Abo Thức Thời

Tôi không khóc.

Thời Niên nghĩ, giống như đêm hôm đó vậy, Thời Niên cảm thấy mình rõ ràng không khóc, nhưng tại sao lúc Liên Thanh tự nhủ như vậy mình vẫn thấy khổ sở.

Mùa thu luôn đến không đúng lúc, không phải quá sớm thì là quá muộn, đã sắp cuối tháng mười rồi, Thời Niên mới cảm nhận được giá rét.

Thời Niên ôm Liên Thanh, bởi vì trong ngực Liên Thanh luôn rất nóng.

Mặc dù bọn họ chỉ từng ôm nhau ngủ một đêm, nhưng nhiệt độ này, Thời Niên vẫn nhớ.

Không biết tại sao, Thời Niên vẫn không ngủ được, cậu thò đầu ra khỏi ngực Liên Thanh, phát hiện Liên Thanh phát tiếng ngáy ngủ rất say.

Hóa ra alpha đẹp trai có tiền khi ngủ cũng sẽ ngáy, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng cũng rất ảnh hưởng hình tượng.

Thời Niên nhìn một hồi, không nhịn được ngẩng mặt lên hôn cằm Liên Thanh một cái.

Có một ít vụn râu, môi chạm phải, nhột nhột.

Sau đó yết hầu, giống như đồi núi nhấp nhô.

Xuống chút nữa là xương quai xanh.

Sau đó hướng xuống, lại xuống dưới.

Lúc Thời Niên bị đẩy ngã, có chút không biết làm sao.

"Sao anh lại tỉnh?"


"Cậu hôn như vậy thi thể cũng sẽ tỉnh."

Liên Thanh cúi người hôn cổ Thời Niên, "Cậu như vậy rất mời gọi biết không?"

"Không được." Thời Niên uốn người tránh né đã nghiện còn ngại, "Ở đây không được, chỗ tôi cách âm quá kém."

"Vậy cậu kiên nhẫn một chút." Liên Thanh hướng lên hôn môi Thời Niên, "Kêu ít thôi, hoặc là tôi giúp cậu chặn lại, nhưng như vậy thì lại không thể hôn nơi này của cậu, nơi này, còn có nơi này..."

Ngón tay Liên Thanh làm loạn trên người Thời Niên, Thời Niên giãy giụa cũng bắt đầu yếu ớt, nhưng cậu còn giữ lại một tia lý trí, cậu khẽ đẩy Liên Thanh nói không muốn.

"Đừng làm ở đây, anh quên nơi này có omega rồi sao?"

"Không phải cậu ta chạy rồi sao?"

Liên Thanh lại bắt đầu hôn tai Thời Niên, khiến Thời Niên ngứa ngáy cả người, Thời Niên chỉ có thể vừa tránh vừa nói: "Lỡ cậu ta về thì sao?"

"Về thì về, liên quan gì đến tôi." Liên Thanh bị hình dáng né tránh của Thời Niên làm bực mình, hắn bỗng nhiên ngậm một miếng da nhỏ ở cổ Thời Niên, dùng răng khẽ nghiến.

"Đau, đừng cắn." Khóe mắt Thời Niên bắt đầu đỏ lên, nhưng cậu vẫn cố gắng khuyên Liên Thanh dừng lại, "Bọn họ nói pheromone của anh quá mạnh, lỡ omega đó phát tình thì sao?"

"Cậu ta có bạn trai mà." Liên Thanh nhả ra, bất mãn nhìn Thời Niên, "Cậu ta phát tình thì kêu cậu ta làm tình với bạn trai á."

"Bạn trai cậu ta là beta, không đè được cậu ta thì sao, lỡ cậu ta cứ nhất quyết tìm anh thì sao?" Thời Niên ánh mắt ẩm ướt hỏi Liên Thanh.

"Vậy chúng ta không mở cửa," Liên Thanh cúi đầu hôn khóe mắt Thời Niên, "Để cậu ta cào cửa."


Sau đó chống cự của Thời Niên trở nên công cốc, thật ra cậu vẫn còn câu chưa hỏi kịp đã bị Liên Thanh chặn trong miệng, sau một hồi mây mưa thì quên mất.

