Tác giả: Tích Vũ ; Edit + Beta: Nkyl_0111.
__________________
◇
Đồng Miên: "..."
Đoạn Việt Chinh cẩn thận nói: "Chẳng lẽ, lỗi là do anh ăn hết tôm của em?"
Đồng Miên: "Hừ."
Đoạn Việt Chinh đẩy cửa đi vào, thấy Đồng Miên vẫn đang chăm chú xem video nên nói: "Anh sẽ cắt cho em."
Đồng Miên ngẩng đầu tò mò hỏi: "Những thứ này anh đều biết?"
“Ừm, phải.” Đoạn Việt Chinh xoa đầu cậu, vuốt gáy như cún con, cười nhẹ nói: “Ngạc nhiên không, chồng em cái gì cũng biết."
Đồng Miên đột nhiên bật cười, cũng không biết vì cái gì mình cười.
Đoạn Việt Chinh nói chuyện rất thú vị, lại bởi vì Đồng Miên một mực cười mà phá công, đem cậu đặt ở trên ghế, nhéo nhéo mặt của cậu, nâng mặt cậu lên, đối mặt: "Cười cái gì mà cười?"
Đồng Miên: "Hahaha."
“Em cười cái gì, nói, em cười cái gì.” Đoạn Việt Chinh tức giận.
Đồng Miên: "Hahaha, em nhớ rồi, em nhớ trước đây có một bài đăng, đó là chồng của chủ nhà là công vụ viên."
Đoạn Việt Chinh: "..."
Đồng Miên không muốn giải thích trò đùa! Chuyện cười giải thích cũng không có gì vui, Đồng Miên cười nói: "Anh tự mình đi kiểm tra đi, tự mình xem đi.
Học trưởng, anh có khoảng cách thế hệ với em."
Nói như vậy Đoạn Việt Chinh liền tức giận.
Đoạn Việt Chinh hạ mi mắt, nhéo nhéo cằm Đồng Miên, ngón tay cái xoa lên môi cậu, ôn nhu hỏi: "Khoảng cách thế hệ? Anh cho rằng em lớn hơn anh sao?"
Da đầu Đồng Miên tê rần, vội vàng phủ nhận: "Không có chuyện đó! Học trưởng, học trưởng, em không có, em nhất thời lỡ lời ——"
Một giây sau, liền bị người cắn môi, dùng sức mút vào.
Thật lâu sau, Đoạn Việt Chinh cuối cùng cũng buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, thấp giọng nói: "Không thể có khoảng cách thế hệ, anh đã kết hôn với em rồi."
Đồng Miên nhanh chóng ôm eo hắn an ủi, "Không có, Đoạn lão sư, anh đừng mẫn cảm như vậy."
Đoạn Việt Chinh liếc xéo cậu: "Em vẫn là nhạy cảm hơn."
Đồng Miên đều không hiểu rõ Đoạn Việt Chinh đang nói vài câu đùa tục hay chỉ đang phản bác.
Cậu lau môi rồi tự mình quay lại tiếp tục cắt video.
Đoạn Việt Chinh giúp cậu nhìn một chút xem video món ăn cổ điển mà cậu đăng, nhận thấy rằng chỉ riêng video đầu tiên về bánh mì Nhật Bản đã có hơn 10.000 lượt xem.
Tất nhiên khu bình luận đập phá cũng không khá hơn là mấy, gần như toàn là hahaha.
Đoạn Việt Chinh ngồi bên cạnh, xem kỹ lại đoạn phim, quả thực rất chọc cười.
Đồng Miên lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt của hắn, bắt gặp hắn nhịn không được muốn cười, liền che ánh mắt hắn: "Không cho phép nhìn cũng không cho phép cười! Em sắp tức giận rồi."
Trước khi ngủ, Đồng Miên trộm nhìn thoáng qua số liệu.
Làm người mới mà nói, số lượt xem, lượt thích, lượt chia sẻ và bình luận của video như vậy là rất tốt.
Cậu đã thấy rất nhiều blogger ẩm thực hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Thỉnh thoảng, cũng cần một hoặc hai tân binh bình thường để điều chỉnh tâm trạng của khán giả.
Ở khu vực bình luận hahaha, còn có những người chuyên nghiệp giải thích cho Đồng Miên:
【Up, cậu một phút hai mươi giây, lửa ở đó hơi to.
Nói chung tôi chỉ dùng lửa nhỏ ở vòng trong của bếp ga cho "lửa nhỏ" và "lửa chậm", nếu không nồi sẽ bị dính và cháy.
Lần sau nhớ vặn lửa nhỏ liu riu rồi vặn nhỏ lại nhé! Ngoài ra còn có thìa nấu ăn đặc biệt của Amway Link:...!Cậu có thể đo khối lượng, có khái niệm chung là "lượng thích hợp" và "ít".
Đừng cho thìa to hoàn toàn theo cảm tính! Tôi đang sợ thay bạn cùng phòng của cậu! 】
Đồng Miên không khỏi phiền muộn.
Thật đúng là học sinh kém văn phòng phẩm nhiều, Đồng Miên nhìn thấy dụng cụ mới mẻ liền muốn mua.
Về vấn đề này, Đoạn Việt Chinh nhận xét: "Anh khuyên em nên hiểu rõ hơn về khái niệm nấu ăn và nấu nướng trước."
Đồng Miên mỹ mãn đặt một cái thìa, kéo chăn bông lên, vui vẻ nói với Đoạn Việt Chinh: "Ngày mai nấu cơm em sẽ không bị choáng váng."
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh tin tưởng em."
Đồng Miên: "Được."
Giáo dục gia đình của Đoạn Việt Chinh chủ yếu dựa vào động viên, nhớ đến tuổi tác, Đồng Miên nhỏ hơn mình mấy tuổi cũng là tâm lý quan tâm, cho dù Đồng Miên có xốc bếp lên, Đoạn Việt Chinh cũng có thể mua cho cậu một căn nhà mới.
Lớn hơn để chơi.
Đoạn Việt Chinh hỏi cậu: "Có ai xem video của em không?"
Đồng Miên lẩm bẩm nói: "Đương nhiên là có.
Mọi người đều khen em làm rất tốt."
Đoạn Việt Chinh cười xoa xoa mái tóc mềm mại, học ngữ khí của cậu nói: "Tốt."
Công việc của Đồng Miên gần đây không bị sa sút, ngoại trừ việc quay video đồ ăn trực tuyến không kỹ thuật.
Mặc dù người ta nói rằng các sinh viên thực tập không được tiếp cận với lĩnh vực kinh doanh cốt lõi đặc biệt do giới hạn của quyền hạn, họ chỉ có thể quan sát ngoài lề.
Nhưng Đồng Miên làm việc rất tỉ mỉ rất ít bị mắc lỗi, vì vậy Lương Tâm Khiết yêu cầu cậu làm một số công việc kỹ thuật, không còn chỉ làm PPT, dữ liệu, hiệu đính và xem xét các bản thảo.
Nhưng...!Đồng Miên thật ra không có nhiều tâm huyết với công việc.
Mặc dù tiếng Trung là công ty của Đoạn Việt Chinh, công ty này là đối tác của công ty lớn này và là biên giới tài chính, nhưng Đồng Miên rõ ràng biết rằng cậu không khao khát làm việc có liên hệ trực tiếp với tiền bạc, cậu cũng quan tâm đến việc kiếm được hàng triệu đô la, việc vốn liếng trên thị trường kiếm nhân số ngàn vạn mấy trăm triệu không có ghen tị.
Thay vì trở thành một con kiến làm việc tận tâm dưới đáy kim tự tháp vốn khổng lồ, cậu càng thích học REIT, quản trị doanh nghiệp hoặc tài chính lý thuyết thuần túy hơn ở trường.
Hoặc toán học.
Khi cậu còn nhỏ, mọi người đều nói rằng Omega không phù hợp với toán học, cũng như khoa học và kỹ thuật.
Đồng Miên không biết người khác như thế nào, tóm lại là không có ai trong lớp học toán giỏi hơn cậu.
Mặc dù tài chính không phải là một chuyên ngành khoa học và kỹ thuật, nó thậm chí còn là một chuyên ngành nghệ thuật tự do trong nhận thức của công chúng.
Tuy nhiên, tài chính lý thuyết, đặc biệt là nghiên cứu định lượng, vẫn rất thiên về cơ sở khoa học và toán học.
Đồng Miên học giỏi, thích tự mình suy nghĩ.
Ngoài thời gian thực tập, cậu vẫn đang viết một bài báo thực nghiệm về REITs chưa được hoàn thành trước đó, dưới sự hướng dẫn của lão sư Chu Nhiễm, cậu đã sửa lại nhiều phiên bản, cuối cùng cũng sẵn sàng để nộp bản thảo.
Trong lòng vui mừng, trong buổi trà chiều, Đồng Miên chủ động mời tất cả đồng nghiệp trong bộ phận đi uống trà sữa, mọi người đều cảm ơn vì đã mời.
Mặc dù thực tập sinh nói chung không phải làm thêm giờ, nhưng thỉnh thoảng cũng không tiện về sớm.
Trác Thần đi đầu trong việc nghỉ việc với các nhân viên bình thường, Đồng Miên xấu hổ nên phải đi theo, giúp Lương Tâm Khiết làm thêm công việc.
Gần một giờ làm thêm giờ, điện thoại của Đồng Miên sáng lên.
Cậu nấp vào góc hành lang, nghe điện thoại, vô thức vuốt ve những chiếc lá xanh mướt của gốc cây Thiên Điểu: "Em vẫn chưa tan tầm."
"Tăng ca, hôm nay có rất nhiều việc phải làm."
“Không được, chúng ta không thể về sớm, mọi người đều bận.” Đồng Miên nghe được giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Đoạn Việt Chinh: “Tiếng Trung nếu không nghiền ép thực tập sinh, cũng không đến mức phá sản.” Đồng Miên đáp: "Nhưng mọi người vẫn chưa đi hết, nên em có thể thêm một lớp khác.
Học trưởng, chờ anh uống xong, em liền tan tầm.
"
Đột nhiên, bả vai Đồng Miên bị người đụng một cái.
Đồng Miên giật mình, vội vàng quay đầu.
Trác Thần sửng sốt trước động tác quy mô lớn của cậu, vỗ vỗ ngực: "Sao cậu phản ứng lớn như vậy? Cậu với ai gọi điện?"
Đồng Miên tiến lên hai bước, hít một hơi, nói: “Gọi điện thoại.
” Cậu nhanh chóng nói với Đoạn Việt Chinh: “Em cúp máy trước, chúng ta nói chuyện sau.” Sau đó cất điện thoại đi, nhìn Trác Thần: "Có thể đừng đột nhiên xuất hiện khi có người gọi điện thoại được không? Sẽ có chút đáng sợ."
Cầm hai ly cà phê, Trác Thần nhún vai đưa một ly cho Đồng Miên: "Tôi muốn hỏi cậu có muốn uống cà phê không."
Đồng Miên nhìn anh ta, kiên quyết nói: “Không, cám ơn cậu, nếu muốn thì tôi sẽ tự lấy.” Một lúc sau, cậu nói: “Tôi không thích ở quá gần người ta.
Từ xa gọi điện thoại cho tôi, đừng đột ngột vỗ vai tôi, được không? "
Trác Thần hỏi: "Có cần phải như vậy không?"
Tống Miên nói: "Mỗi người đều có những thói quen cá nhân khác nhau, hy vọng có thể tôn trọng lẫn nhau một chút."
Trác Thần nói được, Đồng Miên lại gật đầu, đi ngang qua anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Đồng Miên, cụp mi xuống.
Lúc Đồng Miên tan làm đã là tám giờ tối, cả bầu trời như nhung tơ mềm mại màu đen, đèn đuốc tô điểm lấp lóe, cả tòa thành thị vào ban đêm tỉnh lại một loại hồi ức huy hoàng.
Đoạn Việt Chinh khởi động xe, đưa cho cậu một chén sữa bò nóng, nói: "Uống một chút đi."
Đồng Miên nhấp một ngụm, đột nhiên nói với Đoạn Việt Chinh: "Em cảm thấy đồng nghiệp của em......!Chính là một thực tập đồng học làm việc cùng chỗ với em, cậu ấy giống như, có chút thích nghe lén em gọi điện thoại."
Đoạn Việt Chinh: "Có đúng không? Vì sao phải làm vậy? ".
"Em không biết...!Cậu ấy chú ý em đến quá phận.
Em không thích điều này.
Thật không thể hiểu nổi.
"
Đoạn Việt Chinh trở nên cảnh giác hỏi: "Cậu ta để ý em đến quá phận, là kiểu chú ý gì?"
Đồng Miên phiền muộn: "Em gọi điện thì cậu ấy ở sau lưng nghe lén.
Lúc em đang sử dụng máy tính, lâu lâu cậu ấy lại lén nhìn vào màn hình của em.
Lúc đi vệ sinh, em có cảm giác như cậu ấy đều muốn tính thời gian em đi mấy phút! "
Đoạn Việt Chinh nghe vậy có chút không vui: "Là Beta? Là Beta đúng không? Em đã nói với cậu ấy là đã có bạn trai......!Kết hôn chưa?"
Đồng Miên không biết nên cười hay nên khóc: "Cậu ấy thích em là điều không thể.
Em cũng không phải tự luyến như vậy.
Em nghĩ cậu ấy chỉ coi em là đối thủ cạnh tranh."
Đoạn Việt Chinh nhẹ nhàng nói "Ồ", nhưng trong lòng rất nghi hoặc.
Đồng Miên bất ngờ nhìn thấy một tin nhắn trong nhóm WeChat của bộ phận khi đang ăn tối.
Mentor Lương Tâm Khiết cho biết: Bộ gần đây đã đình chỉ dự án liên quan đến năng lượng pin trong một thời gian, có một dự án mới cũng liên quan đến pin điện cần được xúc tiến ngay lập tức.
Sau đó cô giải thích: Dự án mới này vốn dĩ rất quan trọng, sếp lớn cũng tự mình xem, nhưng một lúc lại bận quá.
Bởi vì cũng giống như lĩnh vực đầu tư chính của bộ phận chúng ta nên nó được giao cho bộ phận của chúng ta.
Sếp lớn cũng sẽ đích thân ngồi vào dự án và tham gia vào quá trình thẩm định và ra quyết định đầu tư trong giai đoạn đầu và giữa kỳ.
Lương Tâm Khiết nói một cách thận trọng: Sau này tôi sẽ mời sếp lớn vào nhóm làm việc của chúng ta.
Tuy nói là lãnh đạo bộ phận nhưng cô cũng chỉ có thể coi là tầng dưới cùng, đã đột phá trời cao, đạt tới trung cấp, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với sếp cấp cao nhất, cô như hoa mắt, hồi hộp như một giấc mơ năm mươi triệu.
Cả nhóm cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí hồi hộp chờ đợi của cô, tất cả đều hỏi: Diana, nhóm chúng ta có đột ngột phi thăng rồi không!!
Đồng Miên ngược lại là dùng đũa đè lên tay Đoạn Việt Chinh, trợn to hai mắt hỏi: "Chuyện gì xảy ra?!"
Đoạn Việt Chinh giả vờ không biết: “Chuyện gì xảy ra là chuyện gì?” Hắn dùng đầu đũa chọc chọc Đồng Miên, nghiêm nghị nói: “Đang ăn cơm đừng nhìn điện thoại.
Đồng Miên hỏi: "Pin điện? Pin năng lượng? Dự án trên không?"
Đoạn Việt Chinh không nói gì: “Ồ, xác thực gần nhất tương đối trọng yếu.” Đoạn Việt Chinh nói, “Tiếng Trung cần chú ý đến lĩnh vực năng lượng mới, 3060 và quy hoạch carbon kép đã mang lại cho năng lượng mới một cơ hội rất lớn, lạc quan về đường đua.
"
Đồng Miên không nói nên lời: "Tiếp tục."
Đoạn Việt Chinh nói: "Bạn học Đồng Miên, từ nay về sau em sẽ làm việc dưới quyền của tôi, tôi sẽ cùng cậu làm việc."
Đồng Miên vắt óc suy nghĩ xem tại sao Đoạn Việt Chinh lại làm ra động tác này, lúc sắp ăn cơm xong, cuối cùng cảm thấy may mắn, hỏi: "Học trưởng, có thể là do em nói với anh bạn học của em quá chú ý đến em.
Đột nhiên tâm huyết đâng trào đến ăn cháo! ” Đoạn Việt Chinh lập tức phủ nhận.
Đồng Miên: "Em nói cậu ấy nhất định không thích em, cậu ấy chỉ coi em là đối thủ cạnh tranh!"
Đoạn Việt Chinh nói: "Thế nhưng là anh thích em."
Mặt Đồng Miên đột nhiên đỏ bừng, cậu vội quay mặt đi, lúng túng nói: “Vậy thì… A.” Cậu khẽ lẩm bẩm: “Sao lúc nào em cũng đánh thẳng vào bóng."
______________.