một Omega như vậy, anh ý thức được người trước mặt này còn chưa thành niên, nên anh không thể làm gì phạm pháp.
Anh đưa tay kéo lấy eo Mạc Tư Hạ, kéo cậu lại gần mình, như một chính nhân quân tử anh hỏi lại cậu.
"Em muốn anh làm gì?"
Mạc Tư Hạ ngây người trước câu hỏi của anh, dùng chút thần trí còn sót lại của mình lục lọi trong trí nhớ, trầm ngâm một hồi cuối cùng như nghĩ ra được gì đó cậu ngước lên nhìn Lâm Viên Ảnh, một tay chỉ vài vị trí mẫn cảm sau gáy mình,
"Hay là...!anh cắn em một cái nhé."
Lúc này anh ngạc nhiên đến tột cùng trước quyết định Mạc Tư Hạ, "Em biết làm thế là như thế nào không?"
Thực ra Mạc Tư Hạ cậu cũng không hiểu lắm, không phải trong truyện viết như thế sao?
"Loại đánh dấu tạm thời ấy, em từng đọc qua, hình như là tốt hơn so với dùng thuốc."
"Nhưng nếu dùng nhiều lần Omega sẽ ngày càng ỷ lại Alpha."
"Vậy sao?!" Lúc này đột nhiên Mạc Tư Hạ cười khúc khích nhìn Lâm Viên Ảnh, "nhưng em dựa dẫm anh thì có sao đâu nào."
[Asaaaaa có người trong lúc nguy nan còn thả thính]
'Câm miệng'
Lâm Viên Ảnh nhìn điệu bộ của Mạc Tư Hạ, hai tai đã đỏ lên từ lâu, những đường gân trên mặt vì nhẫn nhịn mà nổi lên, cánh tay ôm Mạc Tư Hạ cũng càng siết chặt hơn, eo cậu rất nhỏ, còn rất mềm nhưng trong mềm còn có chút cơ dẻo dai, xúc cảm mang đến làm cho Lâm Viên Ảnh càng lúc càng mất khống chế.
Tay còn lại anh nhấc bổng Mạc Tư Hạ lên, ôm cậu đến giường, để cậu ngồi trong lòng mình.
Mạ Tư Hạ từ đầu đến cuối đều nghe theo mọi hành động của Lâm Viên Ảnh.
Lâm Viên Ảnh thấy cậu một đường nghe lời như vậy thì không khỏi bật cười, "Nói xem, em mà rơi vào tay Alpha khác thì biết làm sao đây?"
"Người khác sao bằng anh được, chúng ta là tuyệt phối đó."
"Đúng ha." Lâm Viên Ảnh cười thành tiếng, không ngờ người như anh mà có được phần may mắn hiếm hoi này.
Ai cũng biết nếu tìm được Omega có độ phù hợp 50 phần trăm là có thể sẽ kết được thành bạn lữ, nếu tìm được người phù hợp lên đến 70 phần trăm là vô cùng may mắn, anh vậy mà tìm được bảo bối có độ phù hợp lên đến 99.99 phần trăm trong truyền thuyết, nói ra đúng là chuyện khó mà tin nổi.
Lâm Viên Ảnh nghĩ đến chuyện không ai có thể có lỗ hổng để xen ngang hai người liền cảm thấy tràn ngập vui sướng.
Anh ôm Mạc Tư Hạ trong lòng, pheromone an ủi thuộc về Alpha đã được tỏa ra từ lâu, bao bọc Mạc Tư Hạ trong mùi hương thuộc về mình ấy, Lâm Viên Ảnh không khỏi nảy sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu, đây vốn là bản năng của Alpha.
Mạc Tư Hạ vùi mình vào ngực Lâm Viên Ảnh, chìm đắm trong mùi hương ấy cậu cảm thấy trong lòng có cảm giác an tâm lạ thường, thì ra mùi của anh là mùi xạ hương.

Mạc Tư Hạ ra sức hưởng thụ nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa đủ, xem ra cậu phải bị cắn rồi.
"Anh, em muốn nữa."
"Ừm, của em hết." mùi xạ hương tỏa ra càng nồng hơn.

Mỗi lần Mạc Tư Hạ gọi “anh” đều khiến Lâm Viên Ảnh nhũn lòng.
Lâm Viên Ảnh cũng bị Mạc Tư Hạ ảnh hưởng, anh không hề uống rượu, nhưng lúc này mùi rượu vang nồng đậm cứ quẩn quanh làm anh cũng cảm thấy bản thân mình như bị say rồi.
Anh để Mạc Tư Hạ xuống giường, đổi tư thế thành ôm cậu từ phía sau, ngực anh áp lên lưng cậu, ôm trọn cậu vào lòng.
Anh thơm vào chiếc tai đang đỏ bừng của cậu, nhẹ nhàng thủ thỉ, "Anh sẽ nhẹ nhàng."
Mạc Tư Hạ giờ phút này bị làm nóng đến bức người không còn phân biệt được là do kỳ phát tình hay là ngại ngùng nữa, hoặc có thể là do cả hai.
Cậu gắng sức gật đầu, phía sau Lâm Viên Ảnh đã tiến gần đến nơi mẫn cảm ửng đỏ sau gáy cậu, hơi thở của anh phả vào khiến cậu cảm thấy nhột vô cùng.