Cho đến sáng tỉnh lại, Thời Niên dùng tay ấn mặt Liên Thanh, Liên Thanh ngủ như heo chết vậy, cậu mới nhớ tới lúc ấy mình muốn hỏi Liên Thanh: "Nếu như anh phát tình thì sao?"

- -----

Cuối cùng Thời Niên vẫn phải chuyển ra ngoài, lần đó sau khi mây mưa với Liên Thanh, cậu lại gặp các bạn cùng phòng cũng ngại ánh mắt của người khác.

Hơn nữa omega kia chia tay với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng khóc chết đi sống lại trong phòng khách, cho dù ai khuyên cũng vô ích, bên chân cậu ta đều là chai rượu, ánh mắt cậu ta phủ đầy tia máu, cậu ta điên cuồng gõ cửa phòng Thời Niên, kêu Thời Niên trả bạn trai lại cho cậu ta.

Cậu ta phát điên lầy lội trong phòng khách, nói cậu ta không có say, cậu ta còn muốn uống nữa.

Nhưng trong phòng khách không còn ai, mọi người khuyên cậu ta mấy câu, rồi cũng trở về phòng của mình.

Người trưởng thành mà, đương nhiên muốn tự tiêu hóa phiền não và khổ đau của mình.

Thời Niên lén mở ra một khe cửa, nhìn cậu ta ngồi dưới đất khóc lóc, chai rượu cũng đã rỗng, nhưng cậu ta vẫn muốn uống rượu.

Thời Niên lấy rượu trong phòng mình đem tới trước mặt cậu ta.

Cậu không có biện pháp trả lại cho cậu ta một người bạn trai, chỉ có thể cho cậu ta mấy chai rượu này, có lẽ cậu ta uống có thể dễ chịu hơn phần nào.

Ngày hôm sau Thời Niên liền chuyển đi, cậu không cách nào ở đây nữa, mặc dù cậu chỉ dắt một người bạn tình ngay cả bạn trai cũng không phải về nhà, sau đó làm chuyện mà không phải người yêu nhau cũng có thể làm thôi.


Thời Niên đi vội, cậu tới ký túc xá nhân viên của nhà hàng ở hai ngày, cũng may do cậu nhân duyên không tệ, cho nên ở nhờ hai ngày những người khác không có ý kiến gì, nhưng cậu vẫn tranh thủ tìm nhà mới.

Tiền thuê nhà của mình đúng lúc chuyển vào thẻ của Thời Niên, cộng thêm tiền lương nhà hàng, còn có tiền nhuận bút, gộp lại cũng không tính là ít, vì vậy Thời Niên quyết định lần này cậu muốn thuê phòng một người ở, không ở chung với những người khác nữa, như vậy cậu có thể sống càng bình yên hơn, cũng càng tự tại hơn.

Quay đi quay lại, đến khi Thời Niên xong xuôi mọi việc, một tuần lễ đã qua.

Trong lúc này Liên Thanh có liên lạc Thời Niên hai lần, Thời Niên cũng không trả lời.

Cậu đoán mình chính xác là một người lãnh cảm, làm một lần ít nhất có thể ở không trong nửa năm.

Cho nên cậu cũng không quá nhớ Liên Thanh, bởi vì trừ phương diện kia, cậu cũng không nghĩ ra còn cái gì vướng mắc với Liên Thanh.

Phê bình rượu cũng viết rồi, đồ vest cũng trả rồi, chuyện của cậu với Liên Thanh cũng đến đây thôi.

Mấy ngày nay Thời Niên lên một kế hoạch đơn giản cho tương lai, nghiêm khắc mà nói nên gọi là sửa đổi, bởi vì hồi đại học cậu cũng đã cân nhắc đến dưỡng lão, bây giờ căn cứ vào tình huống thực tế làm ra sửa đổi và sàng lọc.

Đầu tiên sau khi có bằng cấp ba thì đi tìm công việc giảng sư, Kha Doãn từng ám chỉ cậu mấy lần muốn Thời Niên làm trợ lý cho y. Thời Niên vẫn lấp lửng trả lời sao cũng được, bởi vì cậu sợ sự trợ giúp của Kha Doãn sẽ có thêm điều kiện, ví như làm bạn trai các kiểu, Kha Doãn không tệ, nhưng Thời Niên không muốn cân nhắc.

Cái thứ hai chính là bắt đầu chuẩn bị cho cấp bốn, cộng thêm lão đại lão nhị đại học chuẩn bị làm một shop online chuyên về rượu vang kêu Thời Niên kinh doanh cùng, Thời Niên cảm thấy rất hứng thú.

Thứ ba, Thời Niên muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút, mua thêm một căn nhà nữa, nhỏ một chút không sao, xa một chút cũng không sao, chỉ cần là của mình là được, tiền thuê nhà của nhà cũ dùng để trả tiền vay ngân hàng, cậu bỏ ra tiền cọc là được.

Một hai ba mục tiêu, Thời Niên cảm thấy mình ít nhất có thể sống một cuộc sống tự cấp tự túc không cần nhờ vả ai, cho dù sau này không có người yêu, cậu cũng có thể sống tốt một mình.

Lúc ba mẹ còn chưa ly hôn, Thời Niên sẽ trốn vào phòng lúc họ cãi nhau, nghe tiếng mắng cộng thêm tiếng binh binh bang bang bên ngoài, cậu không hiểu tại sao hai người yêu nhau lại biến thành như vậy, cũng không hiểu tại sao đã biến thành như vậy rồi vẫn ở bên nhau, khi đó cậu nghĩ: Mình chỉ cần một mình là được, một mình cũng có thể sống vui vẻ.

Mà khi cậu chỉ có một mình thật rồi, cậu rất khó chịu.

Khổ sở xong, cậu vẫn phải lên kế hoạch chuẩn bị cho cuộc đời của mình.


Cậu nghĩ có lẽ chính là cuộc sống nhỉ, lặp đi lặp lại, vô thường.

Thời Niên nghỉ ngơi xong lại tới cửa hàng nhà Khương Hoán thử đồ.

Lần này đã có hình dáng cụ thể.

Thời Niên dự toán có hạn, chọn chất vải không quá đắt, là mẹ Khương Hoán đề cử, nói rằng hiệu quả chi phí cao, đồ may lên rất phẳng, cảm giác lúc sờ cũng không tệ.

Thời Niên mặc lên người rồi nhìn vào gương thì phát hiện đúng như dự đoán, mặc dù còn chưa phải là thành phẩm, nhưng trông đã rất đẹp.

Khương Hoán ngồi trên cái ghế bên cạnh trông rất lười biếng, Thời Niên hỏi cậu mặc cái này nhìn có đẹp không, Khương Hoán liếc cậu một cái, sau đó tùy ý "Ừ" một tiếng.

Thời Niên cũng đã quen cái nết nửa chết nửa sống này của hắn, quay lại hỏi mẹ Khương Hoán, mẹ Khương Hoán nói đương nhiên là đẹp, Thời Niên chọn màu rất trang nhã, mặc lên rất hợp với Thời Niên, chẳng qua chỗ eo chắc phải điều chỉnh lại một chút, mấy ngày nay Thời Niên hình như gầy đi.

"Dạ, con đang giảm cân á."

Thời Niên đoán chắc là gần đây mình dọn nhà cộng thêm vừa học vừa làm nên gầy đi nhưng cậu cũng không muốn nói với người khác những chuyện này vì vậy bèn tìm một lý do đơn giản nhất.

"Cậu gầy như vậy còn giảm cân cái gì, khùng." Khương Hoán trơ trơ nói.

(mà tôi thích Khương Hoán quóaaaaa)

"Cho cậu giảm cân mà không cho tôi giảm cân?!" Thời Niên lập tức phản dame, "Cậu còn gầy hơn tôi nhiều, tôi nói cậu khùng mới đúng? Có bản lĩnh cậu với tôi so coi ai ăn nhiều hơn, tôi lập tức cho cậu ——"

Thời Niên vốn định nói "Quỳ xuống gọi ba" nhưng nghĩ đến ba ruột người ta đang ngay bên cạnh kìa nên gắng gượng ngậm miệng, đổi thành nhỏ giọng lầm bầm câu: "Cho cậu biết lượng cơm của tôi..."

Mẹ Khương Hoán ở bên cạnh cười khanh khách, bà nói hai đứa đều ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút nhìn mới khỏe mạnh.

"Đúng rồi, Thời Niên nè," Mẹ Khương Hoán bỗng nhiên ngừng bút đang ghi chép, nói, "Cô vừa định nói chuyện này, mấy ngày trước cô gặp mẹ con, cô ấy hỏi cô xin số điện thoại của con."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận