Đến trang viên nhà Mạc Tư Hạ Lâm Viên Ảnh nói: "Em đi sắp đồ đi, anh bảo Lê Sâm lái xe đến đổi lát mình về cho tiện."
Mạc Tư Hạ đơn giản lấy vài bộ đồ ngủ và vài bộ thường phục bỏ vào một chiếc vali nhỏ, tiếp đến cậu nhìn đồ vật trong tay, không chút do dự cũng bỏ vào vali nốt.
Bố mẹ Mạc Tư Hạ vuốt ve đứa con trai nhỏ căn dặn đủ điều.
Hai anh trai cậu sau khi biết em trai mình chuẩn bị sang nhà người khác ở vài hôm thì liền đỏ mắt nhìn Lâm Viên Ảnh.
Từ đầu đến cuối chỉ có nhà họ Mạc một màn lưu luyến chia tay, cứ như Mạc Tư Hạ chuẩn bị đi nghĩa vụ quân sự vậy, còn Lâm Viên Ảnh vẫn bình tĩnh đứng chờ, tiện gọi cho Lê Sâm đến đổi xe.
Lê Sâm không biết đi mô tô nên lại thuê thêm người lái xe hộ, còn anh làm tài xế trở hai người kia về nhà.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Lê Sâm thuê mãi không có ai chịu lái chiếc mô tô của Lâm Viên Ảnh, đa số đều sợ vì giá trị của chiếc xe đủ để họ mua nguyên căn hộ ở trung tâm thành phố rồi, nhỡ mà có lỡ làm xước xát thì có phá sản cũng đền không kịp.
Lê Sâm liên tục tăng giá lái thuê, cuối cùng cũng có người nhận.
Khiêm Dương nhắm chiếc xe này đã lâu, anh cũng thích xe mô tô nhưng điều kiện kinh tế không cho phép, suy cho cùng cũng chỉ là một nghệ sĩ piano có chút thành tựu chưa có nhiều tiếng tăm.
Dạo này anh đang làm công việc lái xe hộ, vừa để thỏa mãn đam mê, vừa có thể kiếm tiền, tình cờ thấy có người thuê lái xe với giá cao như vậy, lại còn là chiếc mô tô anh muốn mà không có được, không do dự anh ấn nhận luôn, dù sao không có được anh cũng muốn lái thử một lần.
Lê Sâm thấy người nhận liền thở phào, không lâu sau Khiêm Dương đã đến.
Anh để Khiêm Dương lái xe về công ty trước, dặn dò kỹ càng địa chỉ, chỗ để xe, quan trọng là phải lái cẩn thận, tất cả Khiêm Dương đều nghiêm túc ghi nhớ, nhắc lại một lần sau đó Lê Sâm mới yên tâm cho người lái đi, anh trở lại xe chờ ông chủ
Vốn dĩ Lâm Viên Ảnh đưa Mạc Tư Hạ về chỉ để lấy quần áo, xong không ngờ sau đó lại cùng ăn cơm luôn.
Rõ ràng
cung chang phai lan dan an comnha ho song khong hieu sao lan nay Lam Vien Anh lai co chut hoi hop.
Dư Hiểu Khê không ngừng gắp thức ăn vào bát Lâm Viên Ánh vừa gắp vừa nói anh phải ăn thật nhiều vào mới có sức để làm việc.
Mỗi lần như thế Lâm Viên Ảnh đều lễ phép nhận lấy, ngoan ngoãn ăn hết thức ăn, Dư Hiểu Khê nhìn đến là hài lòng.
Nhìn Lâm Viên Ánh như vậy bà không khỏi bồi hồi nhớ đến cô bạn thân quá cố của mình.
"Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, nhớ lần trước Viên Ảnh ăn cơm với nhà mình cách đây cũng khá lâu rồi nhỉ?!"
Ý bà là bữa cơm gia đình, không phải bữa tiệc.
Lúc đó Lâm Viên Ảnh có cả bố và mẹ, mẹ anh là bạn thân của Dư Hiểu Khê, hai nhà cũng là đối tác nên Lâm Viên Ảnh hay được mẹ dẫn sang nhà họ Mạc chơi với Mạc Tiêu Lạc và Mạc Nguyên Khải.
Mẹ của Lâm Viên Ảnh còn nghĩ nếu sau này sinh thêm một Omega nữa sẽ gả cho một trong hai người Mạc Tiêu
Lạc hoặc Mạc Nguyên Khải.
Chẳng ngờ sau đó Mạc Tư Hạ ra đời được chẩn đoán là một Omega, cả hai nhà đều vui mừng, sau đó quyết định hôn ước cho Mạc Tư Hạ và Lâm Viên Ảnh, khi đó Lâm Viên Ảnh 9 tuổi đột nhiên lại có một bé con Omega được định lớn lên sẽ lấy mình, anh nhìn bé con trong vòng tay, rất trắng, rất mềm, cực kỳ đáng yêu, anh rất thích.
Năm đó có ba anh trai cùng tranh giành một em trai nhỏ.
"Em là anh hai của em bé, em thích em bé nhất, để em bế em bé." Mạc Nguyên Khải 7 tuổi nói.
"Anh là anh cả của em bé, anh mới yêu em bé nhất, để anh bế em bé." Mạc Tiêu Lạc 9 tuổi nói.
Lâm Viên Ánh 9 tuổi lặng lẽ bế em bé trong nôi, "Sau này em bé là vợ tớ, tớ mới yêu em ấy nhất."
Em bé trong tay Lâm Viên Ảnh không hiểu gì, nhưng vẫn nhìn Lâm Viên Ảnh khúc khích cười, vươn cái tay nho nhỏ khua khua trước mặt anh.
Sau đó mỗi lần Lâm Viên Ảnh đến chơi bé con Mạc Tư Hạ đều rất thích.
Chỉ là khi cậu bắt đầu lên tiểu học thì không thấy anh nữa, cậu bé Mạc Tư Hạ lúc đó từng ngóng trông một người anh trai khác đến chơi, cũng đòi bố mẹ cho đi chơi với anh ấy, nhưng không được đi, cũng không đợi được.
Lâm Viên Ảnh trong thời gian u tối nhất từng muốn tự tử, nhưng một tia lý trí kéo anh lại, thiếu niên năm đó dùng bản lĩnh để chèn ép các thế lực nhòm ngó nhà họ Lâm, chặt đứt các kế hoạch từ những người nhà không đoan chính.
Anh lúc này không còn là cậu thiếu niên đơn thuần như trước kia nữa, anh nhớ mình còn một vị hôn thê chứ, nhưng anh không muốn năng lượng của mình vấy bẩn tâm hồn trẻ thơ trong sáng đó của cậu.
Anh nỗ lực học thật nhiều để tiếp quản cơ ngơi bố anh gầy dựng, Lâm Viên Ảnh vừa học vừa làm, anh được đào tạo thành người thừa kế từ nhỏ, ngoài mặt thì công ty tạm thời do bà nội anh tiếp quản, sau lưng thì là anh sử lý mọi việc.
Sau khi Lâm Viên Ảnh đủ tuổi trực tiếp tiếp quản công ty, bà anh cũng không còn khỏe mạnh, tuổi già sức yếu liên tục điều dưỡng ở bệnh viện.
Dư Hiểu Khê vô cùng đau lòng cho Lâm Viên Ảnh, nhìn trạng thái của anh lúc đó bà đã chuẩn bị phương án cho trường hợp xấu nhất của anh, nhưng bà chẳng ngờ đứa trẻ ấy sau đó lại trở nên mạnh mẽ quyết đoán như vậy, tuy nhiên bà biết đó chỉ là mặt ngoài của Lâm Viên Ảnh thể hiện ra, bà nhìn Lâm Viên Ảnh lớn lên, cũng biết một phần tính cách của anh, chỉ đành cùng chồng giúp đỡ trong âm thầm.
Lần sau tang lễ, Lâm Viên Ảnh nói với bà một câu: "Dì ơi, đừng để Tư Hạ gặp con nhé, cho đến khi con đủ tự tin đứng trước mặt em ấy."
Bà bật khóc ôm Lâm Viên Ảnh, đồng ý.
Quay về hiện tại, không lâu sau bữa cơm nhà họ Mạc đã xong.
Đã đến lúc Lâm Viên Ảnh đưa Mạc Tư Hạ đi.
Dư Hiểu Khê lần nữa nắm lấy tay Lâm Viên Ảnh.
"Đi đường cẩn thận, dì tin con."
Lâm Viên Ánh vỗ vào mu bàn tay của Dư Hiểu Khê, "Dì yên tâm giao em ấy cho con."
Dư Hiểu Khê mỉm cười xoa đầu Lâm Viên Ảnh, đã lâu rồi bà không làm như thế, chẳng ngờ Lâm Viên Ảnh hiện tại cao đến như vậy rồi.
"Ừ, dì biết con rất ngoan."
"Bé út này, Lâm Viên Ảnh bắt nạt em thì nói với anh ngay biết chưa?" Mạc Nguyên Khải lưu luyến chia tay Mạc Tư Hạ nói.
"Tôi cấm cậu làm gì em tôi, nó chưa đủ tuổi đâu đấy, có chừng mực thôi." Mạc Tiêu Lạc trừng mắt cảnh cáo Lâm Viên Ảnh.
"Tôi đảm bảo."
"Bọn con đi nha."