Anh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cạ vào phần da đỏ đỏ mềm mềm đó, Mạc Tư Hạ không nhịn được kêu lên:
"Ưm, nhột."
Lâm Viên Ảnh nhìn người trong lòng mình đang run rẩy, anh nói: "Anh cắn nhé."
Nói xong, Mạc Tư Hạ liền cảm nhận được sau gáy mình có một hàm răng sắc nhọn bao phủ lấy.
Lâm Viên Ảnh từ từ ngậm lấy cố gắng không nỡ để Mạc Tư Hạ đau, anh cắm dần chiếc răng nanh vào tuyến thể của Mạc Tư Hạ, từ từ truyền vào đó pheromone của mình.
Mạc Tư Hạ đau đến không nhịn được rên rỉ, cậu cố gắng đè nén cắn chặt môi không muốn phát ra tiếng.
Lâm Viên Ảnh thấy vậy liền nhả ra, đưa tay lên cánh môi của cậu, tách ra.
"Đừng tự cắn, sẽ bị thương mất.

Cắn tay của anh."
Mạc Tư Hạ thần trí đã mơ hồ, cắn lấy tay của Lâm Viên Ảnh.

Anh lại tiếp tục truyền pheromone của mình vào người cậu hoàn tất đánh dấu tạm thời.
Không biết qua bao lâu Mạc Tư Hạ đã trở lại bình thường, nhưng người không bình thường lúc này lại là Lâm Viên Ảnh.
Là một người đàn ông khỏe mạnh tráng niên, nào ai cưỡng lại được trong hoàn cảnh này cơ chứ, nhất là khi trước mặt mình là Omega tuyệt phối như vậy.
Mạc Tư Hạ từ nhỏ đến lớn chưa từng có tiếp xúc thân mật với người khác trừ khi phải đóng phim, không ngờ chết đi sống lại lại có thể có một trải nghiệm như vậy, cậu cảm thấy thật quá là vi diệu.

Nhưng là người đằng sau nhét gì vào túi quần hay sao mà nãy giờ cậu thấy cộm quá.
"Anh, nằm trên giường có thể bỏ bớt mấy thứ trong túi quần được không? em thấy hơi cộm."
Lâm Viên Ảnh nghe xong bất lực dựa vào đỉnh đầu Mạc Tư Hạ bật cười,
"Nào có cái gì chứ?"
Trong giây lát đột nhiên đầu Mạc Tư Hạ nhảy số ra.
"A." nghĩ đến Mạc Tư Hạ không khỏi ngại ngùng, còn vô cùng áy náy, người ta giúp cậu nên mới như vậy, có phải cậu nên...!giúp lại người ta không...
Chưa kịp nghĩ xong Mạc Tư Hạ đã bị người đằng sau xoay người lại, cậu bối rối không nhìn thẳng vào mắt Lâm Viên Ảnh.
Anh nâng cằm cậu lên, ép cậu nhìn thẳng mình.

Thấy mặt Mạc Tư hạ đã đỏ như tôm luộc, còn nhìn anh vẻ tội lỗi, vốn Lâm Viên Ảnh không muốn làm gì nhưng giờ đây anh lại không nhịn được mà nói:
"Anh có được bồi thường không? cho anh hôn một cái nhé?"
Ma xui quỷ khiến không biết nghĩ gì trong đầu, cậu đã đồng ý.
Không chờ đến giây tiếp theo Lâm Viên Ảnh đã cúi xuống hôn Mạc Tư Hạ, hai tay không tự chủ được ôm cậu càng chặt hai đôi chân đan vào nhau.
Không biết qua bao lâu Mạc Tư Hạ không đủ dưỡng khí hổn hển đẩy Lâm Viên Ảnh ra anh mới dừng lại.

Mạc Tư Hạ bị hôn đến hai cánh môi đều đỏ ửng ướt át, Lâm Viên Ảnh liếm môi như vẫn chưa đã thèm.
Anh lấy chăn quấn người trước mặt lại rồi một hai bước đi vào phòng tắm, Mạc Tư Hạ bị anh cuốn vào trong chăn mệt mỏi không biết đã thiếp đi từ bao giờ.

Lâm Viên Ảnh tắm xong nằm lên giường cách một lớp chăn ôm người chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm đó bá tổng cũng không đi làm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui