Abo Thức Thời

ưỡng chế yêu là phạm tội

Liên Thanh không có ý kiến quá lớn về Thời Niên, nhưng hắn có ý kiến với bản thân mình hơn.

Do mình tiện, mới nhiều lần bám lấy Thời Niên.

Đều nói sắc đẹp hại nước, mà Thời Niên nhìn lâu cũng có thấy đẹp đâu, nhưng vẫn khiến mình nghiện.

Liên Thanh ở không gian chật hẹp này, nhìn Thời Niên vừa rồi còn như con gà chọi giờ thì thận trọng dọn sạch vỏ hạt dưa, cậu còn cầm giẻ lau bàn, sau đó hài lòng vỗ vỗ tay.

Như đồ ngốc ấy.

Đồ ngốc mặt đầy đắc ý nghiêng đầu nhe răng cười với hắn: "Được rồi, về phòng!"

Được rồi, nhìn mặt thôi, thật ra vẫn đẹp lắm, Liên Thanh có hơi tuyệt vọng nghĩ.

Liên Thanh thở dài chấp nhận xách áo vest dãi gió dầm sương đi theo Thời Niên vào căn phòng ngày càng chật hẹp của cậu.

"Trừ giường, chỗ nào cũng ngồi được." Thời Niên lời nói rất hào phóng, nhưng trừ giường, trong phòng Thời Niên chỉ có một cái ghế, còn bị Thời Niên ngồi dưới mông.


Liên Thanh bỗng nhiên có cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Có điều hổ của người ta là bị ép xuống đồng bằng, còn mình thì cam tâm tình nguyện xuống núi, nghĩ vậy mình vẫn mạnh hơn hổ đó, có trách thì chỉ trách mình bị sắc làm mờ mắt.

"Tôi ngồi đâu? Cậu nói hay quá, chẳng lẽ kêu tôi ngồi dưới đất?" Liên Thanh vốn đã cao, giờ đứng ngay cửa phòng bé xíu trông như thần giữ cửa.

Rõ ràng có thể thấy tâm trạng Thời Niên đang không tệ, cậu dựa người lên lưng ghế, hất hất cằm nói:

"Ngồi đi, tôi trải thảm rồi mà? Mới mua đó."

Thời Niên nói rồi còn dùng chân đạp thảm trải sàn, "Rất mềm."

Liên Thanh rất là không vui, hắn cảm thấy mình ở nhà Thời Niên không được xem là khách, không, phải nói là đãi ngộ mà ân nhân nên có, mình bận muốn chết mà vẫn nhín chút thời gian đưa áo vest cho cậu, cậu báo đáp mình bằng đậu phộng, hạt dưa, nước suối, còn có cái thảm bị cậu đạp tới đạp lui.

"Ghế lười ngoài ban công của cậu đâu? Tôi ngồi cái đó." Liên Thanh còn nhớ lần trước lúc tới đây có một cái ghế lười, tuy nhỏ nhưng thoải mái, nằm trên đó có thể ngắm sao đêm.

"Hư rồi." Thời Niên liếc Liên Thanh một cái nói, "Lần trước sau khi anh đi tôi phát hiện chân ghế bị nứt, nhất định là lúc anh ngồi dùng sức quá."

"Tầm bậy tầm bạ." Liên Thanh nhíu mày cảm thấy Thời Niên đang bêu xấu mình trắng trợn, "Tôi làm dùng sức như vậy phía sau của cậu cũng không rách, chân ghế đang yên đang lành sao hư được? Nhất định là bị hư sẵn."

Sau khi nói xong Liên Thanh không nhịn được thầm cho mình một like, quá giỏi, dirty joke mà không ai biết.

"Ờ..." Thời Niên bỗng nhiên kéo dài giọng, "Nếu anh nói đến chuyện đó, tôi nhớ tới mấy ngày trước ở khách sạn, anh còn ngồi dưới đất hút thuốc mà? Lúc ấy tôi nói dưới đất nhiều vi khuẩn anh nói gì ấy nhỉ? Nhớ kỹ lại đi, rồi hãy lấy câu nói lúc đó khuyên nhủ mình ấy."

Thời Niên nói xong, Liên Thanh quả thật có thoáng nghĩ lại, hắn nhớ lúc ấy mình cũng dirty joke...

Đúng như dự đoán Thời Niên học theo giọng điệu lúc đó của hắn chậm rãi nói: "Anh không cần lo lắng vấn đề vệ sinh, con người tôi ít nhiều gì cũng có hơi yêu sạch sẽ, phòng sạch hay không trong lòng tôi hiểu rõ."

Bây giờ Liên Thanh không hề muốn tìm Thời Niên làm bạn tình nữa, không hề muốn chút nào.

Hắn hít sâu một hơi, ném túi đồ lên giường Thời Niên, nghĩ mình cũng không thể ở lại đây nữa để bị nhóc beta này chọc tức, nội tâm hắn giãy giụa, là hất cửa bỏ đi tương đối lãnh khốc vô tình, hay là nhào tới trực tiếp như vậy như vậy với cậu tương đối lãnh khốc vô tình.

Tất nhiên, nhào tới như vậy như vậy, không tính là quan hệ bạn tình, chắc gọi là, ừm, gọi là gì đây... (gọi là mập mờ~~~~)

Lúc Liên Thanh còn chưa tính xong nếu như mình cưỡng ép phát sinh quan hệ với Thời Niên thì sẽ bị xử mấy năm, Thời Niên đã lấy cái đệm dưới mông ra đưa cho Liên Thanh: "Bằng không anh ngồi cái này đi, cái này dày."


Theo bản năng đưa tay nhận lấy cái đệm Thời Niên đã ngồi, còn hơi ấm ấm, Liên Thanh vẫn có hơi chê, nhưng cảm thấy thái độ Thời Niên chủ động trả lời mình vừa rồi cũng không tệ lắm, vì vậy gắng gượng để cái ghế trên thảm rồi ngồi lên, nhưng trong miệng cũng không nhàn rỗi: "Haiz, tôi phát hiện ——"

"Phát hiện tôi quá thật thà cộng thêm có phải beta chúng tôi đều như vậy hay không, đổi câu khác đi đại ca ơi." Thời Niên ngáp lấy cái lon nước đã khui trên bàn đưa cho Liên Thanh.

Liên Thanh không hiểu gì, nhưng vẫn đưa tay nhận: "Tôi không uống nước dư của người khác, cậu cũng không được..."

Nhưng sức nặng của lon nước không giống như là có gì bên trong, Liên Thanh lắc nhẹ, phát hiện đây là một cái lon rỗng.

"Không phải cho anh uống, là cho anh gạt tàn thuốc. Tôi sợ anh hút thuốc làm bẩn thảm của tôi, nếu anh hút thuốc thì gạt tàn thuốc trong cái lon á, tất nhiên anh tốt nhất là đừng có hút." Thời Niên vừa nói vừa đứng dậy đi ra ban công, cậu mở cửa ban công ra, bây giờ đã là mùa thu, gió thổi vào phòng vẫn có hơi lạnh.

Liên Thanh vốn không muốn hút thuốc, nhưng Thời Niên nhắc tới, miệng và ngón tay bắt đầu hơi ngứa, hắn sờ túi áo, phát hiện mình đi ra ngoài vội quá, căn bản không mang theo thuốc lá.

Buổi họp chiều hôm nay kết thúc rất vội vàng, sau khi tan làm Liên Thanh trực tiếp lái xe tới.

Thuốc đã hút hết lúc họp rồi, dạo này Liên Thanh bận sứt đầu mẻ trán, kế hoạch marketing cấp dưới nộp lên cứ như cứt vậy, mỗi một kế hoạch đều giống như trong tướng thanh* á có tiền rồi nước đậu xanh một lần mua hai ly uống một ly đổ một ly, chẳng qua là nước đậu xanh trong kế hoạch đổi thành rượu vang mà thôi.

*tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười

Còn có hai vị kỳ tài nói rằng có thể tìm KOL, quảng bá rượu vang nhà mình là nhu yếu phẩm trong cuộc sống cao cấp.

Liên Thanh cười lạnh nói bản thân mấy KOL này không có địa vị cao gì, cậu kêu người khác làm sao định vị được sản phẩm của chúng ta?

Kế hoạch phải làm lại lần nữa, Liên Thanh nói mình yêu cầu không cao, chỉ cầu kế hoạch: Bình thường!


Đi làm đã cao huyết áp, chuyện trong nhà càng làm cho Liên Thanh phiền lòng.

Mẹ kế chưa từng gặp cuối cùng chốt cuối tháng về nước, tất nhiên ba hắn cũng về cùng, còn có người em gái kia, lần cuối gặp còn là một bé gái, bây giờ chắc là biết chạy biết nhảy biết nói chuyện rồi nhỉ.

Thật ra thì Liên Thanh cũng không có ý kiến gì về mẹ kế, em gái, người hắn tương đối có ý kiến là ba ruột của mình, ba của Liên Thanh yêu cầu sau khi bọn họ trở về Liên Thanh phải về nhà ở.

Liên Thanh tất nhiên không muốn, hắn tự tại quen rồi, từ đại học hắn đã ra ngoài ở, tự nhiên kêu hắn về nhà diễn cảnh cha hiền con ngoan, hắn căn bản không tình nguyện.

Nhưng thái độ của ba trong điện thoại rất kiên quyết, ông kêu Liên Thanh phải sống chung với bọn họ, Liên Thanh hỏi tại sao, ba trả lời hắn rằng vì gia tăng tình cảm giữa người nhà.

Tình cảm? Liên Thanh không hiểu, hắn với ba mình tất nhiên là có tình cảm, không cần gia tăng, hắn và mẹ kế tất nhiên là không có tình cảm, không lạnh nhạt đã không tệ, còn muốn gia tăng? Còn như em gái, em còn nhỏ, hơn nữa cũng là em gái ruột của mình, hắn dĩ nhiên sẽ không đối xử không tệ với em, hắn còn có thể giúp em, chiều em, cho nên rốt cuộc là muốn gia tăng tình cảm với ai?

Nghĩ tới đây Liên Thanh thở dài, hắn giương mắt thấy Thời Niên đang nhìn mình.

"Sao anh lại thở dài?"

"Mệt quá, không có ý nghĩa."

"Ồ, vốn muốn hỏi anh có làm không, nếu anh mệt thì thôi vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận